Vì thế, siêu õng ẹo thụ dịu dàng đáng yêu Sako bị gửi đến nhà Nhậm Ma Vương. Bạch Ngưng đã sớm mơ ước Sako thông minh hiểu tính người từ lâu, nghe nói có thể mang nó về nhà mà thoả sức chà đạp dĩ nhiên là vô cùng hào hứng.
Nhưng mà, không quá ba ngày Bạch Ngưng liền phát hiện ra vấn đề.
Chỗ Sako nằm ngủ, Ultraman chỉ dám đi đường vòng;
Lúc Sako ăn cơm, Ultraman không dám đến gần;
Sako chiếm món đồ chơi yêu thích nhất của Ultraman, Ultraman cũng không dám phản kháng;
…
Từ cái này mà nhìn thì Tiểu Ngưng Tử không thể không phẫn nộ.
Đây hoàn toàn là bắt nạt Ultraman! Hoàn toàn là áp bức ngược lại!
Bạch Ngưng ôm con tim rỉ máu tru lên: Ultraman nhà ta là công a, mặc dù chỉ là loại công dịu dàng đoan chính, nhưng Sako ngươi sao lại cậy hình thể to lớn hơn Ultraman của chúng ta mấy lần mà dám phản công hả?!
Sau khi trầm tư, Bạch Ngưng quyết định cung cấp một khóa giáo dục cho Ultraman: “Ultraman, ngươi là công, ngươi có hiểu không? Công thì phải gánh vác, phải quyết đoán. Ngươi không thể bởi vì nữ vương thụ vô cùng cao ngạo mà sợ hãi, không thể vì Sako lớn hơn người vài lần mà lùi bước, ngươi chỉ có thể tiến lên, hiểu không?!”
“Âu?” Ultraman nghiêng đầu nhìn ma ma chằm chằm, tiếp tục gặm gặm khúc xương với dáng vẻ đáng thương.
Bạch Ngưng tức giận, giật lấy khúc xương của Ultraman, ném ra ngoài, trùng hợp là lại rơi trúng đầu Sako đang nằm dài phơi nắng ngoài vườn. Dưới ánh rắng ấm áp, nữ vương thụ cao quý thanh lịch khẽ mở mắt, nhìn nhìn cục xương từ trên trời rơi xuống, chẳng hề đề phòng ngoạn lấy, gặm gặm…
Ultraman vốn đang định lao ra nhặt xương về, lại thấy báu vật đã rơi vào trong tay người khác, rưng rưng rên ẳng ẳng, Bạch Ngưng chống nạnh: “Đồ ngốc, xin xỏ không có ích gì đâu, xông lên! Đánh bại nữ vương thụ, áp bức lại nó!!”
Không biết có phải vì được ma ma cổ vũ hay không mà Ultraman nuốt nuốt nước miếng, mạnh mẽ xông vào vườn hoa thật, rồi đứng nghiêm trước mặt Sako, nâng mông nhe răng rưng rưng thị uy. Kết quả…
Sako bình tĩnh gặm khúc xương, nâng nhẹ mí, phát ra ánh mắt khiếp người, sau đó…
Tiểu công Ultraman đáng yêu “Gâu gâu” thảm thiết, cúp đuôi chạy trốn.
Tiểu Ngưng Tử thấy thế, 囧 囧
Buổi tối Nhậm Ma Vương đi làm về, Tiểu Ngưng Tử bô bô oán giận, “Tại sao em ở nhà bị anh bắt nạt, chó nhà anh cũng bắt nạt chó nhà em, không công bằng, vô cùng vô cùng bất công!”
“Tác giả có phải mẹ kế của ta không vậy? Sao từ đầu đến cuối truyện không để ta phản công lấy một lần??”
Nhậm Ma Vương lẳng lặng lắng nghe phu nhân khóc lóc xong xuôi, cuối cùng đặt đũa xuống: “Hay là… đêm nay cho em phản công một lần?”
Tiểu Ngưng Tử sửng sốt, “… Anh nói thật?”
Nhậm Ma Vương chống cằm, bình tình gật đầu: “Ừ, thỉnh thoảng xuống dưới một lần cũng không tồi.”
“…”
Tiểu Ngưng Tử phun máu mũi, dù vậy đêm nay, Tiểu Ngưng Tử vẫn được như ý nguyện, công thành chiếm đất, phản công đại thắng. Để chứng minh mình đã thật sự thắng lợi, Tiểu Ngưng Tử còn đắc ý lưu lại đủ loại dấu hiệu “Bổn nữ hiệp đã từng đến chơi ở đây” trên người Nhậm Ma Vương.
Vốn tưởng rằng đây là một thắng lợi trọn vẹn, nhưng hai ngày sau, Tiểu Ngưng Tử hoàn toàn rơi vào bi kịch.
Hôm ấy, Tiểu Ngưng Tử vừa tỉnh dậy đã thấy ông xã sửa soạn đứng chờ liền dùi mắt hỏi: “Đi đâu thế? Hôm nay là thứ bảy mà?”
“Uhm, không phải từ tuần trước đã hẹn là hôm nay đi tắm suốt nước nóng với đồng nghiệp trong toà soạn sao? Em quên rồi hả?”
Vì thế, hoạt động tắm suối cử hành đúng hạn.
Vì thế, Tiểu Ngưng Tử phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Mọi người vui vẻ hòa thuận rủ nhau vào suối “Tắm uyên ương”, mọi người thành công phát hiện tay và vai Tiểu Ngưng Tử trắng póc mịn màng, 100% là con heo béo được Nhậm Ma Vương nuôi, trái lại trên người Nhậm Ma Vương, không ngờ cả người có đủ loại…
Tiểu Chí: “Hí hí, không ngờ nha, hóa ra Tiểu Ngưng Tử cô hung hãn dũng mãnh như vậy.”
Xán Xán: “Tiểu Ngưng Tử, không ngờ em… Vốn chị còn tưởng rằng em bị áp bức rất thảm cơ. Nhìn thấy không, Tiếu Tiểu? Anh đối xử với em không tốt một tí tẹo nào cả.”
Tiếu Tiểu: “Phu nhân bớt giận! Nhậm Hàn, cậu cũng thật là, định đóng giả người chồng tốt ở đây hay sao?”
Lý Tử Nho: “Không ngờ tiểu Hàn cậu cũng sẽ có ngày hôm nay.”
Tiểu Trịnh: “Các người không thể thương xót lão già cô đơn như tôi một chút hay sao? Tiểu Ngưng Tử, đây là cô cố tình khoe khoang, hoàn toàn là cố tình khoe khoang!!”
Mọi người trăm miệng một lời: “Người đàn bà đanh đá, đúng là người đàn bà đanh đá!”
“Người đàn ông tốt, đúng là người đàn ông tốt!”
Tiểu Ngưng Tử ào ào tuôn lệ: “Chuyện không như mọi người nghĩ đâu, em mới là người suốt ngày bị đàn áp… lần này là ngoài ý muốn… Oa oa oa!”
Nhậm Ma Vương: “Ngưng Ngưng, em đừng khóc, anh còn không sợ bọn họ cười, em sợ cái gì?”
Tiểu Ngưng Tử: “(#‵′) Anh cút ngay cho tôi!!”
Từ đó về sau, tội danh “Người đàn bà đanh đá” của Tiểu Ngưng Tử bị chứng thực, tiếp tục gánh chịu áp bức…