• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Bombir,…!!! “

Một âm thanh chứa chan đầy sự ngỡ ngàng, cắt ngang câu chuyện đang kể của vị người lùn bên cạnh. Eothur ngước đầu lên trở lại, hắn nhìn theo hướng phía Tây, nơi mà có một người lùn bị hói đầu đang chạy chậm chậm đến.

“ Ofin, chuyện gì mà thét lớn như vậy? “ Bombir trả lời xong liền chờ đợi người lùn kia chạy tới gần. Hai người họ chào hỏi nhau bằng cách nhảy lên cao, hai chiếc bụng đập vào như hai cục mỡ được người đang ép mạnh, rồi như cao su đẩy hai người họ về trở lại vị trí cũ.

“ Anh bạn của ta,... có kẻ vừa dám hò hét kêu anh là kẻ trốn chạy lời thách đấu ấy. “ Vừa tách nhau, người lùn tên Ofin liền kể với bạn mình.

“ Kẻ nào mà dám nói như vậy? “ Bombir nhíu một bên lông mày. Nhưng bộ tóc, bộ râu rậm rạp của ông ta gần như đã khiến hành động đó bị phai mờ nếu người quan sát không nhìn kỹ.

“ Còn ai nữa, tên Frenin làm bên xây dựng đấy. Hắn đang ở trong tửu quán, miệng không ngừng chế giễu cậu,... “ Ofin vừa nói, hai bàn tay ông cũng hoạt động, chỉ trỏ thế này thế kia. Chúng như đang phụ họa cho những gì ông đang kể, khiến câu chuyện có màu sắc hơn.

“ Hừ,... Ofin. Cậu hãy giúp mình hẹn tên đấy tối này tại tửu quán. Để xem ai mới là kẻ yếu ớt đích thực. “ Nghe hết mọi thứ, Bombir phì lỗ mũi ra một hơi, thể hiện sự tức giận của mình. Và ông dặn lấy người bạn.

“ Cậu không tới gặp hắn à? Đây đâu phải là phong cách của cậu. “

“ Anh bạn,... Hãy nhìn xem bên mình là ai? “ Bombir bỏ tay lên trán, như đang bó tay với ông bạn của mình.

“... “ Eothur quan sát cuộc nói chuyện hai người họ, như là một kẻ vô hình đứng đó.

“ Loài người? “ Ofin nhìn hắn nói.

“ Đây là Eothur xứ Rohan, một người bạn mới. “ Bombir chỉnh lại lời của ông bạn.

“ Chào,... “ Eothur chào hỏi người kia.

“ Ồ,... chào,... “ Ofin chào lại và dùng cái ánh mắt khó hiểu, như đang xem hắn là một sinh vật nào đó trong sở thú.

“ Được rồi, được rồi, đừng nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ đó nữa. Hãy làm việc mà mình đã nhờ cậu đi. “ Bombir lại bó tay với ông bạn của mình. Ông nhanh chóng khoác vai Ofin rồi sau người, đẩy ông ta đi.

Đợi Ofin chạy đi thật xa, Bombir mới nghiêng đầu nói.

“ Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi. Mà ta kể đến đâu rồi nhỉ? “

Eothur đang ngước đầu quan sát xung quanh chỗ mình đứng. Nơi đây là một dãy hành lang khổng lồ, một trung tâm của cả vương quốc người lùn.

Con đường từ đại lễ đường tiến vào bên trong nó, rồi từ đây sẽ có những lối đi khác nhau dẫn đến các khu vực của vương quốc.

Hành lang này khá khiến Eothur choáng ngợp, với những cột chống làm bằng đá khổng lồ phải cao tầm 40 mét, hơn cả bức tượng vừa nãy.

Trên chúng cũng được khắc nét những hoa văn đơn giản như đường cong, hình tam giác,... một sự đơn điệu mà không làm mất cái vẻ oai hùng của sản phẩm người lùn.

Ngoài ra, trên sàn sảnh là được lát bằng những miếng đá cẩm thạch màu nâu đất. Làm sáng bóng, phản chiếu lại mọi người đang đứng trên nó.

“ Eothur,...? “ Bombir gọi tên hắn.

“ À,... Tới đoạn cuộc trả thù bắt đầu. “ Eothur cúi đầu xuống trở lại nhìn ông đáp.

“ Để xem nào,... nếu như ta nhớ cha ta kể không lầm thì,... Sự chuẩn bị cho cuộc chiến kéo dài đến tận ba năm.

Vào khoảng 2793, là thời điểm cuộc chiến bắt đầu được diễn ra. Người lùn chúng ta tập trung dồn binh lại, bắt đầu từ việc tấn công vào phương bắc của dãy núi sương mù. Trận chiến đầu tiên là trên ngọn núi Gundabad. “

“ Tại sao không ai ở các chủng tộc khác chứng kiến được cuộc chiến đó? “ Eothur hỏi Bombir. Tuy là hắn biết về “ chiến tranh của người lùn và Orc “, nhưng lại không rõ ràng thế nào. Vì không một cuốn sách nào ghi chép về chúng cả.

Bombir hơi chút gãi đầu, rồi vuốt râu suy nghĩ. Mất vài giây sau ông mới nói ra ý kiến của mình.

“ Cha ta từng tham gia cuộc chiến đó, những thứ ta biết là nhờ ông. Và nếu ta suy đoán không sai, thì đa phần các trận đánh đều được diễn ra dưới lòng đất. “

“ Vậy đáng ra những người sống sót phải kể lại gì chứ? “

Bombir dừng lại. Thậm chí là những người lùn đang di chuyển xung quanh. Họ đã nghe thấy cuộc nói chuyện, và cũng dừng bước nhìn hắn khi nghe câu hỏi.

Ông trầm ngâm, thể hiện một cảm xúc khó tả thành lời, ánh mắt như đang nhớ lại một khoảng khắc của quá khứ.

Bầu không gian xung quanh Eothur như đang bị một bàn tay to lớn nào đó ấn chìm xuống, một sự nặng nề từ tâm trí đến cơ thể vào lúc này.

“ Việc đó ta sẽ kể cho cậu sau? Giờ thì chúng ta hãy tạm gác lại câu chuyện. Đi ngắm nghía một chút nào. “ Có lẽ câu hỏi đã khiến Bombir và mọi người xung quanh có một cảm xúc không tốt lắm.

Eothur tự hiểu nên cũng nhét sự tò mò quá độ của mình vào trong lòng.

Bombir dẫn hắn tham quan nhiều nơi khác nhau của vương quốc họ. Tất nhiên là một số chỗ bị cấm như nhà kho chứa vàng, vũ khí, chỗ ở của lãnh chúa,... thì không thể nào đi vô được.

Còn một số nơi nguy hiểm, nên Bombir cũng không dẫn hắn đi như chỗ đào khoáng, lò rèn chính... Ông giải thích vì ở đó rất nóng và khó chịu, sự thiết kế cũng chỉ thích hợp người lùn, có chỗ là những hố sâu không đáy, chỉ cần sơ xuất là toi ngay,...

Đầu tiên Eothur đã được chứng kiến khu dân cư người lùn. Với những căn nhà, không,... khá giống căn hầm cư trú thì đúng hơn. Dãy cầu thang hình zigzag sát với bên trong ngọn núi đã được san bằng, làm phẳng một bên.

Mỗi điểm ở đầu chữ Z của nó đều có một lỗ nhỏ, một cánh cổng không cửa tiến vào hành lang.

Khá giống hình ảnh của tổ ong chặt đôi ra.

Và khi bên trong mỗi ô là một hành lang nhỏ với những cánh cổng được đặt hai bên tường của các ngôi nhà người dân. Diễn tả thật chất hơn là bên trong hành lang nhỏ đó khá giống với các hành lang chung cư ở kiếp trước của Eothur.

Đứng từ bên ngoài nhìn lên, Eothur nghĩ thầm có vẻ như bên trong sẽ khá đông đúc người lùn nhưng sự thật lại khác hẳn.

Vắng. Đó là những gì khi Eothur theo chiếc cầu thang leo lên, leo xuống. Đa phần trên đường hắn nhìn thấy là con nít, phụ nữ,... còn đàn ông thì thuộc dạng rất hiếm.

Bombir giải thích cho hắn.

“ Người lùn chúng ta rất thích công việc luyện kim, đào khoáng,... nên hầu hết cả cuộc đời chúng ta đều bắt tay làm việc. Thậm chí có những lúc chúng ta liên tục ở chỗ mình làm đến tận nhiều năm trời mới chịu thoát ra.

Ngay cả ta, nếu không gặp cậu thì ta sẽ ở bên kia dãy núi đào hầm có khi 5 năm sau mới trở về.

Thế nên khá nhiều ngôi nhà bị bỏ trống. Và tụ tập khu dân cư cũng đa phần là phụ nữ và trẻ em. “

Qua khu dân cư, Bombir tiếp tục dẫn Eothur đến khu ăn uống của bọn họ.

Người lùn có vẻ như do bận rộn quá nhiều công việc, nên đàn ông đa phần đều tụ tập trong này, từ ăn uống, nhậu nhẹt,... nói chung khu này dạng như là một phòng ăn chung tập thể với một không gian rộng có thể chứa được gần 500 người.

Chính giữa là những chiếc bàn ghế làm bằng gỗ, với chiều dài tầm 10m được đặt sẵn ở đó. Ngoài ra là một căn phòng bếp được nối liền bằng một cánh cổng, một quầy rượu bia với những chiếc thùng Tô nô to lớn, phải gấp 5 lần thùng bình thường của con người chế tạo.

Ngồi uống hết một ly bia, hai người họ liền rời đi.

Cuối cùng của thuộc dạng sinh hoạt là khu chợ. Hai người họ men theo lối đi quay trở lại, gần với đại lễ đường. Tới một tòa sảnh được bày bán khá nhiều đồ vật, thức ăn, vải lụa,...

Eothur bất ngờ khi có cả một số thương nhân con người ở đây. Họ rao bán mặt hàng chủ yếu là dùng để sinh sống, sinh hoạt, có cả dê bò,...

Có thể là do người lùn không trồng trọt, chăn nuôi. Nên hầu như họ dùng những sản phẩm luyện kim của mình để trao đổi với các chủng tộc khác.

...

Trong khi Eothur đang đi tham quan thế giới của người lùn. Tại Harlond, ngọn hải đăng cũ, trên cao nhất của nó có một cô gái người Elves với mái tóc vàng đang nhìn về phía biển khơi.

Nàng là ai? Một nhân vật mà chúng ta rất quen thuộc, Ewen.

Ewen vuốt lấy từng sợi tóc ánh kim của mình, hai con mắt xanh dương của nàng nhìn về phía xa xôi với cái hình bóng của một con thuyền màu trắng nào đó, vốn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của nàng.

“ Ewen,... em gọi chị đến đây để làm gì? “

Xenia từ chiếc cầu thang bước lên. Nhìn lấy người con gái gầy gò đang đưa lưng về phía mình.

Ewen quay người lại, nàng thốt lên một cách vô thức.

“ Xenia, xin chị hãy giúp em rời khỏi đây. “

“ Chị xin lỗi. Điều đó là không thể... Cha mẹ em sẽ không để điều đó xảy ra đâu. “ Xenia từ chối, nhưng câu cuối cùng của cô lại có một ý dụng khác.

Ewen hiểu được nó, nhưng nàng im lặng không biết làm thế nào. Và ngay khi này những cơn gió lại một lần nữa xuất hiện. Chúng thổi từ phía sau lưng, như đang mang theo một tin tức, một lời nói gì đó thì thầm vào tai của nàng.

Ewen mỉm cười, một nụ cười vốn dĩ đã nhiều ngày không xuất hiện lại một lần nữa được nở rộ trở lại. Nàng giờ đây như một đóa hoa Tulip màu vàng mang trong mình sự mỏng manh, nhưng vẫn hòa trong sự quyến rũ mê người đến kỳ lạ.

Ánh mắt của nàng cũng đang bộc lộ một khao khát của tình yêu, chúng cháy bỏng với những ước mơ và hy vọng không bao giờ tắt.

“ Xenia, xin chị hay gửi một thứ giúp em tới Grey Havens. “

...

Tối hôm đó, Eothur được chứng kiến một trận so tài giữa hai người lùn thi đấu bia với nhau. Chỉ hai người mà họ có thể uống tầm gần một nửa chiếc thùng Tô nô bình thường.

Ban đầu Eothur tưởng hai người họ có xích mích với nhau gì lắm. Ai ngờ sau khi đã phân định thắng bại, họ khóa một tay mình với tay người kia, nhảy nhót trên chiếc bàn gỗ và hát những bài hát vui vẻ của người lùn.

Những người khác thì vận dụng những gì đang có xung quanh tạo ra âm thanh nốt nhạc. Như chiếc cốc vại, chiếc bàn, chiếc muỗng trên tay,...

Mỗi vật dụng đều khác nhau, tiếng động khác nhau thế mà có thể hòa chung lại. Đây chính là điều kỳ diệu.

Eothur chợt nhớ lại mình đã đi nhiều nơi, gặp một số chủng tộc khác nhau. Và hắn nhận ra bất kỳ sinh vật hiền lành nào đều cũng có cái thứ gọi là âm nhạc cho riêng mình, kể cả những người Druedain sống trong rừng.

Có lẽ như cái cách mà Thượng Đế và các Aniur đã tạo ra thế giới bằng một bài ca, một bài hát hào hùng vĩ đại của vũ trụ. Và cái thứ âm nhạc kỳ diệu đó đã hòa vào những sinh linh, những sự sống đang tồn tại trong thế giới này, trở thành một phần của sự tạo hóa.

Từ con người, loài Elves, người lùn,... bọn họ đều ẩn bên trong mình là những giai điệu, nốt nhạc riêng biệt của thế giới. Đó cũng là lý do mà tại sao bất kỳ đâu đều có âm nhạc, và mỗi nơi sẽ có những âm điệu khác nhau.

Âm nhạc,...? Liệu đây có phải là thứ ngôn ngữ của thần thánh, của đất trời, của vạn vật trong vũ trụ?.

Eothur tự hỏi trong lòng mình. Một câu hỏi mà vẫn chưa có lời giải đáp.

...

Sáng hôm sau, tỉnh lại trên mặt sàn làm bằng gỗ. Eothur đứng dậy thu gom nệm gối, gấp chúng một cách cẩn thận rồi bỏ vào chiếc tủ mà Bombir lấy ra.

Đáng lẽ ra hắn nên ngủ trên giường. Nhưng giường của người lùn thì lại quá nhỏ nhắn, bé tí tẹo, chỉ đủ cho một nửa cơ thể hắn nằm được. Nên cuối cùng đành ngủ dưới sàn nhà.

Nhà của Bombir ngoài trừ việc đồ đạc trong phòng khá bé. Còn lại thì đều ổn hết, trần nhà cao hơn hai mét, thế nên hắn không phải lo đi lại mà cụng đầu.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Eothur liền gặp được Bombir đang bận rộn với chiếc bình đun sôi cho buổi sáng sớm. À, còn có một điều khá hay ho ở ngôi nhà của người lùn. Bằng cách nào đó các người lùn đã rất khôn khéo, xây dựng được một hệ thống thông khí cho mỗi căn nhà,... cái này thật sự là khá ảo diệu hơn mọi thứ khác.

“ Chào buổi sáng Eothur “ Bombir nghe được tiếng động của bước chân, liền cất tiếng và quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK