Tô Nhược U bước nhanh tới giành lấy khăn vải trong tay Bùi Hạo, kết thúc động tác thô lỗ của hắn, bởi vì chiều cao khác biệt, nàng bèn dẫn Bùi Hạo đến bên giường ngồi xuống, nàng bắt đầu cầm khăn vải lau tóc cho hắn.
Tóc của Bùi Hạo không thô kệch giống như con người hắn, nói như vậy cũng không đúng, thật ra dung mạo của Bùi Hạo không thô kệch một chút nào, mà ngược lại còn đẹp hơn các nam nhân bình thường khác rất nhiều, có điều, khí chất của hắn quá cường đại nên che khuất đi dung mạo vốn rất anh tuấn. Tô Nhược U vừa giúp hắn lau tóc vừa cảm thán chất tóc tuyệt vời của Bùi Hạo, thế giới này chính là không công bằng như thế, rất nhiều nữ nhân bảo dưỡng quanh năm suốt tháng nhưng vẫn không có được mái tóc đen mượt mềm mại thế này.
Động tác của Tô Nhược U rất nhẹ, dịu dịu dàng dàng thoải mái không nói sao cho hết. Tạm thời Bùi Hạo không còn nóng vội như lúc nãy nữa, hắn cảm thấy có người lau tóc cho mình quá tuyệt vời, thực tế người này còn là tiểu nương tử mà mình đã mong nhớ ngày đêm. Bùi Hạo quyết định hắn muốn hưởng thủ sự dịu dàng của nương tử nhà mình trước. Tình nồng mật ý, hơn nữa nói thật, hắn rất hài lòng với tư thế này.
Lúc này, hai tay của hắn hình như có ý thức giống hắn, nó rất tự nhiên ôm lấy vòng eo ton nhỏ của Tô Nhược U, càng ôm càng chặt, cuối cùng dứt khoát ôm vào lòng. Ừ! Là hắn bị nương tử nhà mình ôm vào lòng, Bùi Hạo thuận thế áp đầu mình lên đồi núi đang phập phồng nào đó, tiếp theo hắn còn cọ cọ, quả nhiên là vùng đất trù phú, mềm mại thơm ngát, thật không tầm thường!
Mà bây giờ Tô Nhược U sắp phát điên lên rồi.
Cái gì là ấm áp? Cái gì là cảm động? không phải nàng nàng thấy hắn chà đạp mái tóc đen nhánh nên đau lòng, không phải là tiết mục tiểu kiều thê dịu dàng lau tóc cho phu quân trong đêm tân hôn hay sao? Làm sao nói thay đổi là thay đổi ngay được, chỉ chớp mắt mà đã biến thành hình ảnh cua đồng thế này.
Đáng tiếc trong lòng Tô Nhược U luống cuống như thế nào Bùi Hạo không để ý tới, bây giờ hắn đang tiến vào một thế giới mới, vật bày ra trước mặt hắn dễ dàng khơi gợi lên tính tò mò và lửa nóng trong lòng hắn. Lúc này, Bùi Hạo tự thông suốt cọ tới cọ lui.
Mà sau khi Tô Nhược U tắm rửa xong, nàng chỉ mặc một cái váy lụa mỏng,
Bùi Hạo làm động tác cọ tới cọ lui một hồi, váy lụa vốn đã mỏng càng thêm trong suốt hơn, Tô Nhược U mắc cỡ mặt đỏ bừng, nàng muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng Bùi Hạo là ai, làm sao hắn để cho nàng nói đi là đi, cánh tay hắn dùng sức một chút, Tô Nhược U đã không thể động đậy được nữa.
Khoảng cách hai người ngày càng gần, theo thời gian tay Bùi Hạo bắt đầu không thành thật chút nào, chạy loạn khắp nơi, không biết lúc nào nó đã tham lam tiến vào y phục Tô Nhược U, đã không còn xiêm y cản trở, tay Bùi Hạo tiếp xúc đến chỗ nào đó, cảm giác dưới tay hắn là da thịt nõn nà mềm mại, vừa đầy một bàn tay, hai tay Bùi Hạo mạnh mẽ bò lên đỉnh núi, lúc hái nụ hoa trên đó, hắn đột nhiên cúi đầu đẩy y phục của Tô Nhược U ra, khom lưng vùi đầu vào.
Lúc Bùi Hạo ngậm lấy nụ hoa trên đỉnh núi, Tô Nhược U đã đứng không vững nữa, không hiểu tại sao đầu nàng "ong" lên một tiếng, cả người trượt xuống, hai chân mềm nhũn.
Bùi Hạo nhân cơ hội dùng một tay bế Tô Nhược U lên, căn phòng này hắn đã ở mười bảy năm, nhắm mắt cũng có thể tìm ra vị trí giường ngủ, vậy nên hắn căn bản không cần thò đầu ra, mà vẫn vùi đầu vào ngực nàng, trong lúc đó còn phát ra tiếng mút giống như tiếng trẻ con bú sữa.
Chờ khi đi đến giường ngủ, rốt cuộc Bùi Hạo mới hài lòng ngẩng đầu lên, đặt tiểu nương tử hai mắt lấp lánh mê ly nhà mình lên giường, tiểu nhân nhi mềm mại nằm trên đệm giường đỏ thẫm, hình ảnh này hấp dẫn biết bao nhiêu. Hai mắt Bùi Hạo đỏ lên, khí huyết sôi trào phủ người xuống ngặm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tô Nhược U, hai tay bắt đầu hoạt động lần nữa, tiếp tục lôi kéo y phục trên người nàng.
Xoẹt xoẹt một tiếng, y phục Tô Nhược U vừa thay kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của nó, một tiếng xoẹt quá mức đột ngột, lúc này, Tô Nhược U hoảng sợ thanh tỉnh lại mấy phần từ mớ hỗn độn kia, nàng nhìn mảnh vải rách trong tay người kia thì càng vừa thẹn vừa giận, nói không ra lời, nàng chỉ có thể mở to mắt ra trừng hắn, bày tỏ mình rất tức giận.
Nhưng Tô Nhược U không biết là, bây giờ mái tóc đen của nàng rơi tán loạn quyến rũ, mị nhãn nhơ tơ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi vì bị cắn đang mím lại, cái trừng mắt của nàng chẳng những không có lực uy hiếp như nàng tưởng mà còn kích thích lửa nóng muốn tùy tiện chà đạp nàng trong cơ thể Bùi Hạo.
Mặc dù Bùi Hạo biết mình không nên sốt ruột, nhưng đáng hận là hắn không nhịn được, nếu như hắn có kinh nghiệm như các cao thủ tình trường thì đã không nóng vội như thế, có điều hắn không phải, hắn giống như một bảo vật hiếm có, vì thế hắn nhịn không được muốn sờ thử, muốn nếm thử.
Mà dáng vẻ không ăn được kẹo của hắn khiến cho viên kẹo Tô Nhược U đang được bọc bởi một tầng xiêm y yêu thương vô cùng, cái dáng vẻ uất ức đó giống như lên án nàng cố ý giấu đi không cho hắn ăn. Mà Bùi Hạo không hề tình nguyện tiếp tục đôi co với thứ xiêm y đáng ghét này nữa, hắn cúi đầu nhìn xuống, nhưng không nhìn Tô Nhược U, hai tay hắn nắm hai bên xiêm y của Tô Nhược U, một tiếng xoẹt xoẹt cực lớn vang lên, rốt cuộc da thịt như ngọc không giấu được hoàn toàn nở rộ dưới tầm mắt Bùi Hạo.
Tô Nhược U cuống quýt kéo chăn màn che chắn cơ thể, Bùi Hạo đè bàn tay nhỏ không an phận của nàng lại, ‘Nàng đừng nhúc nhích, để cho ta nhìn một chút...’
Giọng nói thiếu niên mang theo chút động tình, lay động run rẩy. Tô Nhược U nghe thấy thì cả người cứng ngắc, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ánh mắt Bùi Hạo mang theo vài phần tò mò, vài phần lửa nóng cứ di chuyển tới tới lui lui, đánh giá cơ thể nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt như có lửa, quét đến đâu, chỗ đó sẽ run rẩy theo.
Chỉ một lát sau, hai bàn tay xấu xa cũng tham gia vào, vẻ mặt thiếu niên rất chân thành, hắn vừa xoa vừa sờ, cộng thêm dùng lời diễn tả, cuối cùng, hô hấp Bùi Hạo càng ngày càng dồn dập, rốt cuộc tên đã lên dây, hắn bèn nhanh chóng đứng dậy xé rách y phục của mình.
Thời điểm hắn đè lên nàng lần nữa, Tô Nhược U cảm nhận được rõ ràng cái trụ nóng như lửa kia đang đâm vào chân nàng, đầu tiên thiếu niên từ từ chọc chọc, sau đó tiếp tục cọ xát mấy cái nhưng vẫn chậm chạp không tìm được lối vào vào, cố gắng hết sức nhưng vẫn không vào được làm cho Bùi Hạo nóng nảy, hắn ngồi bật dậy, đẩy hai bắp đùi thon dài của tiểu nương tử nhà mình ra nhìn thật kỹ.
Lần này mặt Tô Nhược U đã đỏ như sung huyết, rõ ràng hắn đang nhìn chỗ đó, hai tay nàng lập tức tiến đến ngăn cản.
‘Ngoan, nàng đừng che, cho ta nhìn một chút, ta...ta...’
Cái này Bùi Hạo phải nói thế nào đây, nhất thời mặt hắn cũng đỏ bừng, chẳng lẽ hắn phải nói với nàng, cho tới bây giờ mình vẫn là con chim non. Khỉ thật, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, một trăm phần trăm là chim non. Khỉ thật! Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, vậy mà hắn không tìm ra lối vào!
Có chết hắn cũng không nói!
một tay Bùi Hạo kiềm giữ tay Tô Nhược U không cho nàng quấy rối, tay còn lại lần mò vào sâu bên trong đào nguyên, hắn tìm kiếm một phen mới phát hiện được cửa động. Bùi Hạo nhịn không được dùng ngón tay móc móc mò mò. hắn phát hiện thỉnh thoảng sẽ có một ít nước chảy ra, một màn này quá mức run động, Bùi Hạo không còn tâm tư nghiên cứu thảo luận thêm nữa, hắn lập tức đỡ lấy tiểu huynh đệ của mình, động thân một cái tiến vào.
Trong tích tắc, cảm giác đau đớn vì bị xé rách nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Tô Nhược U, cho dù trước đó Bùi Hạo có đánh bậy đánh bạ, có thể nói là theo bản năng làm đủ bước dạo đầu. Nhưng đùa à, dù sao cơ thể thiếu nữ vẫn chưa từng bị khai phá, bây giờ bỗng chốc bị xé rách, kết quả không cần phải nói.
Cũng không phải chỉ có mình Tô Nhược U bị đau, ban đầu thiếu niên động tình, chỉ dựa vào bản năng xúc động mà xông tới, hắn có cảm giác bị siết chặt giống như có gông cùm xiềng xích trói buộc chặt chẽ, hắn cũng bị siết đến đau nhức.
Tạm thời, hai người đều không có cảm giác tốt, nhìn tiểu kiều thê khóc thê thảm dưới thân, trong lòng Bùi Hạo cũng không nhịn được đau đớn, lúc này hắn hơi lui ra ngoài. Nương nó! Đây là trò gì, không chỉ bản thân mình không thoải mái, mà tiểu nương tử nhà mình cũng chịu nhiều đau đớn!
Chỉ cần hắn khẽ động là Tô Nhược U run lên, giọng nói nàng run run: ‘Chàng đừng cử động, ta đau...’
Giọng nói mang theo nức nở khiến lòng Bùi Hạo cũng run lên, dưới thân cũng càng thêm rắn chắc.
Lần này, Bùi Hạo phát hiện trong đó có cảm giác không giống như lúc nãy, hắn vừa định thử lại thì nhìn thấy người trong lòng nhíu mày, giống như bắt đầu chịu đựng, đây là tiểu nương tử của hắn, hắn muốn nâng tiểu nương tử trên tay, bảo vệ nàng trong lòng mình.
Bùi Hạo cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giữa đầu lông mày Tô Nhược U, tiếp theo là đến mũi, hai bên má, trên trán, dưới cằm, cuối cùng chính là đôi môi đỏ tươi kia.
Nụ hôn của hắn nhẹ như thế, dịu dàng như thế, thương tiếc như thế, đánh bay hết mọi đau đớn của Tô Nhược U, nàng nhìn thấy Bùi Hạo trước mặt mình đã nhịn đến gân xanh nổi đầy trán, trong lòng Tô Nhược U rất ngọt ngào, hắn thương tiếc nàng, không muốn làm nàng bị đau, cho nên nàng cũng thương tiếc hắn, không muốn hắn phải nhịn đến nghẹn như vậy nữa.
Tô Nhược U bỗng nhúc nhích phần eo của mình.
‘Nàng xác định?’
Hai mắt đỏ ngầu của Bùi Hạo mở to, giọng nói khàn khàn nặng nề, hắn xác nhận lần cuối, nếu như nàng nói không thì hắn sẽ không làm.
Đôi mắt Tô Nhược U mịt mờ hơi nước, nàng ngượng ngùng nghiêng đầu qua một bên, khẽ gật đầu: ‘Ừm.’
Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng hắn đã làm đến nước này rồi, trong lòng Tô Nhược U vừa cảm động vừa ngọt ngào, hắn yêu thương nàng, nàng cũng thương hắn, bất luận như thế nào nàng cũng phối hợp với hắn, vả lại...vả lại...đau đớn ban đầu tản đi, Tô Nhược U cũng cảm giác được khát vọng trong cơ thể mình.
‘U Nhi, lần này thật sự ta không nhịn được nữa, dù cho nàng có khóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không dừng lại!’
không nghe thấy câu trả lời của Tô Nhược U, Bùi Hạo bèn bắt đầu chuyển động, hắn giống như một con ngựa vĩnh viễn không biết mệt mỏi, cứ như vậy từng cái từng cái, cấm thật sâu vào cơ thể Tô Nhược U.
không biết qua bao lâu, cũng không biết làm mấy lần, Tô Nhược U chỉ biết càng về sau nàng càng mơ mơ màng màng, khóc lóc cầu xin hắn dừng lại, nhưng khi đó Bùi Hạo thật sự không dừng lại được....