Sau khi Bùi Hạo rời đi, thật lâu sau Tô Nhược U vẫn chưa lấy lại tinh thần, cái gì mà đừng quên chờ hắn trở về? thật là quá đáng sợ!
Mà lúc này Thanh Nhạn và Thanh Loan đang chờ ngoài cửa, thấy cô gia đã đi một lúc lâu, nhưng tiểu thư nhà mình còn chưa kêu người đi vào, nên có chút nóng nảy. Hai người nhìn nhau, Thanh Nhạn nhẹ nhàng gõ cửa một cái hỏi, “Tiểu thư, nô tỳ vào hầu hạ người thay quần áo.”
Lời nói vừa truyền đến liền đem tâm hồn đang bay bổng của Tô Nhược U kéo trở lại. Nàng ho nhẹ một tiếng, cố gắng ổn định tinh thần, rồi mới lên tiếng, “Vào đi.”
không nhắc thì còn đỡ, Thanh Loan và Thanh Nhạn vừa tiến vào, Tô Nhược U mới phát hiện mũ phượng mình đang đội rất là nặng, đè xuống làm xương cổ nàng muốn trật khớp. Cũng may Thanh Loan khéo tay, một lúc sau đã đem mũ phượng lấy xuống, Tô Nhược U nhẹ nhàng quay cổ vài cái, liền nghe tiếng xương răng rắc ma sát vang lên, hù dọa Thanh Loan hết hồn, vội vàng xoa nhẹ cổ và bả vai của tiểu thư nhà mình.
Haiz, thành thân cũng là một việc hao tổn thể lực…
một lúc sau, Tô Nhược U cảm thấy đã tốt hơn trước nên bảo Thanh Loan dừng lại. Hôm nay quá bận rộn, hai người là nha hoàn hồi môn của nàng, nhất định cũng mệt rồi.
“Tiểu thư, trước khi đi cô gia có nói, phòng bếp trong viện ta sẽ không đóng, bữa trưa người muốn ăn món gì?”
Thanh Nhạn nhẹ giọng hỏi, đối với việc cô gia nhà mình có thể lo lắng đến mức này, tuy Thanh Nhạn chỉ là một nô tỳ, cũng biết được hắn rất quan tâm tiểu thư, nếu không thì hôm nay hắn còn bận rộn hơn các nàng, làm sao có thể nhớ được việc tiểu thư nhà mình chưa ăn cơm được chứ, hơn nữa nhìn thái độ đối đãi các nàng của mấy người nha hoàn cùng những ma ma già ở nội viện và ngoại viện, có thể nhìn ra cô gia rất coi trọng tiểu thư nhà mình, bởi vậy hiện tại ấn tượng của Thanh Nhạn đối với cô gia đã tốt hơn xưa nhiều.
Tô Nhược U suy nghĩ một chút, sáng sớm hôm nay nàng đã phải dậy, chỉ ăn sáng qua loa, cũng không được ăn thêm gì, bận bịu một hồi, hiện giờ nàng vừa đói vừa mệt, nhưng đến cùng cũng không thể phóng túng được, suy nghĩ một chút nàng mới nói, “Vậy ngươi xuống phòng bếp xem một chút, coi có thứ gì thanh đạm mà đã làm sẵn, thì bưng lên đây.”
Hôm nay nàng mới vào cửa, bên trong phủ cũng rất gấp gáp bận rộn, cá nhân Tô Nhược U vẫn nghĩ mình không thể làm phiền người khác.
Lúc Thanh Nhạn quay trở lại, có bưng lên một chén cháo thịt nạc cùng hai dĩa rau xào. Buổi sáng tiểu thư nhà mình ăn không có bao nhiêu, bây giờ tốt nhất phải bổ sung một chút món mặn mới được, nếu không thì trới nóng như thế này, liền làm cho người cảm thấy mệt mỏi không có tinh thần.
Quả nhiên, Tô Nhược U rất nhanh chóng ăn xong chén cháo, Thanh Nhạn lại vội vàng đi lấy thêm một chén khác. Thấy tiểu thư nhà mình có khẩu vị tốt như thế, xem ra người đói lắm. một lúc sau, Tô Nhược U ăn xong một chén cháu khác liền thấy no bảy tám phần, ăn no rồi thì tinh thần liền tỉnh táo, lại nghĩ đến lúc đi Bùi Hạo có nói buổi tối chờ hắn trở về, vốn chỉ là câu đối thoại bình thường giữa phu thê với nhau, nhưng bây giờ làm cho Tô Nhược U hết sức khẩn trương.
thật quá dày vò đi!
hắn đi thì cứ đi đi, nhưng hết lần này đến lần khác để lại một câu nói, làm cho nàng bây giờ đứng ngồi không yên, chẳng lẽ nàng còn không biết buổi tối hắn sẽ trở về à, nếu hắn không về đây, thì buổi tối hắn còn đi chỗ nào được kia chứ!
Khi Thanh Nhạn bưng một chén cháo thịt nạc khác lên, thấy tiểu thư nhà mình hình như đã ăn no rồi, bộ dạng nuốt cơm không trôi nhìn Thanh Nhạn tỏ vẻ khó hiểu, dù sau tiểu thư nhà mình cũng ăn đủ, Thanh Nhạn thuận tiện đem tất cả thức ăn mang xuống.
Cũng may sau khi ăn trưa xong, người nhà của Bùi gia cùng với nữ luyến của mấy nhà thường hay qua lại cũng tới, mọi người cười cười nói nói, vô tình đã giảm bớt cảm giác cô độc và khẩn trương của Tô Nhược U khi ở một mình.
Người đến đều là người thân với Bùi gia, vốn trước đây mọi người đều tò mò không biết tân nương tử là người như thế nào, là con của một thương gia không có tư cách, lại có thể làm cho công tử mạnh mẽ của Bùi gia tự chính mình đến cửa cầu hôn, hiện tại bản thân gặp mặt tân nương tử, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng quả thực tướng mạo tân nương rất xuất chúng.
Mà khi đánh giá một nữ nhân, thứ nhất phải nhìn xuất thân của nàng, hai là nhìn tướng mạo, còn tính tình cùng tài năng lại phải xếp sau.
Tô Nhược U làm tân nương, tất nhiên sẽ để mọi người tùy ý trêu ghẹo, có lúc chịu đựng không nổi, liền cúi đầu giả bộ thẹn thùng, dù sao tất cả tân nương đều như thế, nên cũng không ai trong lúc này trách tân nương không hào phóng, nếu mặt tân nương thật sự không đổi sắc, thế mới là người kiêu ngạo, tự khoe khoang bản thân.
Phần lớn mọi người đều ngồi ngây ngốc trong chốc lát, trêu ghẹo vài ba câu xong thì rời đi. Dù sao địa vị của Bùi phủ vẫn còn ở đó, hơn nữa vài ngày trước đó Thánh thượng hạ chỉ tổ chức đại hội tỷ võ trong quân doanh, Bùi Hạo từng làm cho đất nước vẻ vang, mang danh “Bùi tiểu anh hùng”, một lần nữa không làm cho mọi người thất vọng, đạt được vị trí thứ nhất. Long nhan cực kỳ vui mừng, liền thăng quan cho hắn lên một cấp, làm Phó tướng của Kiêu Kỵ quân dũng mãnh, đi theo Trung Võ tướng quân, nhất thời danh tiếng vô cùng lớn, mà bây giờ trong lòng mọi người đối với nữ nhi của tiểu thương hộ tốt số này có không ít phê bình kín đáo, nhưng cũng không ai ngốc mà nói ra lúc này, tránh để cho người Bùi gia cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cuối cùng trên mặt mọi người đều mỉm cười, Tô Nhược U cũng cảm giác được mọi người đối với nàng có chút xa cách, như thế thì sao nào? Mặc dù nếu nói kiểu này xem ra có chút già mồm, nhưng cho tới bây giờ, nàng không phải là gả cho Bùi phủ, mà chỉ là Bùi Hạo, người này mà thôi.
Vốn dĩ đối với chuyện tình cảm nàng cũng không ôm hy vọng gì nhiều, càng không cần nói đến chuyện gả vào nhà quyền quý, từ đầu đến cuối, nàng đều có tự tin đối với chính mình, tự mình có kiềm chế được, thân là một người thông minh, theo nàng thấy, gả vào nơi quyền quý, ngoại trừ phiền toái thì cũng không có được gì.
Nhưng ai bảo nàng gặp phải loại người vô lại như Bùi Hạo thế kia, hắn vừa thấy mặt thì đã xác định là nàng. hắn bá đạo như thế, da mặt dày như thế, nhưng cũng rất tâm lý, rất tri kỷ, làm cho nàng nhiều lần muốn rút lui, cuối cùng vẫn chạy không thoát.
Nếu nàng đã chấp nhận hắn, lựa chọn hắn, thì sau này dù có bất cứ chuyện gì xày ra, con đường rắc trở đi chăng nữa, chỉ cần hắn không chê nàng, thì nàng sẽ không rời khỏi hắn.
******
Bữa tối Tô Nhược U uống một chén chè hạt sen bách hợp, hạt sen mới hái nên tỏa ra mùi thơm ngát, hơn nữa bách hợp rất ngọt, làm cho nàng cảm thấy rất ngon miệng.
Dùng xong, Tô Nhược U liền để cho Thanh Nhạn và Thanh Loan hầu hạ mình tắm rửa thay quần áo. Cả người mặc một bộ quần áo may bằng lụa mỏng đỏ tươi, nàng ngồi trong tân phòng, trên chiếc giường được trải khăn thêu ương uyên đỏ thẫm, chờ đợi Bùi Hạo trờ về.
Chờ đợi kiểu này rất là dày vò, cái kiểu tắm rửa sạch sẽ rồi chờ người khác đến làm thịt, ai có thể hiểu cho nàng đây!
không biết rõ đã qua bao lâu, Tô Nhược U nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài vang lên, Bùi Hạo đã trở lại.
Hôm nay hắn uống rượu, khuôn mặt đỏ ửng. Từ lúc vào phòng, Bùi Hạo liền nhìn Tô Nhược U chằm chằm. Cái loại trắng mắt mà nhìn đó làm cho Tô Nhược U kinh hãi.
Trong phòng bọn nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp, sau đó yên lặng không tiếng động lui xuống, cuối cùng còn không quên đóng cửa phòng lại. Bây giờ trong lòng Tô Nhược vô cùng hoảng hốt, còn muốn nàng cảm tạ các nàng ta sao?
Nhưng thế này cũng không phải biện pháp tốt, Tô Nhược U bắt chính mình phải tỉnh táo. Kỳ thật cũng không có gì đáng lo, không phải chỉ là động phòng hoa chúc thôi sao, ai thành tân mà không phải làm thế, đúng, nhũ mẫu nói đúng, rất, rất nhanh sẽ qua thôi…
Nếu đã không thể thay đổi, nàng liền bình thản tiếp nhận!
Vì vậy một Tô Nhược U lạnh nhạt, lần nữa cố gắng bình tĩnh xem xét tình hình, nàng cảm thấy, hừm, mọi việc trong quá trình này phải chú ý kỹ càng, như vậy, hiện tại nàng nên làm một “hiền thê” trước đi.
Tô Nhược U chủ động đi đến trước mặt Bùi Hạo, “Uhm, cái kia, phu quân, trước hết chàng đi tắm rửa đi…”
Nếu như âm thanh có thể tự nhiên thêm một chút, bớt đi một xíu run rẩy, nếu như vậy thì Tô Nhược U cũng sẽ vì chính mình mà tự tán thưởng, nhưng tiếc là, nếu như cũng chỉ là nếu như thôi.
Lúc này Bùi Hạo nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nương tử nhà mình ửng đỏ, ánh mắt né tránh, lông mi khẽ run, quả thật hết sức đáng yêu! Nhất là một tiếng “phu quân” kia, làm cho hắn cảm thấy toàn thân thoải mái. Cảm giác này quá mức tốt đẹp, vì vậy hắn tham luyến không thôi, quyết định muốn thử lại cảm giác đó một lần nữa.
“Nương tử, nàng lại gọi ta một tiếng xem.”
âm thanh kia như nước tan ra, nhưng tha thứ cho lúc này thần kinh nàng quá nhạy cảm, đột nhiên bị người ta nói như vậy, làm cho Tô Nhược U luống cuống, trong thời điểm này, “phu quân’ cái gì, sao nàng lại cảm thấy xấu hổ khi kêu hắn như thế. Hổ thẹn gì đâu…
Bùi Hạo mang cõi lòng mong mỏi chờ đợi, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy. Nếu là hắn tính tình tàn bạo như ngày xưa, sẽ lập tức đổi sắc mặt không cần giải thích, nhưng ai bảo hiện tại hắn đối mặt với vẻ thẹn thùng mới mẻ của tiểu nương tử, nhìn thấy Tô Nhược U như thế, rõ ràng Bùi Hạo cảm giác được chính mình càng thêm miệng đắng lưỡi khô…
Haiz, thật là đêm hè nóng nực mà…
Ánh mắt trên đỉnh đầu quá mức nóng bỏng, Tô Nhược U không cảm giác được cũng khó khăn. Nhất thời hai người nhìn nhau không nói gì, thế nhưng cảm giác hít thở không thông lại tràn ngập trong lòng của Tô Nhược U. không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác như thế này, Tô Nhược U cố nén trái tim khẩn trương muốn nhảy ra ngoài nói, “Chàng mau đi tắm rửa đi…”
“Vậy nàng qua giúp ta.” nói xong, thấy Tô Nhược U sợ hãi không đồng ý, nên bồi thêm một câu, “Ta uống say…”
Quả thật Tô Nhược U vượt qua mức tức giận, nàng chỉ là căng thẳng, nhưng còn chưa đến nổi mù mắt! Uống rượu say? Nhìn trạng thái chàng như thế mà dám nói “uống rượu say” sao?
Nhìn thấy ánh mắt tiểu nương tử nhà mình hiện ra vẻ tức giận, Bùi Hạo cũng biết lý do này quá mức gượng ép, nhưng ai bảo, má nó, vừa rồi bầu không khí quá tốt, nhất thời miệng hắn khoan khoái, liền nói ra, làm cho bây giờ hối hận không kịp.
“Khụ, được rồi, như vậy lần này bỏ qua cho nàng, nhưng về sau không được như thế nữa.”
nói xong, Bùi Hạo không đợi Tô Nhược U phản ứng liền bước nhanh về phía phòng tắm đi rửa mặt. Vốn là nha hoàn đã chuẩn bị nước nóng từ trước, nhưng lúc này Bùi Hạo căn bản không dùng được, cố gắng gòng mình tắm nước lạnh. không đầy một lát sau quay trở ra, cởi bỏ quần áo đỏ thẩm của chú rể, lúc này Bùi Hạo chỉ mặc mỗi bộ áo trong màu nguyệt sắc đi ra, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên vạt áo bên phải có thêu một đóa hoa lan nho nhỏ màu đen, bộ đồ này chính là Tô Nhược U chuẩn bị cho Bùi Hạo trước lúc thành thân.
Đều là quần áo bên người, Tô Nhược U lo sợ sẽ không vừa nên chỉ làm có ba bộ, nhưng ở trên vạt áo bên phải của mỗi bộ sẽ thêu một đóa hoa lan. Bây giờ nhìn thấy Bùi Hạo mặt trên người, Tô Nhược U không khỏi thầm khen mình vẫn còn có mắt nhìn, bộ quần áo này Bùi Hạo mặc rất vừa vặn.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, cả ngày Bùi Hạo đều bôn ba trong Kiêu Kỵ Doanh, thân thể lại cao thêm vài phân, làn da cũng không trắng nỏn như xưa, ngược lại cường tráng hêm không ít. Nhưng thay đổi nhiều nhất chính là khí chất, thêm vài phần sắc bén như dao, cứng rắn như sắt, khí chất này làm cho Bùi Hạo tựa như một thanh kiếm vừa được tuốt ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng. Nhưng lúc này Bùi Hạo chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng, ngược lại che lấp một chút cảm giác áp bách ngày thường, để lộ ra một phần ôn hoà của thiếu niên vào tuổi hắn.