• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

♥Edit: Cào cào

Nghê Luyến Luyến giống như vừa tỉnh ngủ, con ngươi chớp động tròn mắt nhìn.

“Nàng cử động, nàng cử động”. Sau vài giờ , lần đầu tiên thấy nàng có phản ứng nên Phương Nhược Thuỷ sợ hãi kêu lên không thôi.

Hạ Hàn Tương chạy tới bên giường, trong lòng kinh hoảng: “Luyến Luyến?” Nàng cẩn thận hỏi.

Luyến Luyến ngón tay giật giật, mắt chớp chớp “Mẹ?” Thanh âm có chút khàn khàn.

“Luyến Luyến con gái bảo bối của mẹ.” Hạ Hàn Tương mừng rỡ ôm nữ nhi, lệ nóng lưng tròng, “Con đã tỉnh, cuối cùng con cũng đã tỉnh, con hù chết mẹ có biết không”.

“Mẹ” Luyến luyến lộ ra nụ cười suy yếu, “Luyến Luyến không tốt, làm cho mẹ lo lắng.”

“Không, không, là mẹ không tốt, mẹ vô dụng, mẹ không có năng lực bảo hộ con, thực xin lỗi…” Hạ Hàn Tương đau lòng kêu lên.

“Mẹ, đừng như vậy.” Luyến Luyến vỗ về khuôn mặt gầy gò của mẫu thân, yêu thương không thôi, “Sao mới vài ngày mà người mẹ lại gầy như vậy, chờ thêm vài hôm nữa con lại đi tìm nhiều công việc hơn, kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho mẹ bồi bổ thân thể, nhất định phải bồi bổ cho mẹ trở lại mập mạp như xưa, sắc mặt hồng hào xinh đẹp.”

“Ân, hảo.” Hạ Hàn Tương rợi lệ đầy mặt, gật đầu thật mạnh. Lão thiên, ông thật sự rất tàn nhẫn.

Luyến Luyến nở nụ cười hít lấy mùi hương quen thuộc trên người Hạ Hàn Tương. “Mẹ, con yêu mẹ, thật sự rất yêu mẹ, nếu không có mẹ con thật sự không biết mình nên sống như thế nào, mẹ là người thân duy nhất trên đời này, vì mẹ con nhất định phải kiên cường sống.” Một hàng thanh lệ rơi xuống hai má, nụ cười trên mặt chứa đầy ôn nhu.

Loại cảm tình này Phương Nhược Thuỷ chưa bao giờ thể nghiệm qua, trên mặt cũng hồng lên, không nghĩ mình lại khóc. Khóc vì cái gì? Chính cô cũng không biết, cảm giác trong lòng có cái gì nở to ra, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống.

Phương Quân Nghiễn cùng Đường Khải hốc mắt cũng phiếm lệ quang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK