Luyến Luyến và Long Thiếu Hạo hòa vào dòng người đang di chuyển từ rạp chiếu phim đi ra, khí trời cũng se lạnh, Long Thiếu Hạo cởi áo khoác phủ lên vai cô, hôm nay rạp trình chiếu bộ phim hài “Mỹ Nhân Ngư”, bởi vì Luyến Luyến muốn xemn, cho nên Long Thiếu Hạo dẹp công việc qua bên và hủy các cuộc xã cùng cô đi xem.
“Đói bụng chưa?” Gần mấy tháng qua, Luyến Luyến trở nên mê ngủ, cũng dễ đói bụng hơn, sức ăn của cô so với trước kia thiệt nhiều hơn, ngoại trừ bụng có chút béo hơi lộ ra bên ngoài, những chỗ khác trên cơ thể cũng không thấy mập lên chút nào, điều này làm cho anh có chút lo lắng, không biết Luyến Luyến có phải sinh bệnh gì không? (Yu: chaj` ai, đại ca tui ngốc quá) Ngày mai anh nhất định phải kêu bác sĩ đến nhà kiểm tra qua cho cô một chút.
Luyến Luyến vỗ vỗ lên cái bụng hơi nhô lên, gật gật đầu, lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào, qua kiểm tra của bác sĩ, xác định rõ cô đã có thai, cũng được ba tháng, chuyện này chỉ có một mình cô biết, cô đang tìm một cơ hội thích hợp tạo niềm vui bất ngờ cho Hạo, nhưng lại luôn không có cơ hội thích hợp, cô quyết định tối nay sẽ cho anh biết.
… … …
Màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ lầu hai tại một khu nhà cao cấp truyền đến một tiếng kêu thất thanh long trời lở đất, “Cái gì? Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem.“
Tất cả các ngọn đèn trong biệt thự đều bật sáng lên, quản gia, người hầu, bảo vệ,… mỗi người đều giống như lửa đốt đến mông, tất cả dường như đều hướng về phía phòng ngủ của cậu chủ chạy đến, lại nghe thấy từ phòng ngủ của cô cậu chủ ở lầu truyền đến một trận cười to hết sức vui mừng hớn hở của cậu trai hòa cùng tiếng cười thẹn thùng mang theo chút hờn dỗi của một cô gái.
Mọi người đều cảm thấy hoang mang, mơ hồ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng biết có nên gõ cửa hay không?
oOo oOo oOo
Ngày hôm sau, tin tức Luyến Luyến mang thai lập tức truyền khắp Đài Loan, thậm chí ngay cả ở Mỹ, một nơi xa xôi giờ giấc cách biệt hơn cả canh giờ cũng nhận được tin tức.
Long Thiếu Hạo gặp ai cũng cười, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, cười đến mức trông giống như một kẻ ngốc, quả thực chỉ còn thiếu ôm chầm lấy người khác mà vui mừng. Anh nữa bước cũng không rời Luyến Luyến, lúc nào cũng giữ Luyến Luyến ở bên cạnh trông coi, sợ cô bị lạnh, bị đói, bị thương, thậm chí ngay cả khi cô vấp nhẹ một cái cũng làm anh kinh hãi, tim muốn nhảy vọt ra ngoài.
Mẹ cô thì suốt ngày cầm thuốc bổ đuổi theo bắt cô uống.
Nhược Thủy đã là mẹ của hai cậu con trai, đối với việc chăm sóc thai nhi cô cũng xem như có nhiều kinh nghiệm. Cô cứ như hộ lý suốt ngày bám sát theo Luyến Luyến giảng giải sinh em bé nên chú ý cái gì, trẻ sơ sinh thì chăm sóc thế nào…
Ngay cả Đường Khải, Nghê Chấn, Nghê Ngạo, mấy người này chưa từng có kinh nghiệm về việc chăm sóc em bé, nhưng với tư cách là cậu tương lai cũng không còn bình tĩnh như ngày thường, cứ hồi hộp, căng thẳng, cứ như người sinh em bé là họ, còn khẩn trương hơn cả Luyến Luyến.
Mà tại Bệnh viện Kỳ Hạ của Long môn, Giáo sư bác sĩ khoa phụ sản cùng mười mấy người y tá mang theo những trang thiết bị y tế tối tân nhất trên thế giới, từ Mỹ đến Đài Loan đợi lệnh.
Càng khoa trương hơn chính là, chỉ trong khoảng thời gian vài ngày, mà Luyến Luyến đã nhận được từ các nơi trên thế giới gửi tới hàng ngàn kiện quần áo dành cho em bé, giường, giầy, đồ chơi, sữa bột, tả lót… Quản gia đã dành hẳn ra hai gian phòng trống vẫn không đủ chổ chứa.
Trời ạ! Luyến Luyến thiếu chút nữa té xỉu. Cô có thể đoán được đứa bé này của cô sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.