Chẳng một tin tức cũng không một lời hồi âm nào đến từ phía Cảnh sát, thời gian càng trôi qua, người phụ nữ ấy càng tuyệt vọng. Hôm đó khi vừa tỉnh lại sau khi ngất xỉu, cô lại muốn lao ra ngoài tìm con, nhưng may mắn rằng Vương Chính Phàm vẫn luôn bên cạnh khuyên nhủ, động viên, nên Mạn Viên Hân mới chịu ở yên trong phòng suốt ba ngày qua. Và Vương Chính Phàm cũng chưa từng rời xa cô ấy.
"Tiểu An vừa mua phần cháo mới. Em ăn một chút cho khỏe..."
Vương Chính Phàm nói xong thì muỗng cháo trong tay cũng đã được đưa tới tận trước miệng Mạn Viên Hân, nhưng cô thì lại chẳng có lấy một động thái nào.
"Phía cảnh sát đã có tin gì chưa?"
Cô không ăn mà chỉ cất giọng trầm khàn hỏi một câu, khiến bầu không khí giữa hai người dần trở nên ngột ngạt.
"Địa chỉ em đưa là đúng thật, nhưng bên cảnh sát họ bảo không thể tùy tiện xét nhà nên vẫn chưa có kết quả gì cả."
Vương Chính Phàm vừa nói dứt lời thì trên môi Mạn Viên Hân chợt hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Diệp gia là nơi đâu phải có thế lực tầm thường.
Khi cung cấp thông tin theo suy đoán của mình cho Cảnh sát biết thì Mạn Viên Hân cô cũng đã đoán trước được kết quả nên cũng chẳng bất ngờ gì. Chỉ là, riêng ai đó lại đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Anh đặt bát cháo lên đầu tủ cạnh giường, sau vài giây im lặng đã chủ động nắm tay cô gái, khẽ khàng cất lời:
"Hân Hân, em có thể chia sẻ với anh về những gì em đã từng trải qua được không? Điều gì đã đưa đẩy khiến em phải khổ sở thế này?"
Bắt gặp ánh mắt ấm áp của người đàn ông, dù bên nhau đã vài tháng, cả hai cũng đã thân thiết hơn nhiều, nhưng suy cho cùng Mạn Viên Hân vẫn không thể đối mặt với quá khứ của mình thì làm sao đủ dũng khí chia sẻ với người khác.
Chia sẻ để anh biết rằng Mạn Viên Hân cô từng là người thứ ba xen vào phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác sao? Hay nói cho anh biết, Mạn Triết Hàn là kết tinh từ một đoạn nghiệt duyên oan trái?
Dẫu cho cô từng được yêu thương, nhưng suy cho cùng vẫn là một tình yêu vô nghĩa, cô cho đi hết lòng để đổi lại sự khinh thường và chà đạp thì có gì đáng để chia sẻ.
Kết quả sau cùng, Mạn Viên Hân vẫn lạnh nhạt rút tay ra khỏi tay Vương Chính Phàm, cô quay mặt nhìn sang hướng khác, và đáp trả anh bằng một sự im lặng.
Thấy cô không muốn tâm sự, Vương Chính Phàm cũng không ép buộc. Anh đã cười và xem như chưa hỏi gì, sau đó lại cầm bát cháo lên, vào tư thế bón thức ăn tới tận miệng cô gái, anh nhẹ nhàng nói:
"Không chia sẻ cũng được, nhưng chí ít em phải ăn một miếng thì mới có sức, như vậy khi tiểu Hàn được tìm thấy thì em mới có đủ sữa cho con. Em cứ không ăn không uống thế này thì cơ thể làm sao chịu nổi?"
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, mãi một lúc sau Mạn Viên Hân mới chuyển mắt nhìn xuống muỗng cháo, cuối cùng cũng chỉ khi nghĩ đến con thì cô mới chịu ăn một chút.
Thấy cô chịu ăn, Vương Chính Phàm vui mừng ra mặt. Anh tiếp tục bón cho cô đến khi hết sạch bát cháo mới thôi. Cứ tưởng rằng tâm trạng cô đã tốt hơn, nhưng nào ngờ khi ăn xong cô còn chưa uống nước đã nằm xuống giường, tay ôm lấy chiếc khăn hay đắp trên người Mạn Triết Hàn, cơ thể mảnh khảnh cuộn lại trên giường và nửa từ cũng không mở miệng thốt ra.
Như vậy, giữa hai người dần để bầu không khí im lặng chiếm lấy ưu thế. Một người nằm trên giường, người còn lại sau khi thu dọn xong cũng qua sofa ngồi làm việc.
Công ty Thiên Vương của Vương Chính Phàm vừa thành lập cách đây không lâu, chưa vững mạnh, nền kinh tế chưa ổn định và anh cũng có rất nhiều việc để làm, nhưng vì một người mà anh đã sao nhãn đi rất nhiều.
Thời gian cứ thế lại trôi qua thêm hai ngày, Mạn Viên Hân cũng chẳng chịu ở lại bệnh viện thêm nữa, cô không muốn thấy hai anh em Vương Chính Phàm và Vương Kỳ An vì mình mà vất vả nên nhất quyết đòi ra viện cho bằng được mới thôi.
Thêm hai ngày trôi qua, nhưng tin tức của Mạn Triết Hàn vẫn không có. Điều đó đồng nghĩa với việc tâm trạng của Mạn Viên Hân ngày càng trở nên tồi tệ, chỉ là cô giấu đi nên ai cũng nghĩ rằng cô đã ổn.
Từ khi về nhà, vì không an tâm để cô ở một mình nên Vương Chính Phàm đã đặc biệt thuê người đến chăm sóc cho cô. Nhờ vậy mà anh với Vương Kỳ An mới yên lòng đi làm.
"Dì nhớ cho cô ấy uống thuốc với ăn uống đúng giờ hộ tôi. Nếu có bất cứ việc gì phát sinh thì phải gọi điện cho tôi ngay lập tức."
"Tôi biết rồi thưa cậu chủ!"
Dì Manh đã quá quen với những lời căn dặn của Vương Chính Phàm trước khi anh ra khỏi nhà, nhưng hôm nào anh cũng lặp lại y như một thói quen và hôm nay cũng thế.
Khi Vương Chính Phàm và Vương Kỳ An đều đã đi làm, dì Manh cũng mang điểm tâm lên tận phòng cho Mạn Viên Hân.
Bước vào phòng rồi, và điều hiện ra trong mắt dì Manh vẫn là hình ảnh cô ấy ngồi bên bệ cửa sổ, mắt nhìn xa xăm như thường lệ.
Dì nhẹ tay đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó từng bước thật khẽ đến gần Mạn Viên Hân, dì nhỏ giọng cất lời:
"Cô Mạn, tôi mang bữa sáng tới rồi, mời cô qua dùng!"
Đáp trả câu nói của dì Manh là một khoảng lặng, cho mãi đến một lúc sau thì người phụ nữ ấy mới trầm giọng lên tiếng:
"An An và Chính Phàm đã đi làm hết chưa?"
"Dạ, họ vừa đi rồi!"
Bấy giờ, Mạn Viên Hân mới có động thái đầu tiên.
Cô bước xuống khỏi bệ cửa sổ, giương khuôn mặt vô cảm nhìn dì Manh với đôi mắt vô hồn, cô lại khẽ nói:. Ngôn Tình Ngược
"Tôi muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa một chút."
Nghe thấy yêu cầu của Mạn Viên Hân, dì Manh liền tỏ ra bối rối:
"Chuyện này chắc tôi phải xin ý kiến của cậu chủ..."
"Chỉ là ra ngoài hóng mát một chút cũng có vấn đề gì sao mà phải hỏi ý kiến của anh ấy? Hay các người đang xem tôi như tù nhân?"
Giọng nói của Mạn Viên Hân rất lạnh lùng, cả ánh mắt cũng thế nên càng khiến dì Manh dè dặt hơn.
"Tôi nào dám xem cô như tù nhân, chỉ vì cậu chủ dặn là sức khỏe của cô không được tốt, nên bảo tôi phải chăm sóc kĩ càng, tôi sợ ra ngoài gặp gió rồi cô sẽ bị cảm nên tôi mới..."
"Ra ngoài sẽ giúp tâm trạng tôi tốt hơn, dì không cần phải lo lắng."
Nói rồi, Mạn Viên Hân đã tự ý rời đi nên dì Manh cũng vội vàng theo sau.