Lúc đến nơi đã thấy cô ấy ngồi thẩn thờ bên cạnh giường bệnh, Từ Bích cũng lặng lẽ ngồi bên sofa. Xung quanh căn phòng được bao phủ bởi một luồng không khí nặng nề.
“Hân Hân…”
Bất chợt nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông, Mạn Viên Hân liền quay lại. Khi thấy Vương Chính Phàm đang đứng sau lưng, bỗng dưng cô lại bật khóc. Gương mặt mếu máo, lệ sầu trực trào tuôn rơi như thể cảm xúc này đã được dồn nén từ lâu. Đến khi gặp được người có thể cho mình tựa vào thì cô đã không còn phải kiềm chế thêm nữa, nên cứ vậy mà bật khóc nghẹn ngào.
Vương Chính Phàm bước đến, nhẹ nhàng ôm người con gái ấy vào lòng. Anh chỉ lặng lẽ đứng đó, cho cô mượn thân mình làm điểm tựa để trút hết ưu phiền. Đợi đến khi Mạn Viên Hân lấy lại được bình tĩnh thì anh mới lên tiếng:
“Anh xin lỗi vì không thể đến với em sớm hơn!”
Cô khẽ lắc đầu, lúc này cũng đã rời khỏi người anh.
Vương Chính Phàm giúp cô lau đi nước mắt, rồi anh lại nói:
“Có chuyện gì nói anh nghe, rồi chúng ta cùng nhau giải quyết, em đừng khóc nữa ha!”
Bấy giờ, người phụ nữ ấy đã chuyển đôi mắt xót xa nhìn sang Mạn Triết Hàn, nghẹn ngào nói:
“Anh xem, con trai em đã lớn chừng này rồi. Em đã được gặp lại thằng bé sau 18 năm dài xa cách. Nhưng mà…ông trời nhẫn tâm lắm, ông ta bắt con của em phải chịu khổ sở, nhỏ tuổi như này đã mắc bệnh nan y…Bác sĩ nói nếu phẫu thuật thành công sau đó kết hợp xạ trị thì có thể may mắn sống tiếp, nhưng mà tỉ lệ thành công là rất thấp…Anh xem, da dẻ thằng bé xanh xao hết rồi, nó giống em như vậy nhưng sao lại mang mệnh khổ như em luôn chứ?”
Mỗi một câu, một chữ mà người phụ nữ ấy thốt ra đều nghẹn ngào, khiến lòng dạ người nghe không khỏi xót xa.
Nhìn vợ mình khổ sở thế này, trái tim của anh cũng không ngừng đau nhói. Giá mà anh có thể chịu đựng thay cô một phần nào, nhưng hiện tại chỉ có thể bất lực ôm cô, rồi an ủi thế này:
“Em nghe anh nói, tuy khả năng thành công thấp nhưng không có nghĩa là không thể thành công. Bao năm qua em luôn hi vọng sẽ có một ngày tìm được thằng bé, nay cũng đã toại nguyện. Nhưng sao giờ em lại rơi vào tuyệt vọng rồi? Nếu đến em cũng không đủ mạnh mẽ thì sao tiếp thêm năng lượng cho con?”
Những gì Vương Chính Phàm động viên an ủi, đã giúp Mạn Viên Hân phần nào kiềm chế lại sự xúc động. Cô đã phấn chấn hơn, tự lau nước mắt rồi còn mỉm cười:
“Phải rồi, em phải lạc quan, để lát nữa tiểu Hàn thức dậy mới thấy được gương mặt an nhiên của em.”
Vương Chính Phàm khẽ cười trìu mến, anh cũng giúp cô lau đi giọt lệ còn vương trên hốc mắt, rồi nói:
“Anh sẽ nhờ Tư Trúc liên hệ tìm bác sĩ giỏi nhất sang đây điều trị cho tiểu Hàn. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, em yên tâm đi!”
Mạn Viên Hân khẽ gật đầu.
Lúc này, Mạn Triết Hàn cũng đã tỉnh lại sau giấc ngủ khá dài vì quá mệt mỏi.
Vừa tỉnh dậy, cậu đã đảo mắt nhìn xung quanh tìm mẹ mình. Khi chỉ thấy hai người hoàn toàn xa lạ, cậu liền yếu ớt lên tiếng:
“Mẹ à…mẹ đâu rồi?”
“Tiểu Hàn, mẹ đang ở đây, con thấy trong người thế nào rồi?”
Nghe thấy Mạn Triết Hàn gọi, Từ Bích lật đật chạy tới, nhưng thấy Mạn Viên Hân đã ở bên cạnh nên bà chỉ dám lặng lẽ đứng ở phía sau.
Nhưng đối với Mạn Viên Hân, thì Mạn Triết Hàn lại nhìn cô với đôi mắt xa lạ, rồi lạnh nhạt hỏi:
“Bà là ai? Còn mẹ tôi đâu rồi?”
“Tiểu Hàn, mẹ là mẹ của con đây mà!”
Vừa lau nước mắt xong, thì bây giờ Mạn Viên Hân lại bật khóc, cô đưa tay chạm vào gò má Mạn Triết Hàn nhưng lại bị cậu ấy lạnh nhạt gạt ra, tâm tình cũng trở nên kích động:
“Cái bà này, ăn nói lung tung gì vậy? Ai là tiểu Hàn chứ? Tôi tên Từ Triết, là con trai của Từ Bích, bà nhận nhằm người rồi.”
“Con à, con bình tĩnh nghe mẹ nói đã…”
“Tiểu Triết, mẹ ở đây.”
Thấy Mạn Triết Hàn kích động, Từ Bích đã bước tới cho cậu nhìn thấy, sau đó quay sang Mạn Viên Hân, khẽ nói:
“Cô tạm thời tránh mặt một chút để tôi nói chuyện với thằng bé trước có được không?”
Tình thế đã vậy, Mạn Viên Hân chỉ còn cách gật đầu đồng ý rồi ngậm ngùi cùng Vương Chính Phàm ra ngoài.
Có lẽ ngay lúc này, chỉ có Từ Bích là người có thể đối diện với Mạn Triết Hàn để nói ra sự thật mà khiến cậu dễ dàng tin tưởng nhất.
Bấy giờ, trong phòng bệnh chỉ còn lại Từ Bích và Mạn Triết Hàn, nên cậu liền hỏi:
“Mẹ, người phụ nữ đó là ai vậy?”
Từ Bích ngồi xuống cạnh đứa con trai của mình trước, rồi bà mới từ tốn trả lời:
“Người đó là mẹ ruột của con.”
Chỉ một câu nói đã khiến Mạn Triết Hàn sững sờ, lúc này Từ Bích sẽ nói tiếp, sẽ kể lại toàn bộ mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ, kể cả những gì Mạn Viên Hân đã kể với bà trước đó.
“Năm đó…”
- ---------------
Thời gian không ngừng trôi qua, từ trưa đến chiều rồi lại sang tối, nhưng Mạn Triết Hàn vẫn không chịu gặp mặt Mạn Viên Hân, mặc cho cô đã ngồi chờ bên ngoài nhiều giờ liền.
Từ Bích cũng nhiều lần lên tiếng thăm hỏi, khuyên nhủ, nhưng từ khi cậu biết được mọi chuyện, biết Mạn Viên Hân mới là mẹ ruột của mình thì lại im lặng chẳng nói nửa lời.
Lúc này đã hơn 8 giờ tối, nhưng Mạn Viên Hân cứ ở yên một chỗ. Bên cạnh cô luôn có Vương Chính Phàm, và dù cho anh đã khuyên bao nhiêu lần thì cô cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi, buộc lòng anh phải gọi điện về, bảo tài xế đưa anh em Vương Phỉ và Vương Mạn Nhu vào.
Cả hai anh em đang dắt nhau chạy tới chỗ ba mẹ mình đang ngồi. Khi đã đến gần, Vương Mạn Nhu liền lên tiếng:
“Mẹ…”
Nghe thấy giọng nói của con gái, Mạn Viên Hân liền ngẩng mặt lên, lúc đó Vương Mạn Nhu đã đến ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô.
“Muộn rồi sao hai đứa không ở nhà ngủ mà lại vào đây?”
“Là ba gọi về kể hết mọi chuyện, rồi ba bảo con với anh ba vào với mẹ.”
Vì chuyện riêng mà khiến hai con còn lại của mình chịu thiệt thòi, Mạn Viên Hân áy náy vô cùng, bà nắm tay con gái rồi nói:
“Mẹ không sao đâu, hai đứa theo ba về nhà nghỉ ngơi sớm đi để sáng mai còn đi học.”
“Mẹ cũng về với tụi con luôn nha, rồi sáng lại vào với anh hai, chứ mẹ ở đây không nghỉ ngơi được sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Thấy con gái mình hiểu chuyện như vậy, Mạn Viên Hân ấm lòng vô cùng. Cô vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô con gái út, rồi dịu dàng nói:
“Mẹ ổn mà! Nghe lời mẹ, theo ba về đi con.”
Trong khi Mạn Viên Hân đang nói chuyện với Vương Mạn Nhu thì Vương Phỉ đã vào phòng bệnh.
Cậu đứng trước giường bệnh, lặng lẽ nhìn Mạn Triết Hàn.
Người anh này lớn hơn cậu 4 tuổi, cũng là người mẹ cậu ngày nhớ đêm mong. Vậy mà khi gặp nhau rồi, anh ấy lại nỡ nhẫn tâm không muốn nhìn mặt mẹ ruột mà không có lấy một lí do, khiến Vương Phỉ từ khi nghe Vương Chính Phàm nói, thì trong lòng cậu đã rất hậm hực.
Đến giờ cả hai chàng trẻ đều đang nhìn nhau, sau một lúc lâu Vương Phỉ mới trầm giọng lên tiếng:
“Tại sao không chịu gặp mẹ?”