Đồng Kỳ lại uống một ngụm rượu, mắt không rời khỏi máy tính xách tay: “Ừm, còn một chút báo cáo cần xem xét, đúng rồi, ngày mai em đi huấn luyện ở thành phố B.“
Liêu Thành Xuyên nhướng mày: “Huấn luyện? Tới lượt em đi rồi à?“
Đồng Kỳ đặt ly rượu xuống: “Phải đó, cũng không hiểu tại sao lại nhất định tách ra huấn luyện.“
“Nội dung huấn luyện không giống nhau sao?“
Đồng Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Đúng vậy, chắc là nội dung huấn luyện khác nhau nên mới phải tách ra ——“
Liêu Thành Xuyên khẽ cười, tay sờ hướng lên trên.
Đồng Kỳ hơi đá tay anh ra: “Nói chuyện đàng hoàng nào, đừng có giở trò lưu manh.“
“Anh đâu có giở trò.“
Anh phủ người xuống, chậm rãi hôn lên đôi chân dài của cô.
Máy tính xách tay của Đồng Kỳ vốn còn nằm rất ổn định trên chân, bây giờ thì càng rung đến không nằm vững nữa. Đồng Kỳ run rẩy, sau đó không thể chịu đựng được nữa, cô ném máy tính xách tay đi, lúc này người đàn ông đã hôn đến tận cùng bắp đùi cô.
Đồng Kỳ cắn răng.
Liêu Thành Xuyên cười khẽ, tay sờ vào trong váy.
Rất mau sau đó, bên trong phòng truyền đến những âm thanh lãng mạn nhất trong đêm.
Một giờ sau.
Sắp 12h đêm, một người đàn ông cao lớn ôm lấy một người phụ nữ từ trong chăn ra tiến vào phòng tắm, tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền ra, Đồng Kỳ buồn ngủ đến không gượng dậy được nữa, cô dựa vào trong lòng Liêu Thành Xuyên, giọng nói như tiếng nước chảy: “Anh có thể nào bớt phóng túng một chút không?“
Liêu Thành Xuyên tắm rửa vòng eo cô, trả lời: “Không thể.“
Đồng Kỳ: “……“
Từ phòng tắm đi ra, Đồng Kỳ buồn ngủ thành chó, ngả người vào vòng ôm của anh, lại bị anh đặt trên giường, hô hấp của cô đã mơ hồ không còn rõ ràng nữa, Liêu Thành Xuyên gạt tóc cô, hôn lên mi tâm Đồng Kỳ: “Ngủ ngon.“
Đồng Kỳ ậm ờ hai tiếng với anh bằng giọng mũi, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Đồng Kỳ thức dậy, Liêu Thành Xuyên vẫn còn chưa tỉnh, vẫn ôm lấy cô, hô hấp nhẹ nhàng. Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy cằm anh, hơi lún phún mấy cọng râu mới mọc, Đồng Kỳ đưa tay gảy gảy, đang chơi đùa vui vẻ thì tay bị Liêu Thành Xuyên bắt được, anh đặt lên môi, hôn hôn, mắt vẫn chưa mở.
Đồng Kỳ dùng ngón tay chọc chọc vào cằm anh: “Chào buổi sáng.“
“Chào buổi sáng.“ – Giọng nói của người đàn ông vừa tỉnh ngủ lại càng khàn khàn, rất dễ nghe, Đồng Kỳ duỗi người ôm eo anh, vừa định động đậy, Liêu Thành Xuyên lật người, áp lên thân thể cô, Đồng Kỳ cười tủm tỉm, nhìn anh: “Làm gì đây?“
“Em dùng sữa tắm của anh, sao bây giờ vẫn còn thơm như vậy.“
Nói xong thì cúi người xuống hôn lên vai cô, hương thơm của sữa tắm phảng phất tiến vào hơi thở, tựa như hương hoa bách thảo, thấm vào ruột gan.
Đồng Kỳ ôm lấy eo anh, tay đặt trên eo anh sờ sờ: “ Liêu Tổng, anh cũng thật thơm. “
“Phải không? Vậy em cũng ngửi chút đi?“ – Liêu Thành Xuyên hôn nhẹ lên vành tai cô.
Đồng Kỳ kéo bả vai anh xuống, cũng ngửi ngửi, có mùi thơm xen còn kẽ chút mùi bạc hà, rất dễ ngửi, Đồng Kỳ than nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy eo anh, nghiêng nghiêng ngã ngã dựa vào má anh, dính lấy nhau.
Đồng hồ báo thức trong phòng lúc này cũng reo lên.
Đoán chừng nghe được tiếng chuông báo thức reo, Bạch Tổng ở ngoài cửa sủa gâu gâu.
Liêu Thành Xuyên vươn tay tắt đồng hồ báo thức, nói: “Quân vương hôm nay không tảo triều, ngủ say dưới rèm của mỹ nhân.“
Đồng Kỳ cười khẽ: “Vậy thì em sẽ thành tai họa.“
Liêu Thành Xuyên chống người lên, cúi đầu nhìn cô: “Em như vầy gọi là họa thủy(*).“
(*)祸水 (huò shuǐ) = họa thủy = mầm tai họa
Đồng Kỳ chớ mắt: “Đàn ông thì không phải chắc?“
Liêu Thành Xuyên nâng cằm cô: “Đàn ông chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân —— thất bại trên thân người đẹp.“
“Nói cho cùng, phụ nữ vẫn là tai họa.“
Khóe môi Liêu Thành Xuyên khẽ nhếch lên: “Chính là như vậy.”
Ánh mắt vẫn đường hoàng nghiêm trang.
Đồng Kỳ xốc anh lên: “Tiểu Liêu Tử! Đỡ Trẫm rời giường, Trẫm phải tảo triều! “
Trong phòng yên tĩnh hai giây, Liêu Thành Xuyên cúi đầu bật cười, Đồng Kỳ quay đầu nhìn anh.
Anh xuống giường, đứng bên cạnh, giơ tay: “Dậy!“
Đồng Kỳ trợn trắng mắt: “Giày của Trẫm đâu?“
“Ở đây.“
Liei Thành Xuyên từ bên cạnh lấy giày của Đồng Kỳ, nửa quỳ trước mặt cô, nâng chân cô lên, còn nhẹ nhàng ma sát một chút lại hôn một chút. Ngón chân cái của cô vừa chạm vào môi mỏng của anh, chân dài liền mềm nhũn, như có từng dòng điện chạy lên.
Mang dép xong Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó đi ra, Liêu Thành Xuyên đi làm bữa sáng.
Đồng Kỳ thay quần áo, điện thoại lóe lên, là Đồng Tương.
[ Tương Tương: Em có nấu bữa sáng, có qua đây ăn không? ]
[ Đồng Kỳ: Không đâu, anh rể em nấu. ]
[ Tương Tương: Được. ]
[ Đồng Kỳ: Hôm nay em đi làm? ]
[ Tương Tương: Ừm, 9h30 qua đó. ]
[ Đồng Kỳ: Được. ]
Đồng Kỳ lấy điện thoại bỏ vào túi xách, dẫn Bạch Tổng ra ngoài tìm đồ ăn, Liêu Thành Xuyên đem bánh trứng gà với sữa bò đặt trên bàn, hai người một chó ở trong phòng ăn ăn sáng, Liêu Thành Xuyên lau khóe môi dính sữa bò của Đồng Kỳ hỏi: “Em huấn luyện mấy ngày?“
Đồng Kỳ liếm khóe môi: “Không tới ba ngày.“
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “Ừm, anh đưa em ra sân bay nhé?“
“Không cần đâu, trợ lý đưa em đi, vé máy bay em còn chưa cầm được nữa, không biết mấy giờ bay.“
“Được.“
Hôm nay Liêu Thành Xuyên phải đến xem hoạt động của câu lạc bộ, thời gian cũng rất gấp gáp.
Ăn xong bữa sáng, Đồng Kỳ dẫn Bạch Tổng về nhà, Đồng Tương vẫn chưa đi làm, đang dựa vào bàn bida nhìn quả bóng bida. Đồng Kỳ đi vào nhà, Liêu Thành Xuyên không vào, anh đứng bên ngoài, cúi đầu xắn ống tay áo, trong tay cầm máy tính xách tay của Đồng Kỳ, sắc mặt anh tuấn lạnh lùng.
Đồng Tương đứng thẳng người, cũng theo Đồng Kỳ đi đến cửa phòng, lịch sự đứng bên ngoài: “Lát nữa em cho Bạch Tổng ăn đồ ăn cho chó?“
Đồng Kỳ đẩy vali, đóng cửa phòng lại, nói: “Không cần đâu, nó mới ăn xong rồi, trước khi em ra ngoài lúc 9h thì đổ chút thức ăn cho chó vào bát cho nó là được.“
Đồng Kỳ nói: “Ngày mai dì giúp việc theo giờ sẽ đến đây, dì giúp việc theo giờ này là của nhà Tử Đồng, tạm thời mượn đỡ, trong ngăn kéo còn có một cái chìa khóa, lúc đó em đưa cho dì ấy.“
“Vâng. “
Đồng Kỳ vừa đẩy vali ra ngoài, Liêu Thành Xuyên quay đầu, lúc nhìn cô ánh mắt nhất thời sâu thêm mấy phần, anh bước lên trước, cúi đầu gãi gãi cằm cô: “Thật đẹp.“
Đồng Kỳ đẩy vali đến chỗ anh: “Cầm lấy, Tiểu Liêu Tử!“
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Anh cảm thấy em vẫn là gọi bảo bối thì tốt hơn.“
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Không phải anh ghét bỏ cùng tên với Bạch Tổng à?“
Anh nhận lấy hành lý, để máy tính xách tay vào bên trong, bàn tay lớn ôm lấy eo cô, đi về hướng thang máy: “Ít ra vẫn tốt hơn Tiểu Liêu tử, anh cũng đâu muốn làm thái giám.“
Đồng Kỳ sửng sốt hai giây.
Đột nhiên cười haha.
Cửa thang máy đóng lại.
Đồng Tương cũng đóng cửa lại.
Xuống dưới lầu, Đồng Kỳ lái xe đưa Liêu Thành Xuyên đến công ty rồi mới quay đầu về khách sạn, xe vừa ngừng lại, trợ lý liền lốc cốc đi xuống xách túi của cô: “Vé máy bay đã gửi đến rồi, buổi trưa 12h30.“
Đồng Kỳ nhíu mày: “Gấp vậy sao?“
“Thư ký nói mua không được vé buổi chiều, khoảng thời gian này là vừa đủ, ngồi máy bay hơn ba tiếng đồng hồ, lúc chị đến không phải vừa vặn mới bốn giờ hơn sao? Nghe nói thành phố B có vòng đu quay cao nhất thế giới, chị có muốn ngồi thử không?“
Đồng Kỳ nhìn gương mặt hưng phấn của cô ấy: “Hay là chị mua cho em một vé? Em đi đến đó với chị?“
Trợ lý lắc đầu: “Không cần, em còn phải ở lại giúp chị coi nhà!”
“Haha.“
Hai ngừoi đi vào khách sạn, thời gian không nhiều, việc nào nên xử lý trước thì xử lý. 10h30 trưa, trợ lý xuống lầu lấy cho Đồng Kỳ một phần cơm bưng lên. Ăn cơm xong, Đồng Kỳ thu dọn máy tính xách tay với mấy thứ linh tinh, lập tức xuất phát, trợ lý cầm chìa khóa lắc lư đi xuống lầu.
Hai ngừoi lên xe, Đồng Kỳ đeo kính râm lên, trợ lý khởi động chạy về hướng sân bay.
Đến sân bay, Đồng Kỳ bảo trợ lý quay về, tự mình đi làm thủ tục đăng ký, sau đó ngồi đợi ở phòng chờ, mở hộp thư ra xem.
Đợi đến khi lên máy bay, điện thoại nhấp nháy.
[ Liêu Thành Xuyên: Vừa mới họp xong, mấy giờ em lên máy bay? Anh đến tiễn em. ]
[ Đồng Kỳ: Không cần đâu, còn năm phút nữa là bay rồi. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Không phải buổi chiều? ]
[ Đồng Kỳ: Không phải. ]
[ Liêu Thành Xuyên: …… ]
[ Liêu Thành Xuyên: Đến bên đó có khách sạn không? ]
[ Đồng Kỳ: Liêu Tổng, anh ngốc à, tụi em kinh doanh khách sạn mà. ]
[ Liêu Thành Xuyên: … Có một chút. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ba ngày…… vẫn là quá lâu. ]
[ Đồng Kỳ: Không nỡ? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Cả người đều nhớ em. ]
[ Đồng Kỳ: Sến súa. ]
Khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
[ Đồng Kỳ: Không nói nữa, em phải bay rồi. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Xuống máy bay thì gọi điện cho anh. ]
[ Đồng Kỳ: OK. ]
Cô mang theo máy tính xách tay và túi xách đến cổng đăng ký.
Ba tiếng thì không lâu, nằm ngủ một giấc khi dậy là tới rồi, công ty đặt ghế hạng thương gia, ngừoi đến không đông lắm. Sau khi Đồng Kỳ ngồi xuống, gọi một tách cà phê, lật xem tạp chí, lúc này bên cạnh cô có mùi hương nước hoa nồng đậm bay tới, Đồng Kỳ nhấp một ngụm cà phê, nghiêng đầu nhìn xem.
Bốn mắt nhìn nhau, ngừoi phụ nữ kia nở nụ cười, lập tức tháo kính râm xuống, khóe môi cong lên, gương mặt tươi cười: “Đồng Kỳ!“
Đồng Kỳ đóng tạp chí lại, mỉm cười: “Lục Lê, đã lâu không gặp.“
“Lâu quá không gặp rồi!“ – Lục Lê cười đến đôi mắt phát sáng lấp lánh, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Gần đây sao rồi? Năm ngoái lúc họp lớp, bọn họ đều nói năm nay cậu kết hôn, sao sao? Kết hôn chưa?“
Đồng Kỳ thoải mái tựa vào tay vịn, nhàn nhạt trả lời: “Không có bạn trai sao kết hôn được?“
Lục Lê lại cười: “Aiz, yêu cầu của cậu thật là cao, tớ thấy Trương Hoài Viễn cũng được lắm mà, thiếu gia của tập đoàn đá quý, tớ thấy bây giờ cuộc sống của cậu cũng không tệ, tìm một thiếu gia, cậu cũng xứng mà.“
Đồng Kỳ cười nhạt: “Đúng vậy, rất xứng đôi.“
Lục Lê cười híp mắt, lại chọc Đồng Kỳ muốn tiếp tục tán gẫu. Lúc này, tiếp viên hàng không đến, thông báo sắp chuẩn bị cất cánh, điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó lưu ý một số điều.
Đợi lúc máy bay cất cánh.
Lục Lê nghiêng đầu muốn nói chuyện thì Đồng Kỳ dựa vào một bên ngủ thiếp đi rồi.
Lục Lê há miệng, cuối cùng lại im lặng, cười cười, nhìn Đồng Kỳ một cái, ý tứ rõ ràng.
- -----oOo------