Sau khi đi vào thì đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, Triệu Hoa dẫn hai người vào trong: “Đây là văn phòng của Đồng tiểu thư, Liêu Tổng nói nếu như Đồng tiểu thư không thích sẽ đổi lại.”
Văn phòng của Đồng Kỳ trang trí rất đơn giản, cửa sổ sát đất rất lớn, lúc này trời đã tối, tòa nhà đối diện với đèn đường đều đã bật sáng. Vị trí này là khu trung tâm, tất cả đều là nhà cao tầng, con hẻm dưới lầu người qua kẻ lại không ngớt, còn có xe đang dừng chờ đèn giao thông.
Triệu Hoa nhìn Đồng Kỳ cực kỳ chăm chú, không lên tiếng, chỉ cười và đợi vậy thôi.
Đồng Kỳ đứng ở cửa sổ sát đất xoay người lại, đối mặt với Triệu Hoa: “Thư ký Triệu, vất vả rồi, tôi rất thích.”
Triệu Hoa gật đầu: “Không vất vả, mấy thứ này đều do một tay Liêu Tổng làm, tập đoàn chúng tôi mấy năm nay thành lập không ít bộ phận, cóngủ chuyên nghiệp để xử lý.”
Đồng Kỳ cười: “Đúng là dựa cây cao dễ hóng mát.”
Đồng Mạn: “Tớ ngưỡng mộ chết mất.”
Đồng Kỳ liếc cô ấy: “Tớ càng áp lực đây này.”
Triệu Hoa đứng bên cạnh cười, nghe các cô đấu võ mồm, một lúc sau, bên ngoài có ngừoi gõ cửa, Triệu Hoa đi ra, rất mau, Triệu Hoa lại đi vào, gọi Đồng Mạn với Đồng Kỳ đi ăn cơm.
Đồng Kỳ rờ cái bàn một chút, theo Đồng Mạn đi ra ngoài văn phòng. Triệu Hoa đã chuẩn bị thức ăn xong, ba người ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn cơm Triệu Hoa vừa nói với Đồng Kỳ công ty bây giờ đang đến giai đoạn nào, còn có Liêu Thành Xuyên cử một đội ngũ xuống, hết cuối tuần này, người đến văn phòng sẽ được một nửa, còn mấy chức vụ khác, đợi Đồng Kỳ chủ trì. Hạng mục thu mua vẫn chưa hoàn tất, thời gian này Đồng Kỳ vẫn phải tự mình đi cùng Triệu Hoa theo dõi, về phần sau khi thu mua thành công, nhân viên cũ của khách sạn còn có sửa sang lại phương án lưu lượng khách, lúc này, Đồng Kỳ sẽ rất bạn.
Lần này, lần đầu tiên Đồng Kỳ biết thì ra mở một công ty thật sự không dễ dàng, cô vừa ăn vừa lấy một cuốn sổ nhỏ ghi chép lại.
Triệu Hoa uống một ngụm cà phê: “Đồng tiểu thư không cần ghi lại đâu, mấy thứ này sau này Liêu Tổng đều sẽ để đội ngũ nhân viên chuẩn bị phương án, cô chỉ cần chủ trì là được.”
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Không được đâu, chồng tôi lợi hại như vậy, tôi cũng phải theo kịp bước chân anh ấy.”
Đồng Mạn che mặt: “Mẹ kiếp, cái chữ chồng này cũng gọi luôn rồi, chậc chậc.”
Tầm nhìn Triệu Hoa đảo một vòng, rơi trên chiếc nhẫn kim cương trên tay Đồng Kỳ: “Liêu Tổng cầu hôn rồi á?”
Đồng Kỳ: “Phải.”
Triệu Hoa: “Được đó, nên cầu hôn thôi.”
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, Triệu Hoa lại dẫn Đồng Kỳ với Đồng Mạn đi bộ đến khách sạn chuẩn bị thu mua. Quãng thời gian này, bởi vì mai là cuối tuần, hơn nữa khu này trùng hợp là con đường kinh doanh với nhiều công ty nhất, có rất nhiều trun tâm mua sắm, dựa theo tình huống này xem xét, khách sạn kia bởi vì diện tích lớn, ngoài cửa trang trí cực kỳ xa hoa, nhưng lại không có ai vào.
Triệu Hoa nói: “Khách sạn này ban đầu mời một người quản lý chuyên nghiệp đến đảm nhiện, nhưng làm được nửa năm liền rời khởi, sau đó khách sạn đổi hai ba người quản lý, ông chủ đích thân xử lý, việc làm ăn vẫn xuống dốc không phanh, Liêu Tổng đi xem sau bếp của bọn họ, thiết bị gì cũng không dùng được, lúc đó chúng tôi sẽ mang đồ qua, đều phải thay mới hết.”
Đồng Kỳ gật đầu, đối với cô mấy thứ này cực kỳ rành rọt, cô có thể xử lý tốt.
Ba người tiếp tục đi, đi một vòng, đến con đường đối diện khách sạn trung tâm Danh Đô, dù là xe sang trọng hay là người đều ra ra vào vào Danh Đô, có thể thấy việc làm ăn rất tốt, Triệu Hoa không nhìn Danh Đô, cô ấy chỉ đưa tay ra giữa đánh dấu một chút, đương nhiên, Danh Đô cũng nằm trong phạm vi đánh dấu của cô ấy, Triệu Hoa nói: “Liêu Tổng nói, trong tương lại, miếng bánh lớn của khách sạn này, đều sẽ là của Cẩm Lý chúng ta.”
Đồng Mạn há hốc miệng: “….Cho nên, nam thần cũng muốn Danh Đô.”
Triệu Hoa nở nụ cười gật đầu.
Đồng Mạn nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ nhìn về hướng khách sạn trung tâm kia của Danh Đô, ngừoi đến người đi, em gái nhỏ ở quầy lễ tân năm ngoái còn cùng Đồng Kỳ vừa hát vừa nhảy, là một cô bé dễ thương.
Theo bản năng Đồng Kỳ sờ bao thuốc lá, tưởng tượng tất cả những thứ này đều là của cô, trong lòng lập tức sôi sục.
Đồng Kỳ nghiêng đầu: “Thư ký Triệu, có báo cáo tài chính không?”
Cô muốn xem thử, Liêu Thành Xuyên đã bỏ ra bao nhiêu tiền.
Triệu Hoa nở nụ cười: “Đầu tuần đã có báo cáo tài chính, số tiền Liêu Tổng đã chi đều giao vào tay Đồng tiểu thư.”
Đồng Kỳ gật đầu: “Được.”
Đi dạo xung quanh, trò chuyện, rất nhanh đã đến tám giờ tối, Đồng Kỳ đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, có một loại cảm giác không chân thức, Đồng Mạn vẫn ở trong văn phòng chụp tới chụp liêu, đăng lên vòng bạn bè.
Mạn Mạn: Nam thần tặng một cái văn phòng cho bạn gái anh ấy, chậc, chuyện có khác biệt gì với giang sơn này anh tặng cho em?”
[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
ZHY: Trợn trắng mắt, anh cũng thể, miễn là cô ấy muốn.
Tử Đồng: Đến công ty à? Tớ đi nữa, xem ra cũng không tồi.
Vu Hân: Nhìn cả gương mặt tớ ngưỡng mộ này.
ZHY: Hai vị lầu trên, không cần ngưỡng mộ, đến tìm anh, anh cũng có thể tặng các em,
Tử Đồng: Không phải muốn tặng Kỳ Kỳ nhất sao?
ZHY: …… Muốn tặng, mà cô ấy không cần, anh đi chơi game đây.
Đồng Mạn giơ điện thoại lên, đưah qua bả vai Đồng Kỳ, nói: “Nhìn này, tớ chụp thế nào.”
Đồng Kỳ quay đầu qua nhìn, cúi đầu xuống xem, Đồng Mạn dùng Meitu chụp trông rất đẹp đẽ, khang trang, cô nói: “Gửi mấy tấm cậu chụp sang cho tới đi.”
“Được.”
Đồng Mạn cúi đầu gửi ảnh sang.
Ở bên ngoài Triệu Hoa gọi một tiếng Liêu Tổng, Liêu Thành Xuyên xua tay, áo khoắc ngoài vắt trên cánh tay, từ tốn đi vào văn phòng, vốn định lên tiếng, nhìn thấy Đồng Kỳ với Đồng Mạn đang đứng đưa lưng về phía cửa, cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng nở nụ cười, mặt mày Liêu Thành Xuyên dịu dàng, anh cũng cầm điện thoại, nghĩ chụp ảnh Đồng Kỳ, nhưng lại ấn vào vòng bạn bè.
Dòng đầu tiên là Đồng Kỳ gửi đến.
Đồng Kỳ: Giang sơn của Trẫm.
[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
Liêu Thành Xuyên bật cười, nhấn like.
Sau khi anh like xong, Đồng Mạn hít sâu một hơi, khẽ ho: “Đồng Kỳ, nam thần like cho cậu kìa! Haha, giang sơn của cậu, cậu có gan nói vậy luôn.”
Đồng Kỳ khẽ cười: “Đúng mà, anh ấy chính là Hoàng hậu của tớ.”
Hoàng hậu Liêu Thành Xuyên ở sau lưng: “……”
Triệu Hoa đi đến đúng lúc nghe thấy câu này, phụt cười.
Đồng Kỳ với Đồng Mạn lần lượt quay đầu ại, nhìn thấy ngừoi đàn ông đẹp trai đứng trước cửa, Đồng Mạn than một tiếng, trốn sang bên cạnh: “Vừa rồi chúng ta nói chuyện nam thần nghe thấy rồi?”
Đồng Kỳ nửa dựa vào bàn, cười hỏi: “Liêu Tổng, anh tới rồi.”
Liêu Thành Xuyên vắt áo khoác lên lưng ghế, đi qua, khẽ cười: “Đúng vậy, nghe em nói anh là Hoàng hậu của em, anh muốn biết, điểm nào của anh giống Hoàng hậu? Không phải sủng phi sao?”
Đồng Kỳ: “…….”
Đồng Mạn: “Phụt. Hahahahahaahah, tớ đi đây.”
Nói xong, Đồng Mạn vòng qua Liêu Thành Xuyên, kéo Triệu Hoa đi ra cửa.
Trong chốc lát văn phòng chỉ còn lại hai người, Đồng Kỳ dựa vào bàn, ngồi nửa mông, chân thon dài, Liêu Thành Xuyên đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. Có thể anh vừa dự một buổi tiệc quan trọng nào đó, cà vạt nới lỏng một nửa, cổ áo nửa kín nửa hở, áo sơ mi vẫn còn bỏ vào quần, vòng eo phải nói là đẹp.
Anh cầm tay cô, nắm trong tay, Đồng Kỳ nhìn anh, sau đó cô tiến lên ôm anh, ôm eo anh nói:” Anh đều đã sắp xếp xong hết rồi, anh nói em còn có thể làm gì nữa?”
Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô: “Nhiều lắm, làm vợ anh, làm người nhà anh, làm bà chủ Tập đoàn Tín Lập thật tốt, làm vợ của Giám đốc Tập đoàn Tín Lập.”
Đồng Kỳ phì cười: “Mấy cái này không phải vô nghĩa sao? Tất cả đều cùng một vị trí.”
Liêu Thành Xuyên ôm cô đối diện với cửa sổ sát đất, nói: “Vị trí này, chỉ em có thể làm, ai cũng làm không tốt.”
Đồng Kỳ phì cười: “Lời ngon tiếng ngọt.”
“Anh nói thật.”
Đồng Kỳ dựa vào lòng anh, cọ bả vai anh, hai người cùng nhau nhìn đường phố bên ngoài, anh vuốt tóc cô: “Em có cảm thấy chỗ nào cần sửa đổi nữa không?”
Đồng Kỳ nghĩ ngợi: “Không có.”
“Cần thay đổi gì cứ nói với Triệu Hoa.”
“Anh để thư ký Triệu cho em, vậy còn anh?”
“Người anh có thể dùng nhiều lắm, em khong cần bận tâm đâu.”
“Được thôi.”
Hai ngừoi lại dựa vào nhau một hồi, Liêu Thành Xuyên nắm tay cô, tắt đèn văn phòng: “Về nhà thôi!”
“Được, về nhà thôi.”
Rời khỏi văn phòng, Đồng Mạn với Triệu Hoa hai người ngồi trên ghế cười híp mắt, Thư ký Triệu tắt đèn, nhìn lại văn phòng một cái, bốn người xuống lầu.
Quay về hướng tiểu khu Kim Hải, đỗ xe xong hai người đi lên lầu, ra khỏi thang máy, Liêu Thành Xuyên trực tiếp kéo Đồng Kỳ đến nhà anh, Đồng Kỳ giữ tay anh lại, anh cúi đầu nhìn cô: “Hửm?”
Đồng Kỳ cười: “Tối nay ngủ ở nhà em không?”
Liêu Thành Xuyên ngập ngừng: “Nhà của em?”
Đồng Kỳ gật đầu: “Nhà của em.”
Liêu Thành Xuyên: “Nhà của em không phải nhà chúng ta?”
Đồng Kỳ: “…..”
Cô nhịn không được vỗ một cái vào tay anh, anh khẽ cười: “Được được được, đến nhà chúng ta của em. Anh đi tắm trước, lát nữa gặp.”
Đồng Kỳ kéo cà vạt của anh: “Ừm, lát nữa gặp, lát nữa chúng ta chơi một ván.”
“Được.”
Anh giữ cổ cô, hôn lên trán cô một cái, xoay người đi về phía cửa.
Đồng Kỳ lấy chìa khóa ra, tra vào ổ mở cửa vào nhà, Bạch Tổng vừa nhìn thấy cô liền chạy tới cọ cọ, Đồng Kỳ ngồi xổm xuống, ôm nó, cười híp mắt nói: “Bảo bối, mẹ về rồi đây.”
“Gâu!” – Nó cứ cọ cô, làm nũng.
Đồng Kỳ ngồi trên sàn, chơi đùa với nó. Bạch Tổng vòng quanh cô đi qua đi lại, Đồng Kỳ bị nó đi vòng vòng sắp váng hết cả đầu.
Cô xoa lông nó: “Đứng lại!”
Nó thật sự đứng lại lập tức, nhìn cô, bộ dáng kia thật sực cực kỳ đáng yêu, Đồng Kỳ lại trêu nó một chút rồi mứoi đứng dậy, lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm.
Đồng Tương đã dọn dẹp nhà cửa một lần, rất sạch sẽ.
Đồng Kỳ nhìn thoáng qua phòng Đồng Tương, chăn bông trong phòng Đồng Tương đã kéo đi phơi nắng, Đồng Kỳ nhìn một lát mới vào phòng tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Liêu Thành Xuyên đã đến, đang cầm gậy bida, chân quấn lấy Bạch Tổng, tựa vào bàn bida nhìn cô, tóc anh vẫn còn nhỏ nước, theo hai má anh trượt xuống cô, Đồng Kỳ nhìn ngây dại.
- -----oOo------