Du Việt trở về phòng, lăn hai vòng trên giường lớn, trơ mắt nhìn trần nhà, y cảm thấy chuyện ngày hôm nay không được tốt cho lắm.
Hôm nay có Lý gia, ngày mai liền có Vương gia, chỉ cần y một ngày chưa có hôn phối, Alpha phân hóa suất 85% sẽ bị rất nhiều gia đình có Omega nhìn chằm chằm.
Cha mẹ y ngoài miệng nói không vội, nhưng trong lòng khẳng định vẫn sẽ đánh giá hài tử nhà ai càng tốt hơn.
Du Việt nói y sợ O, bọn họ cũng chưa chắc đã coi là thật.
Nên làm cái gì bây giờ?
Cũng không thể nào nói ta là Omega, cho nên các ngươi đừng có thổi phồng ta với các gia đình có Omega nữa?
Nhưng như vậy, y còn làm sao yên tâm đi học ở Đế Đằng.
Để người trong nhà biết Vạn Dương Trạch có thể trấn an y, phỏng chừng sẽ nổ càng mạnh hơn.
Lưu lạc đến nông nỗi bị Vạn gia khống chế, mặt già của cha y phải đặt ở nơi nào?
Đột nhiên nghĩ đến, Vạn Dương Trạch là Alpha phân hoá suất càng cao hơn, chẳng phải là sẽ càng được hoan nghênh hơn y sao, hiện tại hắn lại vẫn chưa có hôn phối, làm sao mà làm được?
Ngay cả loại rác rưởi như Tiều Chính Huy cũng đã có hôn phối, tuy rằng sau này Đế Đằng có khả năng sẽ không còn tên của gã nữa.
Du Việt gọi điện thoại cho Vạn Dương Trạch, phát hiện không có người nghe, liền gọi đến số máy bàn nhà Vạn Dương Trạch.
"Alo?" Là một nữ nhân tiếp.
Du Việt từ trên giường ngồi bật dậy, "Vạn bá mẫu, chào ngài, ta là Du Việt, ta muốn tìm Dương Trạch."
"A? Là Du Việt sao! Được được, kỳ nghỉ lần này sao không tới nhà chúng ta chơi, ngày mai ngươi tới đi, dì làm món ăn ngon cho ngươi!" Mẹ Vạn cao hứng vô cùng.
Du Việt cười nói, "Được, ta thích nhất ăn cơm trong nhà ngài, làm ngon hơn nhà ta nhiều."
"Được, Tiểu Việt, ta đi gọi Dương Trạch," Mẹ Vạn cầm điện thoại trong tay, tâm tình kích động vẫy vẫy tay với nhi tử vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, "Dương Trạch, nhanh tới đây tiếp điện thoại."
Vạn Dương Trạch cho rằng lại là Omega hoặc là Beta nào lấy được số máy bàn của Vạn gia gọi tới, nghe cũng không muốn nghe thẳng tắp đi lên lầu, "Không tiếp."
"Vì sao?" Mẹ Vạn khó hiểu.
"Không có vì sao, sau này lại có Omega linh tinh gì gọi điện thoại tới, mẹ cứ nói ta không có nhà, ta không muốn tiếp." Vạn Dương Trạch đi lên lầu.
Mẹ Vạn nóng nảy, "Là Du Việt a, vì sao không tiếp?"
Vạn Dương Trạch đột nhiên quay đầu lại, chạy về phía máy bàn, "Alo?"
Phát hiện bên kia đã treo.
Vạn Dương Trạch lại chạy lên lầu cầm lấy điện thoại của chính mình.
Mẹ Vạn lắc đầu, tâm nói, khó trách không có hi vọng.
Vạn Dương Trạch đi lên lầu dùng di động gọi lại cho Du Việt, phát hiện không có cách nào gọi được.
Du Việt bên này đang tiếp điện thoại của Ngụy Phàm Lĩnh.
Ngụy Phàm Lĩnh gọi mấy cuộc, Du Việt đều treo, đối phương không thuận theo không buông tha, gửi tin nhắn cho Du Việt nói không tiếp liền gọi đến máy bàn nhà y.
Ngụy gia tốt xấu gì cũng là nhân vật có danh dự ở Bắc Lĩnh, cha mẹ Du Việt sẽ không để y không có lễ phép với bạn học.
Du Việt: "Có chuyện thì nói, có rắm mau thả, Ngụy Phàm Lĩnh, ngươi đúng là nhàn đến không còn gì để làm."
Ngụy Phàm Lĩnh vội giống như con khỉ, "Du Việt!"
"Ta sắp điếc." Du Việt đào đào lỗ tai.
Ngụy Phàm Lĩnh: "Ta hạ thiệp cho ngươi, vì sao không đáp lại?"
"Aiz," Du Việt lười biếng lăn một vòng, "Ta thi đấu thứ nhất đếm ngược, không phải là nên thành thật mấy ngày sao? Đi đâu khoe đó, ngươi cho rằng ta giống ngươi chắc."
"Ngươi cũng trào phúng ta lấy thứ nhất."
"......!Đừng, Ngụy Phàm Lĩnh, ta không có trào phúng ngươi, vật như thứ tự này, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu cái nào cũng không được, ngươi thứ nhất chính là ngươi thứ nhất, ta không có chua ngươi."
Ta chỉ chua Vạn Dương Trạch.
Ngụy Phàm Lĩnh vẫn không vui, "Vậy ngươi cũng không đáp lại ta lấy một câu, hùng tâm tráng trí của ta giống như đá ném trên sông vậy, ta khó chịu."
"Ta đáp lại ngươi cái gì, ta cũng không nhất định có thể vào tổng bộ đặc huấn, lấy người theo thứ tự." Du Việt nói.
Ngụy Phàm Lĩnh vẫn chưa biết chuyện này, "Thứ tự? Không phải lấy theo điểm sao?"
"Điểm quá tổng quát, chỉ cần tuân thủ vệ sinh quét tước tốt là có thể lấy được, thứ tự cao thực lực chưa chắc đã tốt, chỉ có thứ tự quân huấn mới đánh giá được thực lực của cá nhân cùng năng lực tùy cơ ứng biến." Du Việt giải thích.
Ngụy Phàm Lĩnh cảm thấy càng không thể tin, "Nhưng điểm khi quân huấn của ngươi vẫn là số âm, lại không có điểm vệ sinh cộng thêm gì."
Du Việt: "......!Không có quy củ không thành quy tắc, ta cũng không biết có thể tham gia tổng bộ đặc huấn được hay không, ngươi đừng luôn nhớ thương ta, nếu lão tử tham gia, nhất định ngồi trên đầu của ngươi, còn việc gì nữa không, ta mệt rồi."
Ngụy Phàm Lĩnh vội vàng nói, "Đừng, đừng ngủ, hiện tại mới mấy giờ, ta sắp tới nhà ngươi rồi."
Du Việt lập tức ngồi dậy, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói là, ta sắp đến nhà ngươi rồi," Ngụy Phàm Lĩnh lái xe từ Bắc Lĩnh tới Đông Quận, từ buổi sáng bắt đầu xuất phát, hiện tại buổi chiều, rốt cuộc cũng tới.
Du Việt căng nổ đầu, "Ngươi có bệnh sao? Tìm ta làm gì?"
Ngụy Phàm Lĩnh: "Lúc trước báo danh đã nhất kiến như cố (mới gặp mà như thấy bạn cũ) với ngươi, nhớ ngươi."
Du Việt khịt mũi coi thường, "Ngươi m* ** là thấy lão tử đẹp, thấy sắc nổi lòng tham mới đúng."
"Cũng xem như vậy đi, ngày kia khai giảng không phải đều phải đi tổng bộ của Đế Đằng sao, có đại hội khen ngợi, lúc đó chúng ta tiện đường trực tiếp đi cùng luôn." Ngụy Phàm Lĩnh nói.
Du Việt không hiểu ra sao, "Cho nên hiện tại ngươi tới là muốn ở nhà của ta?"
"Ở ngoài công viên cũng đươc, nhưng hai nhà Vạn Du các ngươi luôn phải có một nhà nhiệt tình hiếu khách với hài tử nơi khác tới hơn một nhà khác đi?"
"......" Du gia chúng ta làm việc như vậy, sĩ diện như vậy, sao có thể để ngươi ngủ công viên? Du Việt nói, "Được, đến đây đi, dám ăn cơm nhà ta không, có xảy ra chuyện gì ta cũng không chịu trách nhiệm."
Ngụy Phàm Lĩnh: "......"
Ngụy Phàm Lĩnh thở dài nói, "Ta nghiêm túc đấy, ta khá là tò mò, muốn tâm sự với ngươi về kỳ quân huấn này, đại khái nửa giờ nữa ta sẽ đến, ngươi tạm thời đừng ngủ, đợi ta đi."
Nói xong, Ngụy Phàm Lĩnh treo điện thoại.
Vạn Dương Trạch bên này trái tim đập đặc biệt nhanh, vì sao Du Việt không nhận điện thoại, sao lại luôn tạm thời không liên lạc được?
Liên tục gọi mấy cuộc, cuối cùng cũng thông, Vạn Dương Trạch: "Thật xin lỗi, Du Việt, ta không biết vừa nãy là ngươi."
Du Việt lại rất là hào phóng, "Không có việc gì, không có việc gì, ta chỉ muốn biết ngươi ở nhà làm sao cự tuyệt được đám Omega, hiện tại ta xem như đã biết rồi.".
Truyện Khoa Huyễn
Vạn Dương Trạch: "......!Ta thật sự không biết đó là ngươi."
Không phải cố ý nói chỉ cần là Omega gọi điện thoại liền không tiếp.
Chủ yếu là Du Việt trước nay chưa bao giờ gọi tới máy bàn nhà bọn họ.
Du Việt thậm chí rất ít khi gọi điện thoại cho hắn.
Du Việt vẫn chưa hồi thần về tin tức của Ngụy Phàm Lĩnh, Vạn Dương Trạch đang muốn nói cái gì, Du Việt trước một bước đánh gãy, "Ai nha, ngươi cần gì phải xin lỗi như vậy, chuyện kỳ quân huấn lần này ta khẳng định sẽ cho ngươi một câu công đạo, Vạn Dương Trạch, ta sẽ không vô duyên vô cớ......" Cướp cái gì kia lần đầu của ngươi.
Vạn Dương Trạch ho khan hai tiếng, "Ỳ của ta không phải như vậy."
"Ta biết rồi bằng hữu," Du Việt khá là sốt ruột, "Ta có chút chuyện, cúp máy trước?"
"Được." Có thể là Du Việt mệt mỏi, Vạn Dương Trạch nghĩ như vậy.
Chẳng qua, hôm nay Du Việt ngủ hơi sớm, hiện tại mới mấy giờ?
Du Việt sợ Ngụy Phàm Lĩnh tới tham quan phòng ngủ của y, thế nên nhất định phải tạo ra khí thế của căn phòng nhà giàu số một Đông Quận, y vội vàng gọi Trịnh thẩm tới giúp y thu dọn phòng ngủ.
Sau đó tới phòng khách bày biện không ít đồ quý báu.
Tin tức Ngụy Phàm Lĩnh tới sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền đi, bọn họ ở trường học hùng hùng hổ hổ thế nào không đề cập tới, nhưng nếu Ngụy Phàm Lĩnh đến nhà y, vậy chính là đại biểu cho Ngụy gia.
Ngụy Phàm Lĩnh vừa đến, cha Du liền vui vẻ ra mặt, khẳng định không phải bởi vì Ngụy Phàm Lĩnh kéo một xe đồ ăn ngon đặc sản Bắc Lĩnh tới.
Nói thế nào cũng là Alpha phân hóa suất cao hơn nhi tử nhà mình, sau này còn là trụ cột Bắc Lĩnh, tự nhiên phải chiêu đãi tốt.
Ngụy Phàm Lĩnh tới không bao lâu, không biết vì sao Du Liên liền biết, cũng đuổi tới.
Đại sảnh Du gia nhanh chóng náo nhiệt lên, sau khi cơm chiều kết thúc lại là một buổi thịnh yến.
Ngụy Phàm Lĩnh cười đến cứng mặt, hắn chỉ muốn trốn trong phòng của Du Việt cùng y tâm sự nhân sinh mà thôi, sao lại là đại biểu cho Bắc Lĩnh tới, đều nói Du gia ở Đông Quận nổi tiếng nhiệt tình hiếu khách, quả nhiên không phải giả.
Cha mẹ Vạn Dương Trạch bên kia vừa nghe nói Du gia mở tiệc chiêu đãi Ngụy Phàm Lĩnh, lập tức liền luống cuống.
Mẹ Vạn dậm chân, "Hài tử Bắc Lĩnh kia phân hóa suất chỉ kém Dương Trạch có 1%, có phải hắn cũng có suy nghĩ không an phận với Du Việt không? Nguy hiểm!"
Cha Vạn vào phòng cầm khối ngọc trân quý mà cha Du đã thích từ rất lâu ra, "Đi Du gia một chuyến đi, làm khách, chúc mừng hài tử hai nhà đều lấy thứ nhất."
Vạn Dương Trạch thấy cha mẹ muốn ra ngoài, khó hiểu hỏi, "Đã trễ thế này......!Các ngươi muốn đi đâu?"
Còn trang điểm đẹp đẽ như vậy?
Mẹ Vạn: "Hài tử họ Ngụy ở Bắc Lĩnh kia tối nay muốn ở lại Du gia."
Vạn Dương Trạch nói, "Chờ ta một chút."
Nhanh chóng gội đầu, đổi một bộ quần áo mới.
Mặc kệ thong thả ung dung, mặc kệ lễ nghi gì đó, Vạn Dương Trạch chỉ hận chính mình vừa nãy sao không hỏi Du Việt muốn làm cái gì.
Cái tên Ngụy Phàm Lĩnh kia không biết Du Việt là Omega đã theo đuổi chặt như vậy, nếu biết, phỏng chừng sẽ đưa cả Bắc Lĩnh tới đây.
Du Liên đứng trước cửa sổ của Du gia, nhìn xe Vạn gia tiến vào trong hoa viên.
Y híp mắt, quay đầu lại nhìn Du Việt.
Ánh mắt từ trong ra ngoài tỏ vẻ chăm chú tìm hiểu.
Du Việt dụi dụi mắt, "A?"
Du Liên nhỏ giọng nói, "Chuyện ngươi là Omega có phải mọi người đều biết rồi không? Sao ta thấy ai nấy đều giống như là tới cướp tân nhân (vợ/chồng mới cưới)? Thiếu nợ nhiều tình duyên như vậy?".
Danh Sách Chương: