Sếp cố tình không chịu nể mặt, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà thản nhiên lôi tập bản thảo của ra ra đưa cho Nhậm Hàn, nghiêm túc nói: “Nhậm phó tổng, song song với việc tự nâng cao tính chuyên nghiệp trong ngòi bút của mình, có phải cậu cũng nên nâng cao cả tính chuyên nghiệp của người nhà không?”
Lúc đó, Nhậm Đại BOSS chưa hiểu ý lắm, nhíu mày rút tập bản thảo của ta từ trong túi ra đọc, đám Xán Xán, Slime hóng hớt nghiêng đầu ngó vào, vì thế, chưa đầy một phút sau, toàn bộ mọi người trong phòng bệnh đã biết sự kiện nhầm lẫn “Điểm Ngộ”, nhưng vì ngại sắc mặt đang càng ngày càng tái đi của Nhậm Đại BOSS nên không dám cười ra tiếng.
Đại BOSS thấy thế, xuất phát mục đích tốt đẹp muốn bảo vệ cho cấp dưới và làm không khí dịu đi, liền nói: “Con bé tiểu Bạch này chắc cũng vì dạo này gặp nhiều chuyện nên tâm lý bất ổn. Tử Nho, cậu cũng đừng nghiêm khắc quá như vậy, đối với cấp dưới phải kiên nhẫn một chút, cốt yếu là dần dần tìm ra sở trường của họ.”
“Ví dụ chuyện hôm nay, tuy là tiểu Bạch mắc lỗi, nhưng cậu cũng nên nhìn từ trong đó mà phát hiện ra máu hài hước đặc trưng của tiểu Bạch, chỉ với hai từ gần âm mà có thể lập tức biến cao tăng đắc đạo thành hoa hòa thượng, cái gọi là ‘Bí kỹ’ kia cũng làm cho người ta nghĩ xiêu nghĩ vẹo. Có thể thấy được tiểu Bạch bình thường có rất nhiều ý tưởng hay, ha ha~ “
—— Có thể. Đại BOSS thật sự mang mục đích tốt, muốn giúp đỡ chúng ta giảng hòa.
—— Có thể. Đại BOSS thật sự muốn giảm bớt không khí xấu hổ trong phòng bệnh.
—— Có thể. Đại BOSS thật sự không có ý định xì đểu.
Nhưng mà!!
Lời vừa nói ra, nhiệt độ không khí trong phòng bệnh thoáng chốc hạ xuống dưới 0, quạ đen quác quác ào ào bay qua đầu mọi người.
Đại BOSS làm thế này không phải là đang dán danh hiệu “Nữ sắc lang” cho ta sao? Theo lời Xán Xán kể lại, lúc ấy Nhậm Ma Vương tức đến nổi gân xanh, răng lợi nghiến ken két, nhưng sếp mấy hôm nay đang trong thời kỳ rối loạn kinh nguyệt, tâm lý bất ổn, bị bản thảo của ta kích thích, nghe xong Đại BOSS nói, vẫn nghênh ngang chọc thêm:
“Ưu điểm? Sở trường? Ý là nhờ sự dạy dỗ tốt của Nhậm Hàn ở trên giường nên Bạch Ngưng mới có thể viết ra câu văn ám ~ muội ~ như vậy?
…
Có thể tưởng tượng, lúc lời này được nói ra, vẻ mặt của mọi người muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nở ra sao, nhưng chuyện này để nói sau.
Trước mắt mà nói, vì một câu này của ta mà hại Nhậm Ma Vương phải mấy mặt mất mũi trước cấp dưới, nên cho dù đã cầu xin trăm ngàn lần, kết quả xung quanh vấn đề GV vẫn được quyết định như sau:
Thứ nhất, từ GV cho tới truyện đam mỹ, truyện H, film YY, manga,… tất cả đều bị tịch thu vô điều kiện, chờ sau khi kết hôn thì xử lại lần nữa. Phương thức trừng phạt tùy vào tâm trạng của Nhậm Hàn lúc ấy.
Thứ hai, dừng viết vô điều kiện việc viết đam mỹ trên mạng, đặc biệt là bộ truyện tự ngược kiểu kinh điển lấy tòa soạn, Nhậm Hàn và Lý Tử Nho làm nguyên mẫu. (Nếu vi phạm hợp đồng đã ký về việc dừng truyện phải trả phí vi phạm cho Nhậm Hàn, còn phương thức thì Nhậm Hàn quyết định.)
Thứ ba, sau này nhìn thấy zai không được sáng mắt lên, (đặc biệt là thấy zai cặp thành đôi), không được tùy ý thảo luận về zai, phải out khỏi hội trên QQ.
…
Nhìn bản án hy sinh hạnh phúc cá nhân của ta để đổi lấy sự thỏa mãn của Nhậm Ma Vương, ta trợn mắt rít gào: “Không phải chỉ là đánh sai hai chữ thôi sao? Không phải chỉ làm anh mất mặt mũi một tẹo thôi sao? Có phải là vấn đề gì đâu? Đâu có cái gì to tát!”
Nhậm Ma Vương không buồn liếc mắt, mở miệng lý luận, “Chính vì xem thể loại GV dâm loạn ấy mà em mới viết ra được cái câu văn tài năng như vậy.”
“Ha ha, tôi chỉ có suy nghĩ dâm loạn, so với ai đó có hành động dâm loạn thì còn tốt hơn cả trăm lần!” Nghĩ đến ngày thường bị Nhậm Ma Vương “Tra tấn” suốt ngày suốt đêm, không ngờ bây giờ hắn lại không biết xấu hổ tuyên bố “GV là thứ đồ độc hại làm nhiễm bẩn tâm hồn trong sáng của ta”, cuối cùng ta cũng không thể chịu được nữa.
Ai ngờ, Nhậm Ma Vương nghe xong lại đột ngột thỏa hiệp, “Được rồi, vấn đề này thạm thời dừng lại nói sau, Ngưng Ngưng, bây giờ chúng mình làm tổng kết cho lần cãi nhau này.”
Ta có dự cảm chẳng lành, nuốt nuốt nước miếng, lùi lại một bước theo bản năng, “Tổng kết cái gì?”
Nhậm Hàn nói: “Anh không bàn trước với em đã nhận lời diễn kịch với Kiều Kiều, là anh sai, nhưng anh cũng xuất phát từ nguyên nhân sợ em biết được sự thật mà kích động. Bây giờ anh chính thức xin lỗi em, vậy…. ” Tim ta nhảy bình bịch như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
“Vậy, em có phải cũng nên công bằng một chút, giải thích vì sao em với Bác Hi lại xuất hiện ở đài truyền hình hay không?”
“…” Quả nhiên, hẹp hòi như Nhậm Ma Vương, sao có thể buông tha cho ta! Lúc trước không tính sổ chính là để sau này tính thêm cả lãi?
Đôi mắt của Nhậm Ma Vương lóe sáng, nở một nụ cười giả tạo: “Bạch Ngưng, em đừng bảo với anh là hai người đi hẹn hò đấy.”
o(╯□╰)o
Sáng thứ hai hết phép phải đi làm, Nhậm Ma Vương đã hồi phục hoàn toàn sức khỏe và xuất viện.
Xét thấy tình hình là bí mật của chúng ta đã bị mọi người biết hết sạch, ta cùng Nhậm Hàn liền thẳng thắn không giấu diếm, nghênh ngang lái xe đi làm, lại công khai chàng chàng thiếp thiếp cùng lên thang máy, vào văn phòng, nhất thời sinh ra một trận chấn động nho nhỏ trong toà soạn.
Đương nhiên, quần chúng không thể tạo phản bỏ làm nhảy hết đến phòng biên tập nhìn ngó ta, mà tất cả cùng login QQ, náo nhiệt vô cùng.
Nguyên Lão Viện của tòa soạn Thực Thượng.
[Tiểu Chí phòng hành chính]: Này này, Tiểu Ngưng Tử, cô thật là đáng trách, hóa ra cô là con gái của Bạch chủ tịch tập đoàn Bạch Thị, không ngờ lâu nay cô vẫn lừa tụi này.
[Tiểu Trịnh phòng phát hành]: Đúng rồi đúng rồi, uổng công bọn này luôn xem cô là thành viên của hội buôn chuyện, kết quả cô không coi bọn này là người một nhà, có mỗi tẹo thông tin như vậy mà cũng không chịu tiết lộ cho bọn này. Còn nữa còn nữa, cô với Nhậm tổng, còn có Kiều Kiều là như thế nào vậy?
[Xán Xán phòng biên tập]: Tôi cũng muốn biết. Nhậm Hàn ngậm miệng thật là chặt, Tiết Tiểu vừa chạy lại hỏi đã bị đạp piu một phát bắn trở về, Tiểu Ngưng tử, em nói thêm một chút đi!!
[Lão Huyền phòng phóng viên]: Nhìn kìa nhìn kìa, các người hỏi không chuyện nghiệp một chút nào, nhìn bây giờ Nhậm tổng và Tiểu Ngưng Tử tay trong tay đi làm, chắc chắn là Bạch Ngưng đã thắng rồi! Nếu mà ngược lại thì dựa theo lối phát triển kịch bản thông thường của tiểu thuyết ngôn tình, hẳn là Bạch Ngưng đã ảm đạm từ chức, hoặc Nhậm tổng biến mất luôn, quay về Nhậm Thị thừa kế sản nghiệp gia đình rồi.”
Ta 囧, lão Huyền không đi viết tiểu thuyết thật là rất đáng tiếc, rốt cuộc thì con mắt nào của hắn nhìn thấy ta và Nhậm Hàn nắm tay đi làm? Chúng ta chỉ là… bình thường đi làm thôi, không cần mọi người phải xếp hàng hoan nghênh như vậy chứ?
[Tiểu Chí phòng hành chính]: Dù sao thì chúng tôi cũng không cần biết, hôm nay Tiểu Ngưng Tử cô phải thành thật khai ra, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Ai za za, nếu tuồn tin tức của hai người ra, tạp chí kỳ này chắc chắn đắt như tôm tươi.
[Tiểu Phù phòng biên tập]: Tiểu Chí, không cần phải “Nếu”, phòng biên tập đã gấp rút lên chủ đề về Nhậm Băng Sơn và Tiểu Ngưng Tử rồi.
[Bạch Ngưng phòng biên tập]: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ta yếu ớt hộc máu, tay gõ chữ mà người bắt đầu có cảm giác chòng chà chòng chành.
[Bạch Ngưng phòng biên tập]: Chị Tiếu Phù, chị chắc chắn mình không nhầm lẫn gì chứ? Chúng ta không phải là loại tạp chí giải trí buôn chuyện, chúng ta là tạp • chí • thương • nghiệp, làm ăn đứng đắn mà!
[Tiểu Duy phòng biên tập]: Bạch Ngưng, chuyện này em không hiểu rồi, tuy chúng ta có khác biệt so với những loại tạp chí giải trí thấp kém kia, nhưng dù sao thỏa mãn nhu cầu của độc giả cũng là nhiệm vụ hàng đầu. Thử nghĩ một chút, nếu em biết tòa soạn tạp chí là công ty mà hai nhân vật siêu hot gần đây là Bạch đại tiểu thư và Nhậm thái tử quen biết, tìm hiểu và cảm mến nhau, giữa lúc cả giới truyền thông ầm ào nhộn nhạo, chúng ta lại im lặng đứng ngoài, không phải là đã làm cho những khách hàng đã đặt mua tạp chí của chúng ta thất vọng sao? Không phải là đã làm cho những khách hàng vẫn đi thuê chúng ta quảng cáo thất vọng sao?
[Tiểu Trịnh phòng phát hành]: Ừ, nói không sai! Tiểu Ngưng Tử, tạp chí bán chạy, tháng sau tôi sẽ trích phần trăm mời cô ăn cơm ^^
Ta lệ chảy thành sông, ngay cả người hiền lành như Tiểu Duy còn nói vậy, ta chỉ còn biết ngồi quay mặt vào góc tường tự kỷ thôi.
[Bạch Ngưng phòng biên tập]: Nhưng chuyện của em với Nhậm Hàn hoàn toàn không thích hợp với phong cách của tạp chí, có đăng thì đăng vào chuyên mục nào đây? Em không tin! Chắc chắn mọi người nói dối.
[Tiếu Phù phòng biên tập]: Chuyện này em không phải lo, bọn chị và sếp đã bàn bạc rồi, mở một chuyên mục mới, gọi là “Nhật Ký Ban Biên Tập”, chuyên để trao đổi với độc giả, sau này là để giải đáp một số vấn đề của độc giả hoặc là bình luận văn học. Còn về kỳ đầu tiên này, đặc biệt viết về tin tình cảm của em và Nhậm Băng Sơn.
[Tiểu Chí phòng hành chính]: Ủng hộ ủng hộ, ủng hộ hết mình!
Ta dính nội thương, đã sắp sửa phát điên trước màn hình. Ta tưởng tượng đến cảnh bị đám Xán Xán Tiểu Chí cầm roi quật, tra khảo đầu đuôi chuyện ta và Nhậm Hàn mà run lập cập. Ta phải khai thế nào đây? Làm sao để giải thích chuyện Kiều Kiều, còn cả Bác Hi…
OTZ
[Bạch Ngưng phòng biên tập]: Em không tin, em tự đi hỏi sếp!
Vừa enter gửi mấy lời này xong, người sếp vẫn lặn sâu cả vạn năm đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước phun ra một câu, thời gian trùng khớp với câu nói của ta, mà làm người ta kinh hãi nhất chính là nội dung của câu ấy.
[Lý Tử Nho phòng biên tập]: Bạch Ngưng, em muốn từ chức?
[Tiểu Chí phòng hành chính]: ………..
[Tiểu Trịnh phòng phát hành]: ………..
[Lão Huyền phòng phóng viên]: ………..
Nhất thời, room QQ đột nhiên hoàn toàn im lặng, ta nhảy dựng lên khỏi bàn làm việc, bất chấp quy định “Trong thời gian đi làm không được gây tiếng động lớn trong văn phòng” gì gì, ngao ngao tru lên: “Ai tung tin???????”
Giọng điệu thê lương vô cùng, dám chắc đã xuyên tới chín tầng trời. Những người vừa rồi trong room chắc đều nghe thấy rõ ràng rành mạch. Thật ra, hôm kia lúc nói chuyện Bác Hi với Nhậm Hàn, Nhậm Hàn liền đưa ra hai yêu cầu: Một, không được tiếp tục liên hệ với Bác Hi, chuyện sau này ta không cần xen vào, hắn sẽ nói chuyện với Bác Hi sau; hai, sáng thứ hai đến công ty từ chức.
Yêu cầu thứ nhất, xét thấy quả thật là mình sai nên ta còn có thể cố mà đáp ứng, nhưng yêu cầu thứ hai thì không thể nào nuốt trôi được. Ta thừa nhận, lúc mới bắt đầu đến tòa soạn làm, ta không thích thú lắm, nhưng hơn hai năm, ở trong tòa soạn, ta đã kiếm được công việc, tìm được tình yêu, còn tìm được rất nhiều bạn bè và kinh nghiệm sống, không còn chỉ là để chứng minh “Ta không phải là con gái nhà giàu mới nổi”, muốn ta vì kết hôn mà bỏ đi sự nghiệp, ta không thể nào chấp nhận.
Lúc ấy, ta nghĩ có lẽ vì Nhậm Ma Vương bị mất mặt mũi trước mặt cấp dưới, nhất thời tức giận mới bảo ta từ chức, liền ngầm tính chờ hắn ra viện rồi từ từ thương lượng lại sau, cho nên lúc ấy cũng à à ừ ừ cho qua. Kết quả… ta còn chưa kịp mở miệng, Nhậm Ma Vương đã hành động!!
Đáng xấu hổ!! Đáng giận!
Ta do dự không biết nên “Đi tìm sếp hỏi cho ra lẽ” OR “Nhảy vào tấn công văn phòng Nhậm Hàn” thì icon QQ lại chớp lên, lần này, người pm là nhà biên tập của trang Uy Phong Văn Học Mạng Quả Ninh.
[Quả Ninh Tiểu Công]: Cái đồ Tiểu Ngưng Tử cô!
[Quả Ninh Tiểu Công]: A a a a, mấy ngày hôm nay khó sống quá đi mất!!
[Quả Ninh Tiểu Công]: … Thôi quên đi, chuyện như thế này muốn mắng cô cũng không mắng được, thôi chúc mừng nhé, nhớ sớm quay lại đền chương cho độc giả.
Trong khung reply của ta, dấu chấm hỏi biến thành “Nghĩa là sao?” rồi lại thành “Không hiểu cô đang nói gì luôn”, mãi mà vẫn không thể enter gửi đi, xóa lại sửa, sửa lại xóa, vẫn không theo kịp tốc độ chat của ngài biên tập. Cái người này, lúc nào cũng vậy, gặp chuyện kích động là tuôn ào ào không ngừng, hoàn hoàn không cho người khác kịp thở.
Chờ đến khi ngài biên tập bình tĩnh lại, không type nữa, ta mới gửi sang bên ấy một dấu chấm hỏi hàm súc.
[Quả Ninh Tiểu Công]: Thôi đi cô, còn giả vờ với tôi nữa. Tôi cũng đọc được tin nhắn cô để ở chuyên mục tác giả rồi, bây giờ độc giả đang kêu gào ầm ỹ, vốn chỉ còn 3 vạn chữ nữa là end rồi, haiz….
[Quả Ninh Tiểu Công]: Thôi quên đi, cô hạn chế dùng máy tính một chút, đỡ tia hồng ngoại.
Đọc lại câu chat của biên tập đại nhân, mắt ta liền giật giật, trực giác phụ nữ nói cho ta biết có chuyện không ổn, bất chấp bây giờ đang là giờ làm, mở Uy Phong Văn Học Mạng, vào mục Tác Giả, chỉ thấy có một thông báo bắt mắt:
Các tình yêu, ta vì một chút không cẩn thận mà có baby rồi, ta đã và ông xã đã thương lượng, cuối cùng quyết định giữ lại sinh mệnh bé nhỏ này, cho nên từ hôm nay trở đi, chắc là thời gian lên mạng của ta sẽ rất rất ít, vì sức khỏe của baby thôi ^^
Các tình yêu sẽ thông cảm cho ta, đúng không?
Ta đơ người ngơ ngẩn, lại kéo thanh cuộn xuống, trình duyệt load tiếp rồi từ từ hiện thêm ra, quả nhiên ở phía dưới độc giả comment ngập nhà ngập cửa.
Apple Có Cái Shjt Gì Hay: Sếp à, sếp làm cái gì vậy??? Túm lại là truyện này từ tạm dừng một tháng biến thành tạm dừng một năm??? Thế thì có khác gì trực tiếp thái giám luôn đâu??
Tiểu Nhạc: A a, Ngưng Tử đại nhân, không phải ngươi bảo ngươi không có bạn trai sao? Sao đột nhiên lại… Cái tên gọi là “Ông xã” này không phải là tình một đêm hay là lên xe trước mua vé sau chứ?
Đi Qua Bụi Cúc Hoa: Thế này… thế này thì ta phải nói gì cho phải đây? Theo dõi truyện hơn một năm, đã nhìn thấy end đến nơi rồi, bây giờ nói ngừng là ngừng, được rồi, ngươi cứ nói thẳng là sắp xuất bản, hoặc đổi sang lấy cớ khác là dạo này công tác bận rộn thì bọn ta còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Mang thai sao? Đại nhân, ngươi có còn cái cớ nào hay hơn không?
11: Bạn bên trên nói vậy không được, Ngưng Tử cũng nói là “một chút không cẩn thận” mới dính chưởng, làm sao ngươi trông ngươi vẫn còn có vẻ căm thù đến tận xương tủy như vậy? Bây giờ không phải là nên chúc mừng Ngưng Tử đại nhân sao? Dù sao thì trên thế giới này, không có chuyện vui nào bằng được việc sắp có một sinh mệnh mới chào đời mà!
ELLA: Không thích cái bạn Cúc Hoa bên trên. Nhưng mà Ngưng Tử đại nhân, thật ra ngươi có thể mặc đồ chống bức xạ mà, hồi ấy ta mang thai cũng mặc đồ chống bức xạ đi làm đến khi năm tháng mới nghỉ đấy, baby rất khỏe mạnh. Một mặt, ta chúc mừng ngươi, một mặt ta vẫn muốn đọc truyện của ngươi.
Đi Qua Bụi Cúc Hoa: @11: Cho dù không phải là tác giả kiếm cớ, cho dù nàng ấy có “một chút không cẩn thận” thật, cho dù “không có chuyện vui nào bằng được việc sắp có một sinh mệnh mới chào đời”, nhưng mà, ta bỏ tiền ra mua VIP, tác giả không cẩn thận một cái, nói ngừng là ngừng luôn? Chẳng lẽ truyện thì khác baby sao? Nếu lúc trước đã mở trang, đưa vào VIP thì cũng nên có trách nhiệm vết đến end!!!
…
Khóe miệng ta giật giật, không cần nghĩ cũng biết chẳng mấy nữa, chuyện này có thể nhảy lên các forum, ý kiến nhiều chiều đấu đá lẫn nhau, ta có thể thành “hot” rất nhanh. Từ tình một đêm đến lên xe trước mua vé sau, lại đến ông xã rốt cuộc là ai, các kiểu vấn đề sẽ được lôi ra thảo luận nhiệt tình, đưa ta lên thành tác giả truyện nổi tiếng nhất năm nay.
Mà kẻ ăn cắp nick của ta, còn ghê tởm bắt chước giọng LOLI viết thông báo… chỉ có một người có khả năng:
“Nhậm ——– Hàn ——— “
Hôm nay, tiếng gầm xuyên đến chín tầng trời lại phát từ phòng biên tập ra lần thứ hai.