• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy Eothur khẽ cười thành tiếng. Rồi hắn đáp lại trước hai chàng Hobbit đang há hốc miệng.

“ Chẳng lẽ người đứng trước các cậu là một hồn ma. “

Sam tỉnh táo lại đầu tiên, cậu ta cười ngoác miệng ôm lấy Eothur. Thể hiện niềm vui tràn đầy bất ngờ của mình, mặc dù cậu chỉ có thể ôm đến phần ngang hông của hắn.

“ Rất vui khi được gặp lại anh, Eothur. “ Sam nói.

Frodo cũng hết sững sờ, khép miệng trở lại và đưa cánh tay mình ra chào hỏi với câu nói thân thiết.

“ Thật tuyệt khi lại thấy được anh. “

Eothur bắt lấy tay cậu, mỉm cười và trả lời.

“ Tôi cũng thế. Mừng vì hai cậu vẫn ổn. “

“ Đây là ai, Frodo? “ Sau lưng Frodo có một chàng Hobbit lên tiếng. Eothur liền ngước đầu nhìn về phía cậu ta.

Đây là một chàng Hobbit khá cao ráo, so với chiều cao trung bình của người Hobbit bình thường. Cậu ta có một mái tóc màu vàng óng, chúng xoăn lại với nhau một cách tự nhiên. Khuôn mặt thì chứa đầy nét sự khôn ngoan, lanh lợi và một chút gì đó gọi là sự trầm tư của thám tử.

Kết hợp với bộ Gilê màu vàng đang mặc trên người. Cậu ta đúng là có dáng đứng chẳng khác gì với những thám tử ở thế kỷ 17-18, nếu chiều cao không quá nhỏ.

“ À,... đây là bạn của tôi, Eothur. Còn đây là Merry. “ Frodo chỉ tay vào hắn rồi chỉ ngược vào anh chàng Hobbit kia.

“ Meriadoc Brandybuck. Anh có thể gọi tắt là Merry. “ Cậu ta đứng trước người hắn và giơ cánh tay lên. Thể hiện một sự tự tin mà không quá kiêu ngạo, trông cậu chẳng có vẻ gì là thua kém về ngoại hình.

“ Eothur xứ Rohan,... chào cậu. “

“ Ây ây,... còn tôi. Peregrin Took hay còn gọi là Pippin. “ Thêm một anh chàng vừa đứng dậy chạy tới. Cậu ta,... có thể nói là chứa một sự nhiệt tình nhất trong ba người họ, và chỉ bằng lời nói hắn đã có thể cảm nhận được.

“ Chào cậu, Pippin. “

“ Whoa! Whoa!,... Chúng ta chào hỏi như thế là đủ rồi. “ Tom Bombadil khi này cũng vừa điều giáo xong cây liễu già nên bước tới.

“ Ông là ai? “ Bốn chàng Hobbit quay đầu đồng thanh lên tiếng. Sau đó họ còn nhìn lại Eothur.

“ Ta,... ta ư. Ta là Tom Bombadil. Vậy rắc rối ở đây đã được xử lý xong xuôi. Ta nghĩ mình nên tiếp tục công việc của bản thân. “ Tom Bombadil nhặt lại chiếc giỏ chứa đầy hoa của mình. Rồi ông chợt nhớ ra gì đó nghiêng đầu nhìn Eothur nói.

“ À,... Eothur, cậu hãy dẫn các bạn nhỏ của chúng ta về nhà. Sẽ có đủ thức ăn cho các cậu trên bàn tại nhà của tôi. Hẹn gặp lại các cậu ở đó. “ Hết lời Tom nhảy ra con đường mòn. Ông ta vừa đi vừa hát và nhún nhảy theo cái điệu nhạc. Song, điều khiến bốn chàng Hobbit ngạc nhiên là tốc độ của ông ấy rất nhanh như một con thỏ đang di chuyển.

Chỉ trong chốc lát, Tom Bombadil đã biến mất tại cuối tận chân trời. Tuy thế, vẫn có cái giọng hát của ông đang vang dội trở lại bọn họ.

“ Nhảy lên nào các bạn nhỏ của ta. Tiến lên Whithywindle.

Tom sẽ đi trước và thắp nến bây giờ.

... “

“ Ông ấy là ai, Eothur? “ Frodo quay người hỏi sau khi âm thanh đó đã biến mất hoàn toàn.

“ Tom Bombadil. “ Eothur nhún vai đáp. Sau đó dừng lại vài giây rồi vỗ vai Sam lẫn Frodo nói tiếp.

“ Đi thôi các bạn của tôi. Trời cũng đã sắp tối rồi, tôi cá chắc là các bạn đều đã rất mệt mỏi và đang đói bụng phải không? “

“ Làm sao anh biết,...? “ Pippin ngây ngô lên tiếng. Cái âm thanh và khuôn mặt cậu ta đã khiến Eothur phải mỉm cười mà không biết đáp lại thế nào.

Merry đứng sau liền cho cậu ta một cái cốc đầu thật nhẹ.

“ Auuu,... Tại sao? “ Merry giơ ngón trỏ lên miệng ý bảo cậu hãy im lặng.

Bọn họ bước lên con đường mòn nhiều cỏ dại. Chân đạp xuống những mảnh đất, mảnh bùn màu đen. Thỉnh thoảng có những chỗ khô ráo là họ lại đi thành một hàng thẳng, dù sao chẳng ai muốn chân mình bị ẩm ướt hoài.

Frodo đi cạnh Eothur, cậu giương đôi mắt mình lên mà quan sát hai bên đường. Cảnh vật nơi này chứa đựng một sự tối tăm, u ám mà không nói nên lời. Chúng thật sự quá khủng khiếp so với những cánh rừng vùng Shire. Nào là đám cây liễu đứng cạnh bên nhau, rủ xuống những chùm tán lá nhỏ hay đám cây Alnus glutinosa cao chót vót trong bóng tối, như những hồn ma con người đang quan sát họ,...

Và rồi Frodo nhớ lại những gì ông bác Bilbo mình từng kể. Về cánh rừng Mirkwood, có lẽ nơi này chẳng kém gì với nó một chút nào cả.

Để bớt e ngại và giảm sự mệt mỏi từ đôi chân như đang đeo chì của mình. Frodo cất tiếng trò chuyện với Eothur.

“ Vậy,... đã có chuyện gì xảy ra với anh? Tại cây cầu đó. “

“ Một cuộc giao tranh,... giữa tôi và đám Nazgul. “ Eothur nhìn thẳng về phía trước. Vừa đi vừa nói với cái chất giọng trầm. Nó ẩn chứa bên trong là một sự nặng nề như mấy quả tạ đè ép xuống, hay sự căng thẳng như đang đứng trước một chuyện chứa đầy áp lực.

Ba người Hobbit khác nghe được, họ dỏng chiếc tai nhọn mình lên để nghe.

“ Nazgul? Ý anh là đám kỵ sĩ đen. “ Lần này là Sam lên tiếng.

“ Phải,... Nazgul. “ Eothur khẳng định lại từ đó cho cậu ta.

“ Nazgul,... có nghĩa là sao? “ Câu hỏi dính thẳng vào trọng tâm này là của Merry. Thể hiện sự khôn ngoan của cậu.

Eothur dừng chân lại và nhìn hai bên cánh rừng. Rồi cúi xuống nhìn bốn chàng Hobbit.

“ Tôi nghĩ chúng ta sẽ thảo luận chúng ở lần sau. Giờ thì hãy tăng tốc thôi. Chúng ta sắp đến nơi rồi. “

Bốn chàng Hobbit nhìn nhau. Họ cũng cảm thấy nói về đám kỵ sĩ đen vào bây giờ không phải là một ý tưởng tốt đẹp gì lắm.

“ Đi thôi nào các bạn. “ Eothur bước được vài mét, mà không thấy họ di chuyển nên gọi lấy.

...

“ Cuối cùng,... đã tới nơi. “ Pippin mệt mỏi thở hổn hển. Trông cậu như vừa trải qua một chuyến đi bộ với con đường dài hàng trăm dặm. Và có thể chỉ bằng một cái đụng nhẹ, là đủ có thể khiến cậu lăn ra dưới đất mà ngủ li bì.

Ba chàng Hobbit còn lại thì cũng khá mệt, nhưng họ không quá bộc lộ bên ngoài như bạn của mình.

“ Vào thôi. “ Eothur mở ra chiếc cánh cửa gỗ và bước qua ngưỡng cửa đá.

Bốn anh bạn nhỏ theo phía sau. Và khi vừa bước qua là họ liền dừng chân mình lại, chớp mắt một cái.

“ Whoa,... “ Pippin khẽ kêu. Họ đang đứng trong một căn phòng dài, với những ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống từ cái đèn trần trên cao. Ngoài ra trước họ là một chiếc bàn gỗ thẫm màu bóng loáng, trên nó chứa đầy thức ăn nào là bánh mì trắng, bơ, sữa, pho mát, mật ong cùng với đó là các quả chín mọng.

Có lẽ chuyến hành trình ngày hôm nay đã làm họ rất là mệt mỏi và đói khát.

“ Chào phu nhân Goldberry. “ Eothur tháo chiếc mũ mượn từ Tom xuống, cúi chào lấy người phụ nữ mà hắn rất kính trọng.

Lời nói của Eothur làm bốn chàng Hobbit giật mình. Bây giờ họ mới phát hiện được trong căn phòng ấm cúng này còn có một người phụ nữ. Có thể là do thân hình cao 1m8 của hắn đã che tầm nhìn của họ.

“ Chào cậu Eothur,... vậy các vị khách của chúng ta đâu rồi? “ Với tai của các chàng Hobbit. Giọng nói của phu nhân Goldberry như là một tiếng hát với các giai điệu vô thanh.

Eothur tránh người qua một bên. Để lộ ra một khoảng trống giữa họ và Goldberry.

“ Không,... thể,... “ Pippin thì thầm nhỏ đến nỗi mà chẳng ai có thể nghe được đoạn sau.

Cậu ta và ba người còn lại đứng đơ người như một cổ máy đã cạn sạch năng lượng. Giờ đây trong mắt họ như đang được chứng kiến được một điều kỳ diệu nào đó, một tạo phẩm, một hình ảnh,... khó mà có thể diễn tả nó chân thật bằng vài từ.

Goldberry như là một nữ hoàng người Elves đứng dậy khỏi chiếc ghế bành. Bà vẫn mặc trên người là chiếc đầm xanh lá với cái đai lưng bằng vàng có hình bông hoa súng. Frodo có cảm tưởng như mình đang nhìn thấy được người phụ nữ đẹp nhất trên đời,... bà là nữ hoàng của thiên nhiên.

Eothur đứng gần đó mỉm cười. Trong lòng cũng khá buồn cười lấy với những suy nghĩ của mình.

“ Các bạn của ta,... các cậu vẫn chưa đủ định lực và tầm mắt đâu. “

Bốn chàng Hobbit nhìn thấy Goldberry tới gần. Họ rụt rè và ngại ngùng cúi đầu xuống nhìn sàn nhà. Không hiểu tại sao bản thân mình lại tự nhiên vụng về và vô duyên đến thế.

“ Nào các vị khách quý,... hãy cười và vui tươi đi. Đừng cúi đầu như thế chứ. Tôi là Goldberry, con gái của dòng sông. “ Bà ấy nắm lấy tay Frodo và nói.

Eothur thì quay đầu đi ra ngoài căn nhà, để lại không gian cho các chàng Hobbit và phu nhân Goldberry. Hắn còn việc phải làm là đóng các cửa sau của phòng kho nằm bên phải ngôi nhà đá.

Hắn chợt nhớ ra, trước khi mình đi theo Tom Bombadil đã quên mất việc đó. Bên trong thì chứa khá nhiều đồ vụn vặt,... trong đó có cả sách và một số dụng cụ dễ bị hư hỏng khi trời ẩm ướt.

Mà ban đêm ở ngôi nhà Tom Bombadil thì lại khá nhiều sương mù và khí trời thuộc dạng se lạnh. Vì thế nếu mở toang cửa sẽ khiến chúng hư hại hết chỉ trong một đêm.

Eothur đóng chặt nó lại và kiểm tra một lần nữa. Khi đã hoàn tất công việc hắn đi tới trước hiên nhà thì nghe thấy tiếng hát của Tom, xem ra ông ấy vừa đi đâu đó mà trở về.

“ Eothur,... hát với ta nào. “ Vừa thấy mặt hắn là ông rủ rê.

“ Ưm,... ưm. Tôi nghĩ cổ họng mình không tốt cho lắm. “

“ Vậy sao,... ta nghĩ cậu nên ăn một chút,... “

“ Ưm,... thưa ngài các anh bạn nhỏ của chúng ta đang đợi ở bên trong. “

...

Frodo vừa hỏi lấy phu nhân về Tom Bombadil rốt cuộc là ai? Về sự huyền bí của ông vì cậu ta có thể thấy được chỉ bằng một lời hát, ông ấy đã khiến cây liễu già phải thả bọn họ.

“ Chủ nhân của Khu rừng, dòng sông và đồi núi. “ Frodo nghĩ ngẫm trong đầu mình.

“ Ông ấy về rồi. “ Goldberry nói khi những tiếng hát vừa vang lên xung quanh ngôi nhà. Và sau đó, nó im lặng một lúc. Họ có thể nghe thấy ông có vẻ như đang nói chuyện với Eothur.

Cánh cửa mở ra và bước vào trong nhà là Tom, phía sau ông là Eothur.

“ Chào các bạn nhỏ và phu nhân của ta,... để xem nào. Thức ăn của chúng ta đã được dọn đầy đủ trên bàn. Xem ra bữa khuya có thể bắt đầu được rồi. “

“ Chưa đâu Tom,... các vị khách của chúng ta vẫn chưa sẵn sàng. “ Dừng chút rồi bà nói tiếp.

“ Họ cần phải rửa sạch cánh tay bụi bặm và xóa tan đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt,... “

Tom Bombadil thốt lên. “ Chà chà,... Tom ơi là Tom. Thế mà mày lại quên mất. Hãy theo tôi nào các vị khách quý. “ Ông ấy dẫn bốn chàng Hobbit vào bên trong một căn phòng ở phía bắc của ngôi nhà.

Sau khi đã rửa ráy sạch sẽ họ trở lại và ngồi lên chiếc bàn ăn. Eothur ngồi chính giữa với Frodo và Sam, còn Merry và Pippin thì đối diện lấy. Tom Bombadil và Goldberry ngồi ở góc dài của chiếc bàn hình chữ nhật, hai người họ cũng đối diện với nhau.

Bữa tối diễn ra rất là yên bình với những cuộc trò chuyện thân mật. Các thức ăn không hề thiếu thốn, và tràn ngập trên những chiếc đĩa. Hoàn toàn đủ để cho các chàng Hobbit lấp đầy chiếc bụng đang đói meo của mình.

Sau khi kết thúc, Eothur đứng dậy phụ giúp lấy Tom lẫn Goldberry dọn dẹp mọi thứ. Bốn anh bạn thì bị yêu cầu là ngồi yên ở đó không cần làm gì cả.

Đến khi đã hoàn tất, Eothur lẫn Tom ngồi bên cạnh các chàng Hobbit. Các chiếc nến không cần sử dụng lấy đã được thổi tắt đi, ngoại trừ ngọn lửa bên cái lò sưởi rộng. Goldberry chào mọi người và bà rời khỏi căn phòng như thường lệ.

Một lát sau khi cơn buồn ngủ ập tới, Eothur đứng dậy nói: “ Tôi nghĩ mình nên trở về phòng lúc này. Chúc ngủ ngon ngài Tom và các anh bạn. “

“ Ngủ ngon, Eothur. “ Tất cả chúc hắn lại, hắn cũng tự mình lấy một cây nến cầm trên tay. Rời khỏi căn phòng chính của ngôi nhà và trở về phòng ngủ của mình. Ngoài ra trước khi đi, Frodo còn đưa cho hắn chiếc túi bị của mình. Thứ mà cậu ta đã nhận lấy từ tay nông dân Maggot.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK