Nhưng người này là em gái của Đồng Kỳ thì lại khác, sắc mặt anh càng lạnh, từ trên cao nhìn xuống, thậm chí còn mang theo chút khinh thường.
Mặt mày Đồng Tương hoảng loạn, khi nhìn thấy ánh mắt Liêu Thành Xuyên một cảm giác lúng túng không chịu đựng được thấm dần vào trong máu cô.
Đồng Kỳ nhìn Liêu Thành Xuyên nói: “Anh đi trước đi.”
Cô phải giải quyết cô em gái này.
Liêu Thành Xuyên gật đầu, ôm siết eo cô một cái, trước mặt Đồng Tương, anh hôn Đồng Kỳ. Cơ thể Đồng Kỳ vốn không có cảm giác gì, nhưng khi đầu lữoi anh tiến vào, cô liền thấy mềm nhũn, cơ thể từ từ buông lỏng, ôm lấy cổ anh, bị anh ôm chặt, đè lên tường, cứ như vậy trên hành lang xuất hiện một nụ hôn nóng bỏng. Thậm chí anh còn kéo cao chân cô đến eo anh, ngón tay thon dài vuốt ve đôi chân dài kia.
Đèn hành lang không sáng lắm nhưng không tối, vết hôn trên chân Đồng Kỳ, hoàn toàn lộ ra hết.
“Xin lỗi! Xin lỗi!”
Đồng Tương ngã ngồi trên mặt đất, cô sững sờ nhìn hai ngừoi họ, sau đó nước mắt trên mặt cô ta ào ạt tuôn rơi, nửa giây sau, Đồng Tương che mặt, nói với Đồng Kỳ: “Xin lỗi, chị, em xin lỗi!”
Từng câu từng câu xin lỗi, đập vào ngực Đồng Kỳ, cô đẩy Liêu Thành Xuyên ra, anh liếm môi mỏng, ánh mắt nhìn Đồng Tương không có chút cảm xúc nào, giọng anh lạnh như băng tuyết: “Không phải ngừoi phụ nữ nào tôi cũng để trong mắt.”
Đồng Kỳ đẩy anh: “Được rồi, anh vào đi.”
Mặt mày Liêu Thành Xuyên hơi tức giận, anh lạnh giọng giễu cợt: “Là chuyện gì?”
Đồng Kỳ đẩy anh: “Em đi xử lý được không?”
Liêu Thành Xuyên dịu dàng trở lại, ma sát đôi môi hồng nhuận của cô: “Anh sẽ không bị bất kỳ ai dụ dỗ, em tin anh.”
“Tin, tin!” – Đồng Kỳ đẩy anh đến cửa, lấy chìa khóa trong tay anh mở cửa, đem anh đẩy vào trong: “Đợi lát em tìm anh.”
“Anh đợi em.”
Liêu Thành Xuyên nhìn cô chăm chú.
Đồng Kỳ đóng cửa, trên hành lang vẫn còn vang vọng tiếng khóc của Đồng Tương, rấm rứt rấm rứt. Đồng Kỳ lấy thuốc lá, châm lửa, ngậm trên môi, cô rít một hơi, chậm rãi ngồi xổm trước mặt Đồng Tương, lạnh lùng nhìn cô ta.
Nước mắt Đồng Tương rơi như mưa, nắm lấy Đồng Kỳ, ngẩng đầu nói: “Xin lỗi chị, xin lỗi, em thật sự, em thật sự bị ma xui quỷ khiến.”
Đồng Kỳ không lên tiếng, cô lại rít một hơi, sau đó phà một vòng khói lên mặt Đồng Tương, cô chưa từng nghiêm túc nhìn nhận cô em gái này, bây giờ mới thấy cô em gái này lớn lên quả thực trông cũng xinh đẹp, nhưng với Đồng Kỳ cô, vẫn là kém xa.
Cô thờ ờ hỏi: “Mới khi nãy cô định quyến rũ anh rể cô à?”
Hô hấp Đồng Tương ngừng lại một chút, không phản ứng, Đồng Kỳ xem như cô ta thừa nhận, cô cười hỏi: “Cô vẫn là xử nữ đúng không? Nói không chừng, anh rể cô có thể chưa từng lên giường với xử nữ đấy.
“Chị!”
“Câm miệng đừng gọi tôi bằng chị, tôi nhận không nỏi!” – Đồng Kỳ hạ giọng quát to.
Đồng Tương run rẩy, cúi thấp đầu.
Đồng Kỳ nói: “Cô đến nhà tôi ở, tôi thấy khoảng thời gian này rất an phận, biết công việc cô không thuận lợi, cũng không gấp gáp bảo cô dọn đi, tự cô nghe lời người khác nói đúng chứ? Cảm thấy quyến rũ một ngừoi đàn ông liền có thể dàn xếp được nửa đời còn lại của mình?”
Đồng Tương ngẩng đầu, trong mắt là sự thảm hại vì bị bóc trần.
Đồng Kỳ nói: “Cô thu dọn đồ đạc đi, ngày mai về nhà, tôi không muốn thấy mặt cô.”
“Chị, chị, chị nghe em nói…..” – Nhìn thấy Đồng Kỳ muốn đứng lên, Đồng Tương hốt hoảng, cô ta lập tức đứng đậy, đuổi theo sau Đồng Kỳ, bật khóc nức nở, cầu xin: “Em xin lỗi, em không dám nữa. Trước đây công việc của em rất thuận lợi, em từng học thiết kế thờitrang nhưng mẹ em nói trong đơn vị tương tối nhàn nhạ, cho nên em đi, nhưng em không ngờ mấy năm nay vẫn là thời gian thử việc mãi không được lên chính thức. Em quen bạn trai, anh ấy ghét bỏ nhà em nghèo, sau đó thì quen bạn em, nhà bạn em có tiền. Anh ta luôn lấy cái nghèo ra châm chọc em. Em đã đến tuổi rồi, mẹ em luôn bảo em tìm một ngừoi bạn trai tốt một chút, bảo em đến thành phố S, em cũng muốn đi làm cho tốt nhưng trong lòng em không yên, chị Vu Hân đối xử với em rất ác liệt, em cùng tuổi với chị ấy mà, em không chịu được.”
Nói trắng ra, chính là lòng cô ấy quá cao, tính tình thanh cao, lại bị chữ nghèo đè ép, muốn đứng đầu, muốn thoát khỏi.
Đồng Kỳ xoay người, hút thuốc, không nói không rằng nhìn cô ta.
Đồng Tương đứng trước mặt cô, không che giấu được cái gì, bộ áo ngủ mặc trên người dường như là trò cười lớn nhất trong cuộc đời của cô ta.
Đồng Kỳ híp mắt: “Tại sao cô nhất quyết không chịu gọi tôi bằng chị?”
Đồng Tương: “Ghen tỵ.”
Đồng Kỳ: “Ghen tỵ điều kiện gia đình tôi tốt hơn cô? Ghen tỵ công việc của tôi tốt hơn cô? Lại còn tìm được một ngừoi bạn trai tốt hơn cô?”
Đồng Tương cúi đầu, không lên tiếng, rõ ràng cô ta cao hơn Đồng Kỳ, lúc này khí thế của Đồng Kỳ lại lớn hơn cô ta, không, nên nói là, từ trước đến nay khí thế của Đồng Kỳ đều lớn hơn cô ta.
Đồng Kỳ lại hút một hơi, kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, gió thổi qua, một chút khói mang theo tàn thuốc bay xuống, Đồng Kỳ dửng dưng nói: “Con người phải cố gắng mới không trở nên hèn hạ, không chịu thua kém nhưng muốn dựa dẫm vào người khác, cả đời này của cô sẽ chỉ càng đi càng tệ.”
“Cô không sinh ra trong một gia đình tốt chuyện này không sao hết, chỉ cần cô chịu cố gắng, sau này sẽ càng ngày càng tốt. Ba mẹ cô cố gắng như vậy, em trai cô lên đại học còn giúp người ta lái xe, cô thì sao? Lại ở chỗ này muốn dụ dỗ người đàn ông của chị mình!”
“ Xin lỗi, em xin lỗi.” – Cô ta nghiêng đầu, lau nước mắt.
Đồng Kỳ thở dài, nói: “Vào trong đi, thu dọn đồ đạc, ngày mai tôi đặt vé tàu cao tốc cho cô, về nhà.”
Đồng Tương hít một hơi thật sâu, gấp gáp nói: “Chị, em có thể không về được không?”
Đồng Kỳ ngồi trên ghế sofa, ôm Bạch Tổng, giọng điệu lạnh băng: “Không thể.”
Đồng Tương cực kỳ hoảng loạn.
Cô ta biết mình sai rồi, nhưng mà ——
Đồng Kỳ dựa vào sofa, hút hết điếu thuốc, vùi mặt vào trong bộ lông của Bạch Tổng, Bạch Tổng cọ cô, vành mắt Đồng Kỳ ươn ướt nhưng rất nhanh đã khô.
Cô không đi xem Đồng Tương, cầm áo ngủ, một phút sau cô vứt chiếc áo ngủ đó vào thùng rác, sau đó cầm một bộ khác, xách túi xách, máy notebook cùng với điện thoại, dẫn theo Bạch Tổng rời khỏi nhà, đến nhà Liêu Thành Xuyên. Liêu Thành Xuyên ngồi trên sofa lật sách, bên cạnh có một chiếc đèn nhỏ. Dáng ngừoi cao lớn của ngừoi đàn ông bị chiếc đèn nhỏ bao phủ, quả nhiên là dáng vẻ yên tĩnh theo năm tháng.
Đồng Kỳ đi đến trước anh, anh ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, anh đặt quyển sách sang một bên, giơ tay kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm cô.
Đồng Kỳ thả lỏng người vùi vào lòng anh, thấp giọng nói: “Em kêu cô ta về nhà, cô ta không thích hợp sống ở đây.”
Liêu Thành Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Bảo cô ta đi là đúng.”
Đồng Kỳ ôm cổ anh, ngồi thẳng dậy, thấp giọng hỏi anh: “Anh sẽ không bị quyến rũ đúng không?”
Cô nhìn vào mắt anh, anh xoa xoa eo cô, kiên định trả lời: “Sẽ không.”
Cô lại hỏi: “Đồng Tương không đẹp sao?”
“Không đẹp.”
Sau đó nói tiếp: “Em đẹp nhất.”
Đồng Kỳ nhỏ giọng nói: “Thật ra, cô ta cũng rất đáng thương.”
“Có đáng thương cũng không thể tổn thương người nhà của mình, cô ta là đang làm tổn thương em.” – Liêu Thành Xuyên nằm cằm cô: “Đừng nghĩ nhiều.”
“Ừm.” – Cô dựa vào ngực anh một lát, một hồi sao, nói: “Em phải đi tắm, nóng quá.”
Liêu Thành Xuyên cười ôm cô lên: “Anh giúp em.”
Sau đó đỡ lấy mông cô, Đồng Kỳ chỉ có thể giơ tay cầm áo ngủ, dựa vào lòng anh, bị anh ôm đến phòng tắm. Liêu Thành Xuyên đã tắm xong, còn nhất định phải tắm giúp cô. Tay Đồng Kỳ chống lên tường, nước phun từ trên đầu cô xuống, ánh mắt anh sâu thêm một phần, tiến lên ôm lấy cô từ phía sau, quay mặt cô lại, cắn lên khóe môi Đồng Kỳ: “Chúng ta làm lần nữa, mệt thì em cứ kêu.”
Đồng Kỳ chớp mắt: “Em kêu thì anh sẽ dừng lại sao?”
Anh cười khẽ: “Không.”
“Cút.”
Sau đó anh đè cô lên tường, đè ép va chạm, mái tóc dài ướt nước dán lên lưng cô, chặt chẽ. Đồng Kỳ suýt chút trượt lên sàn nhà, anh ôm cô đặt lên bồn rửa tay, tiến công thêm lần nữa. Đồng Kỳ chỉ có thể chống lên bồn rửa tay, cả ngừoi nóng ran.
Cô ôm lấy cổ anh, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Anh từng lên giường với xử nữ chưa?”
Liêu Thành Xuyên không ngừng động tác, tay xoa ngực cô: “Chưa.”
Mặt Đồng Kỳ hơi cong lên: “Muốn thử không?”
“Không muốn.”
Anh cảm thấy cô nói quá nhiều, lại tăng thêm sức lực, va chạm đến nỗi cô nói không nên lời, đồ trên bồn rửa tay bị cô vô tình làm rơi trên sàn nhà, sau lên cô đè lên cái ly súc miệng, tạo thành một vòng tròn nhỏ ửng hồng.
Đêm nay quá mệt mỏi, Đồng Kỳ nhắm mắt lại, chỉ còn sót lại chút thần trí, vừa trở lại giường, đối diện với ngừoi con gái trong bức tranh trên tường kia, Đồng Kỳ nở nụ cười. Liêu Thành Xuyên đặt cô lên giường, anh kéo chăn, đắp cho cô, sau đó phủ người xuống hôn lên khóe môi cô.
Sau đó anh đứng dậy, khỏa thân, mặt chiếc quần dài mày đen, vuốt lại tóc, đi ra khỏi phòng. Dấu móng tay hơi đỏ sau lưng đặt biệt rõ ràng, ngón tay thon dài của anh sờ một chút; đi vào phòng sách, đêm khuya vắng lặng, anh đang nói chuyện với người phụ trách của khách sạn kia.
Người phụ trách ra giá khởi điểm, biết được có nhiều công ty muốn thu mua khách sạn của mình, vì thế nâng giá cao lên.
Hắn ta thua lỗ ba năm, bồi thường rất nhiều tiền, lần này nếu bán được khách sạn, có thể thu hồi lại tiền thua lỗ của ba năm nay, rất đáng giá.
Hắn ta còn nói: “Thư ký của Triệu Tổng bên Danh Đô, đã đến tìm tôi rất nhiều lần.”
Muốn tăng thêm áp lực cho Liêu Thành Xuyên.
Sắc mặt Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt, mở lời nói chuyện: “Danh Đô cũng sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn, cái khách sạn này của anh đáng giá bao nhiêu tiền bọn họ chỉ sẽ trả bấy nhiêu tiền. Bọn họ là doanh nghiệp, doanh nghiệp có phương châm của mình. Cho dù Triệu Tòng Lộ rất muốn thì ông ta cũng không phải người quyết định.”
Anh uống một ngụm cà phê, sau khi đặt ly xuống, nói tiếp: “Nhưng chúng tôi không giống, chúng tôi là công ty mới, chúng tôi bây giờ có thể thoải mái về mặt giá cả, nhưng lỡ như bỏ lỡ giai đoạn này, anh đưa ra cái giá này, không chắc sẽ có người muốn mua. Anh cẩn thận suy nghĩ rõ ràng.”
Bên kia, người phụ trách trầm mặc.
- -----oOo------