Diệp Ngôn đang đứng bên cửa sổ trong thư phòng cùng ly rượu trên tay, thong thả thưởng thức thì chợt nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Cung Mẫn Giai, nhưng anh ta vẫn chẳng buồn quay lại nhìn bà mà chỉ thong thả trả lời:
“Có vấn đề gì sao mẹ?”
“Con tự qua mà xem đi.”
Nét mặt Cung Mẫn Giai tuyệt nhiên cáu gắt, bà ném sấp tài liệu lên bàn sau đó bỏ qua sofa ngồi.
Lúc này, Diệp Ngôn mới quay trở lại bàn làm việc, lật sấp tài liệu ấy ra xem, nhưng khi xem qua rồi thì sắc mặt của anh ta lại chẳng hề thay đổi, thậm chí còn dửng dưng nói:
“Chỉ giảm chút ít doanh thu thôi mà mẹ có cần làm quá thế không?”
“Giảm chút ít của con là đến mức báo động đó à? Con làm ăn cái kiểu gì vậy tiểu Ngôn? Đã không thể phát triển lớn mạnh thêm thì ít ra cũng phải trụ vững như lúc ba con còn đương thời chứ. Con tiếp quản cơ nghiệp cả đời của gia tộc kiểu này thì mẹ biết ăn nói làm sao với ba và bà nội con đây hả?”
Cung Mẫn Giai tức giận chất vấn, nhưng Diệp Ngôn thì vẫn trơ trơ ra đó, thái độ không hề quan tâm.
“Thì mẹ thay con giải quyết đi. Cơ nghiệp này là mẹ bất chấp thủ đoạn để giành về mà.”
“Con ăn nói vậy mà nghe được hả tiểu Ngôn? Mẹ bất chấp tất cả là vì ai? Có phải con bị ả nữ nhân kia làm cho mụ mị đầu óc rồi không mà bây giờ ăn nói như thế với mẹ?”
“Vấn đề có gì to tát đâu mà mẹ cứ làm quá lên. Mà nếu mẹ muốn con chú tâm vào công việc thì nhanh chóng sắp xếp cho con cưới Viên Hân đi.”
Một lời đề nghị của anh ta khiến Cung Mẫn Giai thoáng sững sờ mấy giây, rồi bà lại cười khinh khỉnh một cái, xong mới nói:
“Hết Mạn Đình rồi giờ lại tới Viên Hân? Mẹ không biết hai con đàn bà đó có gì hay ho mà lại khiến con điên loạn thần trí như thế? Ba năm trước bị cấm sừng một lần rồi mà vẫn chưa chừa hay sao?”
Nghe nhắc lại chuyện cũ, Diệp Ngôn liền nhếch môi cười khinh bỉ, rồi nói:
“Nếu cô ta dám thì con bảo đảm sẽ không còn nhân từ như xưa. Mẹ cứ lo sắp xếp cho con càng sớm càng tốt là được.”
“Mẹ không quản mấy chuyện vớ vẩn này của con. Liệu mà lo làm việc cho tốt vào đi.”
Chốt hạ lại vấn đề bằng một câu ngắn gọn xong, Cung Mẫn Giai liền rời đi.
Lúc này, Tống Tuyết Nghi đang đứng nấp ngoài cửa cũng vội vàng tránh mặt. Đợi đến khi Cung Mẫn Giai đi xa rồi cô ta mới lộ diện với ánh mắt căm phẫn.
Tối hôm đó, theo như cuộc hẹn từ trước của Mạn Viên Hân, Diệp Ngôn đã dẫn theo Diệp Lâm ra ngoài dùng bữa. Để bồi đắp tình cảm dì cháu sắp tới.
Cậu bé Diệp Lâm lại rất hiểu chuyện, ngoan ngoan, lễ phép, không hề có ác cảm gì với Mạn Viên Hân, điều đó càng khiến cô nảy sinh tình cảm, muốn gần gũi với cậu bé nhiều hơn.
Suốt bữa ăn, cả ba người đều cùng nhau trò chuyện vô cùng vui vẻ, dù Mạn Viên Hân không ngồi cạnh Diệp Ngôn, nhưng vẫn không thể làm hài lòng đôi mắt của một người đàn ông ngồi cách đó không xa.
“Tiểu Lâm, ăn thêm cái này đi. Dì thấy món này ngon lắm, con thử xem.”
“Dạ, con cảm ơn dì!”
Mạn Viên Hân lấy một phần nhỏ của món bánh xếp Blini kết hợp với trứng cá tầm bỏ vào đĩa của Diệp Lâm, cậu bé liền cảm ơn xong thích thú ăn phần bánh ấy.
“Xem ra tiểu Lâm rất thích em.”
Diệp Ngôn ngồi đối diện cũng buông lời nhận xét, giúp bầu không khí càng thêm hòa hợp.
Nhìn vào họ, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ là một gia đình ba người hạnh phúc. Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Lúc này, Diệp Ngôn vô tình nhìn thấy trên khóe môi của Mạn Viên Hân có dính một chút vụn bánh nhỏ, nên anh ta liền đưa tay tới tự ý lau cho cô, khiến Mạn Viên Hân sững người, rồi vội vàng né tránh và đáp lại anh ta bằng một nụ cười có phần gượng gạo.
Và với hành động đó, đương nhiên đã khiến người đàn ông bí ẩn phía sau một phen đỏ mắt.
Đồng thời cũng khiến bầu không khí trong bữa ăn thoáng trở nên ngại ngùng. Khi thấy thời gian trôi qua đã khá lâu mà Diệp Ngôn vẫn chưa rời khỏi như mong đợi, nên Mạn Viên Hân đã lén tháo chiếc nhẫn trong tay xuống, rồi khẽ lên tiếng:
“Diệp Ngôn này, hình như em bỏ quên chiếc nhẫn trên xe rồi. Anh có thể ra đó lấy giúp em được không, tại em sợ lát nữa lại quên rồi rớt mất, vì chiếc nhẫn đó là vật kỉ niệm của ba em tặng.”
“À được, vậy em ở đây với tiểu Lâm đi. Để anh ra đó tìm cho em!”
Diệp Ngôn không chút nghi ngờ liền đồng ý ngay, sau đó rời đi.
Hiện tại chỉ còn Mạn Viên Hân ở lại, khi thấy Diệp Ngôn đã đi khuất, cô liền lấy trong túi xách ra một chiếc bấm móng tay mini, rồi nhìn sang Diệp Lâm, nhỏ nhẹ đưa ra đề nghị:
“Tiểu Lâm này, dì thấy hình như móng tay của con hơi dài thì phải. Ở đây dì có cái bấm móng hình con gấu dẽ thương lắm, để dì bấm móng tay của con ngắn lại nhé, chứ lỡ con sơ ý để móng bị xước là đau lắm.”
“Dạ!”
Trẻ con đương nhiên dễ dụ dỗ, khi có được sự đồng ý của Diệp Lâm, Mạn Viên Hân liền mỉm cười ôn nhu, sau đó nắm cậu bé và tiến hành bấm gọn gàng phần móng tay của Diệp Lâm, cô còn cẩn thận cho lên một miếng khăn giấy, sau khi xong việc liền mang cất vào túi xách.
Đến khi Diệp Ngôn quay trở lại thì cả cô và Diệp Lâm đều đang nói chuyện vui vẻ.
“Anh tìm hết rồi mà không thấy, hay em xem có để ở khác mà quên đi không?”
“Vậy chắc em để ở nhà rồi, hay bây giờ chúng ta về luôn nha anh? Ba em chắc cũng đang đợi em về.”
“Nếu em muốn về thì anh đưa em về. Nhưng hôm khác phải bù lại cho anh đấy!”
“Dạ, cần bù thì phải bù thôi. Thế chúng ta về ha!”
“Khoan đã, em đưa tay cho anh mượn một chút.”
Lời đề nghị của Diệp Ngôn khiến Mạn Viên Hân thoáng khựng người lại, nét mặt cũng trở nên gượng gạo chút ít, cô do dự hỏi lại:
“Anh mượn tay em để làm gì?”
“Thì em cứ đưa tay ra đi.”. Bạn đang đọc tru𝗒ện tại [ trùmtru𝗒 ện.𝖵𝐍 ]
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Mạn Viên Hân chỉ còn cách đưa tay ra để xem Diệp Ngôn sẽ làm gì. Mặc dù cô biết ai đó chắc đã cau mày, đằng đằng hàn khí.
Nhưng cô không còn cách nào khác.
Miễn cưỡng cười một cái, sau đó đưa tay ra, và Diệp Ngôn đã lập tức nắm tay cô, nhẹ nhàng nâng niu, sau đó đặt lên mu bàn tay mềm mại ấy một nụ hôn ngọt ngào, khiến Mạn Viên Hân tuyệt nhiên ngỡ ngàng.
Thấy anh ta đã hôn xong, cô nhanh chóng thu tay về, cùng nụ cười cố gắng dịu dàng trên môi.
Với nụ hôn này thì kiểu gì đêm nay cô cũng bị cho ăn “hành”.