——– “Hiệu ứng người một nhà.”
Ta cảm thấy, hiệu ứng này không chỉ thích hợp trong công ty, mà cũng thích hợp với Nhậm phủ nhìn thì uy mãnh nhưng thật ra vô cùng dễ công dễ phá này. Tiến vào Nhậm phủ không đầy một buổi chiều, ta liền vận dụng “Hiệu ứng người một nhà”, hoàn toàn chinh phục từ trên xuống giưới nhà họ Nhậm.
Dưới đây là ghi chép của Nhậm Ma Vương:
14: 27 PM Chính thức tiến vào Nhậm phủ, tặng quà lấy lòng bà nội, thất bại.
14L 34 PM Lấy Sako làm đầu mối dẫn dắt, tổ chứ cuộc tọa đàm “Nuôi chó cưng thế nào để chúng được vui vẻ”, thính giả Nhậm lão thái thái buông lỏng phòng thủ.
14: 46 PM Nhậm lão thái thái bị đánh tơi bời, hoàn toàn chịu hàng phục.
15: 00 PM Nhậm phu nhân đi shopping về, Ngưng Ngưng lại tổ chức tọa đàm kiêm tiệc trà chiều với chủ đề “Phụ nữ nên làm gì để chăm sóc làm da trong thời tiết ẩm thấp?”, Nhậm phu nhân buông lỏng phòng thủ.
15: 33 PM Nhậm phu nhân dưới sự hợp công của mẹ chồng và con dâu, hoàn toàn chịu hàng phục.
15: 47 PM Kỳ Kỳ về.
16: 27 PM Ba người phụ nữ một cái chợ, bốn người phụ nữ vừa đủ một bàn mạt chược. Dưới sự dẫn dắt của Ngưng Ngưng, toàn dân bắt đầu vui vẻ vận động…
17: 00 PM Kỳ Kỳ thảm bại ba trận, Nhậm lão gia trở về.
17: 07PM Nhậm lão gia chủ động xin đi giết giặc, thay con gái ra trận.
17: 25 PM Ngưng Ngưng gom bài thay Nhậm lão gia, đồng thời cổ vũ tinh thần, phòng thủ của Nhậm lão gia buông lỏng.
18: 00 PM Sau khi xác nhận mặt tốt của Ngưng Ngưng, Nhậm lão gia hoàn toàn tán thành con dâu tương lai. Chuẩn bị ăn cơm ing…
18: 06 PM Đồ ăn chuẩn bị xong xuôi, Ngưng Ngưng dùng “tâm lý vững, thua không run” đại thắng cả sảnh. Nhậm thiếu gia thay vợ tương lai sờ túi ba kẻ thua bạc nợ tiền, Nhậm phủ hoàn toàn thất bại, hoàn toàn bị chinh phục.
Cho tới lúc ăn cơm chiều, ta đã hoàn toàn dung nhập được vào bầu không khí hài hòa trong Nhậm phủ, chủ đề bàn luận cả từ chuyện phiếm vớ vẩn cho đến xu hướng địa ốc năm nay, cuối cùng đề cập đến lễ thành hôn của ta và Nhậm Ma Vương, chuẩn bị hôn lễ ra sao, theo style châu Âu hay kiểu Trung, mời những ai, nhà họ Nhậm bao giờ thì sang nhà ta ăn hỏi đặt sính lễ.
Có thể nói, buổi thăm hỏi gia đình đến đây thì tương đối thành công, nếu… không có mấy cốc chất lỏng trắng mịn ngấy ngấy kia quấy rối.
Cho nên mới nói, lúc đắc ý nhất cũng không thể quên tình hình, cho dù muốn vênh váo cũng phải chờ về lại nhà mình rồi mới tính. Nhưng mà lúc ngồi ở bàn ăn cơm, ta lại vui vẻ đến nỗi hoàn toàn quên béng mất nguyên tắc này, cho đến khi nhấc cốc “Đồ uống” đưa nên miệng, ta rốt cuộc nhíu mày——-
—— Chất lỏng chứa bên trong, chính là thứ đồ uống ta sợ nhất, sữa.
—— Trong đó, đặc biệt là sữa tươi nguyên chất.
—— Nhưng Nhậm gia quái đản, không ngờ đồ uống trên bàn cơm lại toàn là sữa.
-_-|||
Rốt cuộc ta lại tình cờ uống vào rồi nhíu mày một cái, người phản ứng đầu tiên chính là Nhậm Ma Vương, thấy ta nhíu mày cầm cái cốc nửa uống nửa không, Nhậm Hàn liền cầm cái cốc trên tay ta hạ xuống, “Em ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Cái cốc rời ra, miệng còn lưu lại vị sữa ghê cổ, nuốt không được phun không song, nhất thời, ta không chịu nổi, che miệng không kịp nói nửa chữ, chạy về hướng toilet. May mà vừa rồi đánh xong ba ván đi nghỉ một lát, trên đường có đi qua toilet nên mới biết vị trí cụ thể, bằng không nếu trực tiếp phun lên bàn cơm thì thật sự là… chỉ còn biết cụp đuôi chạy về nhà.
Nhưng mà xét thấy tự nhiên rời bàn ăn cũng là một chuyện rất mất lịch sự, cho nên để thể hiện giáo dục của con gái nhà giàu mới nổi, sau khi ọe hai lần trong toilet, tẩy sạch cái vị kia trong miệng, ta liền nhanh chân chạy về phòng ăn.
Tới nơi, tình cảnh vô cùng khác biệt.
Mọi người vừa rồi còn ngồi quanh bàn bây giờ đã đứng thành vòng tròn vây Nhậm Hàn vào giữa.
Nhậm lão thái thía (Vỗ vỗ vai cháu trai): “Tiểu Hàn, làm tốt lắm! Sớm sinh một thằng cu để bà hoàn thành tâm nguyện của quãng đời còn lại ~”
Nhậm lão gia (sờ cằm trầm tư): “Tên của cháu ngoan bố đã chọn được rồi, một đứa là Nhậm Lao, một đứa là Nhậm Oán, dễ nghe chứ?ha ha ha! Haiz haiz, hai cái tên này quả thực là nghệ thuật, quả thực là thành ngữ!”
Kỳ Kỳ: “=_= papa, đây vốn chính là thành ngữ. Nhưng mà chuyện anh hai sinh đôi bố cũng đoán được sao?”
Nhậm phu nhân: “Đúng rồi, YES! Tiểu Hàn nhà chúng ta đương nhiên có thể nhất đòn tất trúng, nhất mũi tên trúng hai đích, một tiếng hót vang trời! Hai đứa có tính là gì, con của ta chảy mãi không ngừng, một lưới bắt hết là cái chắc!”
Kỳ Kỳ (Đầu to ra): “Mẹ, con xin mẹ. Mẹ không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, cứ nói bừa như vậy sẽ □.”
Nhậm lão phu nhân: “Ai za za, nhưng mà cháu dâu như thế này là không được, uống sữa cũng ói, mà mới có mấy tháng nha, không uống sữa, cục cưng trong bụng sao có thể đủ dinh dưỡng?”
…
Ta đứng trước cửa nhà ăn, sét đánh tơi. Ta không phải là trong cháy ngoài khét nữa mà hoàn toàn bị nghiền ra tro rồi.
Nhậm Lao Nhậm Oán (Chịu cực chịu khổ), chảy mãi không ngừng…
Cha mẹ Nhậm Hàn đúng là một đôi trời sinh, là fans cuồng của Bách Khoa Toàn Thư Thành Ngữ;. Nhưng mà!! Cho dù thích Bách Khoa Toàn Thư Thành Ngữ; cũng không nhất thiết phải 囧 ta như vậy chứ? Ta chỉ là mẫn cảm với vị sữa từ bé, ta chỉ là ói nhẹ một chút, có cần phải… hô chiêng gióng trống như vậy không?
Ta siết chặt tay, đang không biết phải làm thế nào, đột nhiên Nhậm Hàn, kẻ đang bị vây giữa vòng khen ngợi, nhẹ nhàng cười ngoắc ngoắc: “Ngưng Ngưng.”
Ta vội lật đật chạy qua, đi được nửa đường mới phát hiện cách Nhậm Hàn gọi ta lại y hệt như cách gọi Sako, F, nói rõ hơn là ta không khác gì con cún.
Đón nhận biết bao ánh mắt nồng nhiệt, chờ mọi người ngồi xuống một lần nữa, ta 囧 囧 nghiến răng đắn đo, cuối cùng quyết định nói cho rõ ràng: “Bà nội, bác trai bác gái, Kỳ Kỳ, mọi người hiểu nhầm rồi >O< “
Nghe vậy, bà nội của Nhậm Hàn cười quái dị, “Đứa nhỏ này, lúc nãy đánh ba ván còn khen con tính tình thoải mái tự nhiên, bây giờ đã ngượng được rồi? Haiz za za, không sao đâu, tư tưởng của bà nội rất là tiến bộ.”
Dừng một chút, bà nội chống cằm suy nghĩ một phen rồi lại nói: “Nhưng mà con phải đối tốt với tiểu Hàn một chút nha, đây là lần đầu tiên của nó.”
Ta chớp mắt, không hiểu Nhậm thái thái muốn nói đây là lần đầu tiên Nhậm Ma Vương mất zin hay là lần đầu tiên mang thai, nên ngượng ngùng trước mặt mọi người… Không phải không phải, không phải là Nhậm Ma Vương mang thai, là ta mang thai, cũng không phải… ta vốn dĩ không mang thai mà…
Nắm chiếc đũa trong tay, lệ chảy thành dòng, tư duy của ta đã hoàn toàn bị mọi người nhà họ Nhậm quấy rối ing, ta vốn chỉ đơn giản ói ra một chút sữa thôi mà!!
Nhậm phu nhân đang uống canh cũng cố mở to mắt ngạc nhiên hét lớn:”WHY? Sao mà phải ngượng, mang thai là chuyện vinh quanh nhất, tiểu Hàn nhà ta trai tài gái sắc, tao nhã hơn người, con bắt được nó chính là vớ được món hời. bây giờ mang thai là làm cho nó bó tay chịu trói, mua dây buộc mình, ta còn phải mừng cho con nữa đây này!”
Dứt lời, Nhậm phu nhân tiếp tục vùi đầu uống canh chúc mừng, khóe miệng ra run run giật giật, lại một lần nữa quỳ gối trước bản lĩnh tiếng Trung không gì sánh kịp của bà. Cho nên mới nói, có một mẹ chồng ngoại quốc có lẽ rất tốt, nhưng nếu có một mẹ chồng ngoại quốc thích nói thành ngữ thì… khó mà nói.
Ta ngoài mặt thì cười cười, trong bụng lại vô cùng căm hận tên Nhậm Ma Vương vẫn đang cắm cúi ăn cơm như không có việc gì, liền lấy chân đá hắn N cái, nhưng người nào đó vẫn không hề phát hiện, ta nhịn nhục siết tay, cố ho khan nói: “Không phải ngượng, là hiểu nhầm thật mà.”
Nghe xong lời này một nhà vốn đang vui vẻ hòa thuận ăn cơm đột ngột hóa đá tập thể, ngồi im bất động, chỉ dùng ánh mắt đồng loại chiếu thẳng ta, tất nhiên người liên quan là Nhậm Hàn cũng vuốt cằm nhìn ta thắc mắc. Ta cười cứng ngắc, run giọng tiếp tục giải thích: “Cái này… con từ nhỏ không thích uống sữa, vừa nếm đã muốn ói ra, hồi nãy nói chuyện vui quá không chú ý… Tóm lại… Nói chung là không phải con có baby.”
Tuy rằng không khí bây giờ rất 囧 xấu hổ, nhưng chung quy so với việc bị hiểu lầm, mười tháng sau bụng vẫn như thường thì tốt hơn nhiều lắm. Thấy ta vẻ mặt mếu máo vừa cười vừa đáp, rốt cuộc Nhậm Ma Vương cũng đặt đũa xuống, thở dài một tiếng quay người nhìn ta: “Bạch Ngưng, bình thường trông em vô tư vô duyên, chẳng biết lo lắng ngại ngần gì, không ngờ bây giờ da mặt lại mỏng còn như vậy.”
“Hả?”
Nhậm Hàn chống tay nghiêng đầu, vẻ mặt gian gian, cười quyến rũ: “Mấy hôm trước anh đi lật ngửa bài với Bác Hi, hắn đã nói cho anh biết.”
“Nói anh biết cái gì?”
“Hắn nói,” Nhậm Ma Vương dừng một chút, đột nhiên ánh mắt trở nên dịu dàng khác thường, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Hắn nói, em đã có cốt nhục của anh.”
Hắn nói em đã có cốt nhục của anh hắn nói em đã có cốt nhục của anh hắn nói em đã có cốt nhục của anh …
Mấy chữ này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu của ta.
Đây là một lời thoại kinh điển siêu kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu a! Nam chính giấu nữ chính đi tìm nam phụ, đường hoàng nói muốn nam phụ rời xa nữ chính, nam phụ nước mắt tuôn rơi, cắn môi đau đớn nói: “Vì hạnh phúc của nàng, ta đồng ý. Ngươi phải đối tốt với nàng, nàng đã mang cốt nhục của ngươi.” Đây là style thánh thiện.
Nam phụ nước mắt tuôn rơi, cắn môi đau đớn nói: “Nàng đã mang cốt nhục của ngươi, nhưng tới tận bây giờ ngươi vẫn không hiểu, người ta yêu là ngươi!!” Đây là style đam mỹ.
Nam phụ nước mắt tuôn rơi, cắn môi phẫn hận nói: “Ngươi, đồ khốn nạn, nàng đã mang cốt nhục của ngươi, ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến!” Đây là style võ hiệp.
Nhưng rơi vào ta, liền trở thành style mếu máo.
Lúc trước ở quán cà phê, ta chỉ là buột miệng nói dối một câu, đánh lui sự đeo đuổi mãnh liệt của Bác Hi. Nhưng Bác Hi, cái đồ hớt lẻo này, không ngờ chớp mắt một cái đã nói lại với Nhậm Hàn, Nhậm Hàn thì chớp mắt một cái đã nói lại với người trong nhà. Bây giờ ta không dám cam đoan cha mẹ của ta rốt cuộc đã nghe được “Tin vui” này hay chưa.
Giờ này phút này, đầu ta như một cái máy vèo vèo hoạt động, rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại phải từ chức, vì sao Nhậm Hàn lại vào mạng đăng thông báo giúp ta, vì sao chỉ có thể mua giày đế bằng, vì sao phải nhanh nhanh gặp cha mẹ hai bên bàn bạc cưới hỏi, vì sao…
Liên tiếp xâu chuỗi các sự kiện rời rạc lại, nhìn vẻ mặt hạnh phúc tràn ngập in hằn bốn chữ “Ta sắp làm cha” của Nhậm Ma Vương, trong đầu ta hiện ra một câu:
Bởi vì ta mang thai………..
Lúc này, không phải chớp giật nho nhỏ, cũng không phải sét lớn, mà supper sét khổng lồ trực tiếp đánh vào đỉnh đầu của ta. Ta hận không thể kiếm một tia sét như vậy cho đánh xuyên qua người ngay lúc này.
OTZ…
CMNN Bác Hi, làm gì có ai vừa đèn đỏ vừa mang thai không? Chuyện hiểu nhầm lớn như vậy, không nhắc ta cũng quên xừ mất, Nhậm Hàn không nói, vì sợ da mặt ta mỏng, nhưng mà bây giờ phải làm sao đây?
Ta nhìn quét bốn phía, nuốt nuốt nước miếng, thầm mong được chết quách luôn cho xong: “Câu nói ấy… là để lừa Bác Hi.”
Nhậm Hàn nhíu mày, tỏ vẻ không tin, giọng ta run run, kiền trì nuốt nước mắt nói, “Chính anh đã tính ngày mà, em làm sao có thể có thai hai tháng được?”
Một tháng trước, đương sự Nhậm Ma Vương còn oán giận việc không thể thực hiện nghĩa vụ ở chung vì ta ba chấm, sau này hắn thừa dịp thời gian an toàn, hung hãn tiêu hết hai ngày nghỉ. Đáng thương cho Nhậm đại thúc, ba mươi tuổi đầu rồi mà vừa nghe thấy sắp lên chức bố sướng đến nỗi mụ đầu, cả đời thông minh hồ đồ trong chốc lát.
Không ngờ vẫn thua trên tay tình địch Bác Hi >O<
Nghe vậy, Nhậm Hàn xám mặt lạnh lùng, bàn tay siết chặt, “Em nói thật?”
Ta nhỏ lệ, đau đớn gật đầu.
Phút chốc, baby “Chết lưu” khiến cho mọi người nghẹn họng nhìn nhau trân trối, tiệc vui biến thành tiệc tang, một phút mặc niệm bắt đầu.
Ta nói: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Lúc ấy con chỉ muốn Bác Hi hết hy vọng, không ngờ… Thật xin lỗi, bác trai bác gái, bà nội —— ”
Ta còn chưa nói xong, Nhậm lão thái thái đột nhiên vỗ trán nói: “Ai za za, nhìn ta xem, sao lại quên mất chưa cho Sako ăn rồi, Sako, đi nào, bà nội cho con ăn nào.”
Dứt lời, cục cưng Sako vẫn im lặng nằm một bên nhìn chúng ta ăn cơm nhổm dậy vẫy đuôi tao nhã đi theo bà nội thật.
Bên này, Nhậm lão gia ôm bụng, vẻ mặt xanh xao: “Mấy hôm nay ăn uống xão giao nhiều, dạ dày lại khó chịu rồi!”
Nhậm phu nhân: “Ông xã, em nấu cháo cho anh.”
Nhậm lão gia gật đầu: “Hay lắm, phu nhân quả là hiền thê, ta về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Nhậm phu nhân: “Dĩ nhiên, em vẫn luôn có thể lên nhà tiếp khách xuống bếp nấu ăn (đảm đang) được mà…”
Hai cái miệng vừa thao thao bất tuyệt phun ra tục ngữ vừa dần dần rút lui, chỉ còn Kỳ Kỳ vẫn ngồi tại chỗ cười trên nỗi đau khổ của người khác, vui híp cả mắt nói: “Xong rồi. Chị dâu, em nói cho chị hay, người nhà họ Nhậm chúng em có một tính cách chung rất độc đáo.”
Tính tò mò của ta bị kích thích, “Là tính gì?”
“Người nhà họ Nhậm chỉ có chuyện không nghĩ ra được, chứ không có chuyện nghĩ ra mà không làm được. Đối với những lời không muốn nghe, chuyện không muốn biết, hoàn toàn là vào tai trái ra tai phải, cho nên —– ”
“Cho nên?”
Kỳ Kỳ nhăn nhở cười gian, trông độc ác không khác gì ông anh của nó, “Cho nên những lời về chuyện mang thai giả này tốt nhất chị nên nuốt lại vào bụng đi, cùng cố gắng với ông anh trai em!” Kỳ Kỳ nhún vai một cái rồi cũng bỏ lên lầu theo phong trào.
Vì thế, phòng ăn vừa mới náo nhiệt vô cùng chớp mắt chỉ còn lại ta và Nhậm Ma Vương.
Ta khóc không ra nước mắt, cái gì mà “Hiệu ứng người một nhà”, CMNC, nói nửa ngày hóa ra người nhà họ Nhậm xem ta là “Người một nhà” là vì trong bụng ta thật sự có một “Người nhà”, bây giờ “Người nhà” chết lưu, hoạt động đến thăm nhà lần này của ta cũng chấm dứt trong thất bại.
Ta gào khóc: “Làm sao bây giờ?”
Từ khi biết được sự thật, Nhậm Ma Vương vẫn trầm mặc không nói gì, bây giờ nghe ta hỏi, răng bắt đầu nghiến trèo trẹo, thật lâu sau mới bày ra khuôn mặt tươi cười nói một câu: “Ngưng Ngưng, chúng ta về phòng nói chuyện.”
{{{(>_<)}}}
Ma mi cứu con!!