Sáu năm sau
Tập đoàn Đằng Long tại tòa cao ốc thương mại hiện đại cao 109 tầng tọa lạc ở trung tâm thương mại sầm uất New York.
Lúc này, tại tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng làm việc của tổng tài, một bầu không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng, đè nặng lên đầu của mỗi một vị đang có mặt trong phòng. Hơn mười vị chủ quản cao cấp của Tập đoàn Đằng Long đều im thinh thít, đứng cúi đầu trước bàn làm việc của Tổng tài, đón nhận ánh mắt sắc lạnh của cậu ta. Một giờ đồng hồ căng thẳng trôi qua, tổng tài một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ. Những người này ở bên ngoài trong xã hội đều là những người tinh anh nhất, chiếm địa vị cao nhất, nhưng lúc này đây bọn họ ai nấy cũng đều toát mồ hôi lạnh, chỉ hận mình không thể té xỉu tại chỗ để khỏi phải chịu cảnh này.
Đừng xem vị Tổng tài của bọn họ tuổi còn trẻ mà khinh thường, chỉ mới tiếp nhận công ty này vỏn vẹn mới có năm năm, nhưng dưới chỉ đạo của cậu ta công ty đã phát triển nhanh chóng, tăng trưởng đến chóng mặt, tiền bạc ào ào chảy vào công ty. Tác phong làm việc của cậu ta rất tàn nhẫn, kiên quyết, lạnh lùng, nghiêm khắc, có con mắt đầu tư rất chính xác, chỉ cần là thứ cậu ta muốn không có gì là cậu ta không chiếm được. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, tập đoàn Đằng Long phát triển thần tốc, ngày càng lớn mạnh. Bởi thế cậu ta là người đứng đầu bảng danh sách những nhà tỉ phú trên thế giới, cậu ta chính là vua của giới thương mại trên toàn cầu, các tạp chí kinh tế và tài chính trên thế giới đưa tin, ca tụng, phong cho cậu ta danh xưng “Đế vương thương mại” Long Thiếu Hạo. Thế nhưng, cậu ta còn có một thân phận đặc biệt cao quý khác mà mọi người còn chưa biết, chính là môn chủ của Long môn, một tổ chức có thế lực thần bí trên thế giới mà toàn bộ mọi người đều chú ý đến. Bí mật này chỉ có rất ít người biết, ngay cả bên trong Tập đoàn Đằng Long này cũng chỉ có một số ít người biết đến điều cơ mật này.
Giàu có sung túc, quyền thế bốn phương, tài năng lỗi lạc, gương mặt tuấn mỹ có thể so sánh với thần mặt trời Apollo. Ông trời quả thật đã dồn hết sự ưu ái tập trung trên người cậu ta, Long Thiếu Hạo, những gì ưu việt nhất, khiến cho cậu ta trở thành một con người có tính cách kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng tàn nhẫn, không coi ai ra gì. Trên thế giới này không ai có thể quản được cậu ta, thậm chí ngay cả Ngài Chủ tịch đối với cậu ta cũng bó tay không biết làm thế nào, thế nhưng, ngoại trừ một cô gái, chỉ duy nhất cô gái này có thể làm cho Long Thiếu Hạo đang tức giận điên cuồng, chỉ trong một giây lập tức trở nên ôn hòa, dịu dàng như một chú mèo con ngoan hiền nũng nịu nằm trong vòng tay cô gái; chỉ duy nhất cô gái ấy mới có thể làm cho Long Thiếu Hạo bỏ qua tất cả mọi việc, chỉ có cô có thể làm cho Long Thiếu Hạo thay đổi quyết định; một câu của cô có thể quyết định một người sống hay chết, một công ty tồn tại hay biến mất; Long Thiếu Hạo quả thực bị cô thu hút hết tâm trí, rất yêu thương cô, rất nuông chiều cô, lo lắng bảo vệ cô như viên ngọc quý, xem cô như báu vật nâng niu trong lòng bàn tay, như e sợ chỉ cần buông tay sẽ có vật làm tổn thương đến bảo bối. Nếu như nói Long Thiếu Hạo là chúa tể thế giới, thế thì, cô gái này càng đáng sợ hơn, bởi vì cô chắc chắn là chúa tể của Long Thiếu Hạo vị chúa tể thế giới.
“Tưởng vậy là tốt lắm sao?” Long Thiếu Hạo ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng thật làm cho người ta không rét mà run.
Hơn mười vị chủ quản đầu đều cúi gằm nhìn xuống đất, không ai dám ngước lên nhìn gương mặt bình tĩnh của vị Tổng tài kia, e sợ bị điểm mặt chỉ đích danh mình.
Nét mặt Long Thiếu Hạo không chút thay đổi, nhìn dàn cấp dưới đang khẩn trương đến muốn té xỉu, “ Hàng năm tôi trả nhiều tiền như vậy để mời một đám vô dụng các người đến đây làm cây cảnh hay sao? Ai có thể cho ta một lời giải thích hợp lý, tại sao dự án hợp tác lần này lại xuất hiện vấn đề, Phương quản lý?“
Bị chỉ đích danh, Phương quản lý sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống. Trời ạ! Tổng tài chẳng lẽ đã phát hiện gì rồi sao, ông ấy rõ ràng là thần thánh trên trời rồi… nếu không, tại sao Tổng tài không chỉ người khác mà cố tình chỉ đích danh hắn? Hắn thật sự hối hận, rất hối hận vì nhất thời vì lợi ích cá nhân, tham lam nhận tiền của công ty đối thủ cạnh tranh. Trời ơi, sao hắn lại có thể mê muội quên mất Tổng tài không phải là người thường, hắn như thế nào có thể ngu ngốc nghĩ có thể may mắn thoát được kiếp nạn này, Tổng tài nhất định sẽ giết hắn …
“Tổng tài, tôi sai rồi, ta đã sai rồi, cầu xin ngài tha cho tôi, từ nay về sau tôi nhất định không dám tái phạm nữa.” Phương quản lý quỳ xuống đất liều mạng dập đầu thật mạnh, cầu xin tha thứ. Các chủ quản còn lại lén nhẹ trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng không chịu được lắc đầu thở dài, Phương quản lý thật sự là tự tìm con đường chết, ai không biết Tổng tài ghét cay ghét đắng chính là lừa gạt, cậu ta đối với những kẻ phản đồ cũng không hề thủ hạ lưu tình, Phương quản lý sau này cũng đừng nghĩ còn con đường sống trên thương trường, nếu Tổng tài cứ như vậy bỏ qua cho hắn coi như cũng còn may mắn, chỉ sợ cậu ta không bỏ qua lại dùng thủ đoạn còn độc ác hơn…
Long Thiếu Hạo trừng mắt không nói lời nào, trong đáy mắt lóe lên sát ý.
“Tổng tài, xin tha mạng, cầu xin ngài tha mạng, tôi cũng không dám … nữa.” Phương quản lý quỳ lết đến trước chân cậu ta, nhưng bị Long Thiếu Hạo một cước không thương tiếc đá văng đi, Phương quản lý vẫn chưa từ bỏ ý định, lại quỳ lết đến nắm lấy ống quần cậu ta khóc lóc van xin, “Tổng tài, van cầu ngài, tha mạng a!“
Nhìn thấy Phương quản lý lúc bình thường tài trí hơn người, lúc này bò lết lại giống như một con chó, mọi người lắc đầu thở dài ngao ngán.
Trong lúc thời điểm đang căng thẳng, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Là người nào không sợ chết dám chọn lúc này đến? Mọi người không khỏi bắt đầu thông cảm cái tên ngu ngốc đang đập cửa kia.
“Cút đi ra!” Long Thiếu Hạo tức giận quát lớn.
tiếng gõ cửa vẫn ôn hoà, tựa hồ như bầu không khí ngột ngạt căng thẳng bên trong không ảnh hưởng đến một chút nào.
Vẫn còn gõ? Mọi người trong lòng đều e sợ lời nói dâng đến cổ họng, nhưng không dám nói ra lời, tất cả đều hoảng hốt nhìn vị Tổng tài trẻ tuổi đang ngồi kia …
“Biến!” Một tập hồ sơ bay vèo ra tới đập mạnh vào cánh cửa rơi mạnh xuống đất.
Cánh cửa bật mở …
“Nghê Thư ký?” Mọi người kêu lên sợ hãi.
Long Thiếu Hạo vừa thấy rõ người tới, lập tức vô cùng hoảng sợ, từ trên ghế nhảy dựng lên xông lên phía trước, đem cô từ trên xuống dưới toàn bộ kiểm tra qua một lượt thật cẩn thận. “Luyến Luyến, Luyến Luyến, em thế nào? Anh có làm em bị thương hay không? Có làm em đau chỗ nào hay không? Anh lập tức cho gọi bác sĩ tới.” Bộ dáng cậu ta hết sức khẩn trương thiếu chút nữa làm cho người ta còn tưởng rằng cô sắp mất mạng. Thế nhưng, mọi người trong Tập đòan Đằng Long tựa hồ đã sớm nhìn thấy cảnh như vậy nên không một ai tỏ vẻ ngạc nhiên. Mọi người đều biết vị Tổng tài lạnh lùng nhẫn tâm của bọn họ chỉ cần có chút chuyện dính đến Nghê thư ký là y như rằng cả con người cậu ta hoàn toàn thay đổi, lúc nào cũng kinh ngạc sợ hãi, quan tâm lo lắng từng chút một, lo sợ Nghê thư ký bị thương, bị đói bụng, bị buồn chán, bị lạnh, bị người khác khi dễ, thật là quan tâm lo lắng đến thái quá làm cho người ta bực mình chịu không nổi. Tóm lại một câu, Trong Tập đoàn Đằng Long ai cũng biết nếu lỡ có đắc tội với Tổng tài có lẽ còn có một tia sống sót, nhưng nếu đắc tội với Nghê thư ký kia, thì tuyệt đối không có gì thương lượng, chỉ có con đường chết, bởi vì vị Tổng tài kia nhất định đem ngươi phanh thây xẻ thịt ngay cả đến xương cốt cũng không còn, còn vì sao xương cốt cũng không còn? Đương nhiên là bởi vì sợ Nghê thư ký biết được sẽ thương tâm chứ sao nữa!
“Em không sao, Tổng tài, anh đang họp.” Nghê Luyến Luyến nhắc nhở cậu ta.
“Đừng quan tâm đến bọn họ, em so với bọn họ còn quan trọng hơn rất nhiều.” Nghe một chút, đây là lời mà một vị Tổng tài nên nói sao chứ? Lúc này Long Thiếu Hạo hết sức giống như một đứa trẻ đang bốc đồng, những lời vừa nói ra thật làm cho người ta dở khóc dở cười, “Em thật sự không có việc gì chứ? Hay anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu có di chứng gì thì làm sao bây giờ?“
Hì … có người không cẩn thận bật cười ra tiếng.
Luyến Luyến mơ hồ nhìn thấy bả vai của bọn họ đang run run, cô đỏ mặt, đẩy tay cậu ta ra, “Tổng tài, còn có người, chú ý đến hình tượng.“
Long Thiếu Hạo ánh mắt giết người trừng tới, “Các ngươi rất nhàn hạ sao? Còn không mau cút đi, gây trở ngại tôi và Luyến Luyến nói chuyện yêu đương, có muốn tôi đày đi tất cả đi Bắc cực không.“
“Dạ” Nhóm chủ quản vội vọt ra khỏi phòng dường như tháo chạy ra ngoài. Một chủ quản người Mỹ dáng người mập mạp giống như có quỷ đuổi sau lưng lao ra khỏi phòng như bay, với thân hình ụt ịt của hắn thật không phù hợp với tốc độ chạy nhanh như vậy, từng thớ thịt béo ú trên người hắn nảy lên nảy xuống theo từng bức chân của hắn, tình cảnh kia thật làm cho người ta cảm thấy còn khôi hài hơn các chuyện khôi hài. Luyến Luyến thật sự nhịn không được, khẽ cười ra tiếng.
Nhưng hắn thật sự rất béo, lại cùng vài người chạy ở phía trước chắn lối ra ở phía cửa đang mở, tất cả mọi người đều quýnh quáng chạy trối chết, ai cũng chen lấn tranh giành không nhường đường, vài người ở phía sau đều ra cũng ra không được, mà vào cũng vào không được…
“Ha ha ha…” Tiếng cười giòn tan như tiếng chuông ngân vang vọng khắp phòng làm việc.
Long Thiếu Hạo vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng cậu ta cũng không có chút tức giận. Chỉ mê mẫn mãi nhìn nụ cười của cô.
“Chờ một chút.” Luyến Luyến lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng . Ngay cả những người đang chen lấn ở cửa đều bất tri bất giác ngừng lại.
“Tại sao cậu ta lại quỳ?” Luyến Luyến chỉ vào Phương quản lý vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.
Long Thiếu Hạo ánh mắt chán ghét nhìn hắn một cái, lên tiếng chỉ thị: “Mang cái tên chướng mắt này ra ngoài cho ta, báo cho luật sư gửi cho hắn một thư cảnh cáo.”
“Dạ, Tổng tài,” ngay tức khắc có người đem Phương quản lý kéo ra ngoài, cửa phòng làm việc đóng lại, vẫn nghe tiếng hắn gào khóc thảm thiết cầu xin tha thứ.
“Sao lại như thế?” Luyến Luyến hỏi anh.
Long Thiếu Hạo âu yếm ôm nàng vào lòng, nghe thấy mùi hương quen thuộc trên người cô phát ra, đem toàn bộ câu chuyện Phương quản lý lén lút nhận tiền hối lộ, bán đứng dự án cơ mật của công ty nói cho cô nghe không sót một chi tiết nào, Luyến Luyến nghe xong khẽ cau mày, Long Thiếu Hạo hết sức không muốn, thay cô nhẹ nhàng vuốt lên giãn đôi mày đang nhíu lại, anh không hy vọng cô có một chút không vui, anh biết Luyến Luyến tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng tâm địa vô cùng thiện lương.”Em muốn xin cho hắn sao? Anh lập tức tha cho hắn.“
Luyến Luyến lắc đầu, “Anh không có làm sai, Phương quản lý đã làm chuyện sai trái, vì vậy hắn phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã gây ra, tuy rằng trong lòng em thật không đành lòng, nhưng em càng không muốn anh phá lệ vi phạm quy định của công ty, sẽ khiến anh khó cai quản công ty sau này.“
“Anh không ngại.” Anh chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
Luyến Luyến hôn nhẹ lên môi anh, “Nhưng em để tâm, trong lòng em, anh quan trọng hơn hắn rất nhiều.”
“Luyến Luyến,” Long Thiếu Hạo cảm động không thôi, “Em thật tốt, em như vậy bảo anh làm sao không thương, nếu không có em, anh thật sự không thấy thế gian này còn có ý nghĩa gì“
Cô lúc nào cũng săn sóc lo lắng cho anh như vậy, dịu dàng hòa nhã như vậy, lúc nào cũng vì anh suy nghĩ, anh thấy bản thân mình thật sự là một người con trai hạnh phúc nhất trên thế giới, có được một người vợ như thế, người chồng còn cầu gì nữa?
“Luyến Luyến, gả cho anh đi?” Những lời này Long Thiếu Hạo đã nhiều lần nói trong sáu năm nay….