Cánh cửa mở ra, nó tưởng ai vào giật mình bỏ chân xuống, ồ thì ra là Thu Hà... nhỏ đi đâu về mà mua nhiều đồ thế kia. Nhỏ đi lại bàn nó đang ngồi đặt mấy túi đồ ăn xuống bàn, trưng bộ mặt cún con nhìn nó
- Đan à... tôi thực sự xin lỗi bà vì chuyện hôm bừa. Tại vì tôi.... hơi dễ tin người nên đã hiểu nhầm bà. Tôi xin lỗi, mong bà thứ lỗi cho tôi. Tôi biết tôi làm vậy là quá đáng lắm luôn. Tôi đã không giúp gì được cho bà mà còn nói vậy để bà phải khóc. Tôi xin lỗi đã để bà không có chỗ ngủ mấy ngày quá, còn phải chuyển chỗ ngồi. Tôi thực sự xin lỗi, giờ bà muốn đánh tôi thế nào cũng được chỉ mong bà tha lỗi cho tôi, và quên chuyện đó đi. Tôi biết lỗi rồi. Tôi mua trà sữa co co cho bà này, có cả kitkat, có cả dâu tây này, kiwi này_ Nhỏ lấy từng đồ trong túi ra làm nó hoa mắt. Thật ra nó cũng đâu có giân nhỏ đâu, chỉ tại là thấy mặt nhỏ luôn khó chịu nên nó mới không nói chuyện chứ nó có bao giờ giận ai được lâu đâu, vả lại ở với nhau hơn 1 năm chung chăn gối nữa chẳng nhẽ nó lại không hiểu tính Thu Hà thế nào
- Nhờ có cái này á nhá, bà thật biết đánh vào điểm yếu của tôi mà. Ờm thật ra tôi có giận bà chút xíu lúc đó nhưng hết lâu rồi_ Nó cười nói
Thu Hà nhảy lển ôm lấy nó làm cả hai đứa ngã ra sàn nhà, Thu Hà nằm đè cả lên người nó. Chưa kịp định hình thì cánh cửa mở ra, Yến Anh và Hà Anh về, hai đứa há hốc nhìn tụi nó
- OMG... xem như tôi chưa thấy gì_ Yến Anh che mắt
- Lần sau có làm gì thì đóng kín cửa vào, vả lại không tới mức nằm dưới đất vậy chứ_ Hà Anh nhíu mày rồi đi vào
- Tôi thật không ngờ mà_ Yến Anh lắc đầu nhân lúc tụi nó vẫn chưa đứng lên lục balo lấy điện thoại chụp lại rồi đi vào chỗ tụi nó: Nhưng mà không sao, tình cảm không trốn tránh được tôi hiểu mà. Vậy nên hai bà cũng không phải cảm thấy ngại, tụi tôi không kì thị hai bà đâu. Dù sao thì tôi từng đọc bách hợp vài lần rồi nên tôi hiểu.
- Yên tâm đi... tụi tôi không nói cho ai đâu mà lo_ Hà Anh vờ nghiêm túc
- Ồ mé... tụi nó mua cả đồ ăn hối lộ mình nè_ Yến Anh sáng mắt khi phát hiện ra đống đồ ăn kia
- Ồ... hai đứa thật biết điều_ Hà Anh cầm trà sữa cắm ống hút để uống
Nó bị Thu Hà đè nãy giờ sắp không thở được nữa rồi, hai đứa kéo nhau đứng dậy
- Haizzzz... ơ thế đứa nào là trai đứa nào là gái_ Yến Anh vừa uống vừa tò mò nhìn nó
- Hai bà đọc nhiều bách hợp quá rồi nhiễm hả_ Nó nhăn mặt
- Gì chứ???_Thu Hà lườm Hà Anh với Yến Anh làm hai đứa kia lăn ra cười
- Đồ của tôi mà_ Nó lao lại ôm đống đồ ăn trên bàn
- Ơ thế giờ bà có muốn ảnh này lên diễn đàn hơm?_ Yến Anh cười nham hiểm nhìn nó quơ cái điệnn thoại
- Nhớ lấy mặt tôi à nha_ Nó ôm hộp dâu tây ăn xong bị Hà Anh kéo lại, nó còn chưa được ăn quả nào đã bị Yến Anh giật lại, lại còn bị tụi nó vò đầu véo má, hic... cái mặt bánh bao dễ thưn của nó đã bị tụi kia véo đỏ cả lên rồi.
Đúng lúc đấy Khánh Minh gọi video cho nó nó mới được thoát được.
Nó bật máy, trưng bộ mặt đáng thương nhìn anh.
- Em yêu làm sao đấy
Ồ.... nó không có đeo tai nghe, tụi kia lại còn đang ngồi đấy cả nên đương nhiên nghe được rồi ba đứa kia khẽ ho khan, nó quay lại lườm cái rồi làm mặt cún con nhìn Khánh Minh.
- Tụi kia ăn hiếp em
- Ồ anh tưởng em không đánh ai thì thôi chứ ai dám đánh em nhỉ?_ Khánh Minh cười đểu
- Anh thích chết hả?_ Nó nghiến răng trừng mắt nhìn Khánh Minh làm anh phì cười.
- Đấy thấy chưa... em đanh đá thế kia cơ mà
Nó chưa kịp nói gì thì Thu Hà ngồi kế bên đã nhảy vào
- Anh ơi.... Đan nó không hiền hư anh nghĩ đâu. Nó suốt ngày dọa đánh bọn em á. Nó đanh đá chết đi được ý
- À đúng rồi. Lát nữa em gửi cho anh xem ảnh này của Đan, hấp dẫn lắm mà theo như em nghĩ anh cho nó hai sự lựa chọn một là đăng lên diễn đàn hai là hôn anh chắc em nghĩ nó chọn cái thứ 2 mất_ Yến Anh nhìn nó cười nham hiểm
- Ồ... làm anh tò mò quá_ Khánh minh gãi đầu cười cười đẹp trai tới mức suýt làm Thu Hà hét lên" Anh Minh đẹp trai thế"
- Anh đừng có mà tin tụi nó_ Nó gào lên
Ba đứa kia ôm nhau cười còn Khánh Minh thì biết rồi đấy anh cười bò lăn ra, có mỗi nó là nhăn mặt, hừ... dám rủ nhau ăn hiếp nó à
Biết ngay mà, lần nào Khánh Minh gọi mà tụi kia ngồi đấy là kiểu gì cũng dìm nó, nó còn đâu biết Yến Anh với Thu Hà làm gián điệp cho Khánh Minh. Hừm... hai cái đứa...
Những ngày tiếp theo của nó chẳng được mấy rảnh nữa. Hai tuần nữa là diễn ra kì thi học sinh giỏi quốc gia, môn Anh của trường nó có nó, Việt Anh và Thu Hà và 4 chị lớp 12, cũng bởi cả tỉnh tối đa được 6 người tham dự, nhưng riêng tỉnh nó ờ được 12 người, còn nhiều trường chuyênn khác nữa nên trường nó được 7 người. Nó đã phải cố gắng bon chen mãi mới có chân trong đội tuyển quốc gia này
Nó và Thu Hà bắt đầu chiến dịch 14 ngày đếm ngược, nó nói không với điện thoại, mạng xã hội, phim các kiểu, thời gian ăn còn chẳng có, ngủ ngày chưa đầy 4h. Cũng ôn như nó nhưng Thu Hà, Yến Anh và Hà Anh không tới mức đấy. Bởi nó tham vọng đạt giải nhì trở lên để được tuyển thẳng vào trường đại học nó thích, lại còn có khả năng du học Mỹ. Nó biết là điều kiện nhà nó sẽ chẳng bao giờ đủ tiền cho nó đi du học, mà Khánh minh thì vài tháng nữa là hết năm học cũng qua Mỹ thế nên nó cố gắng để được học cũng nước với anh, dẫu biết không cùng trường nhưng ít ra cũng nước vẫn hơn. Nó ghét yêu xa, thà chia tay đi còn hơn á.
Nó học tới mức ai cũng phài ngạc nhiên, mẹ nó gọi thì nghe máy nói vài câu rồi tắt, ngoài ra không nghe điện thoại ai hết. Khánh Minh còn bị nó bơ nữa. Anh xót nó quá mua bao nhiêu đồ ăn, sữa bánh các thứ rồi cả thuốc bổ cho nó. Mặc dù anh có tham gia kì thi nay với môn hóa dù năm trước thi toán nhưng anh không ôn dã man giống nó đâu cũng bởi anh học giỏi và thông minh một phần.
Giờ nó không học trên lớp mà chuyển xuống phòng ôn đội tuyển, cứ giờ ra chơi là nó lại ngủ nhưng hôm nay nó đói muốn chết nên rất muốn xuống can tin. Nhưng mà nó ngại quá nên lấy điện thoại gọi anh người yêu nó mua dùm rồi mang cho nó vậy. Dù sao học cách có một phòng mà
Nó đang nằm gục xuống bàn ngủ, trước giờ nó vẫn luôn chăm sóc nhan sắc nhưng giờ có vẻ mặc kệ rồi, hai quần mắt đã sưng lại còn thâm nữa.
Khánh Minh mang sữa với bánh bông lan rồi mấy thứ nữa, cho cả nó và Thu Hà, vừa vào trong phòng tụi kia đã ầm ầm rồi, gì chứ... ôn thì không ôn đi thấy trai đẹp là tít mắt lại. Anh lại bàn nó gọi nó dậy bắt ăn cho hết
- Em xấu lắm đừng có nhìn_ Nó che mắt anh lại
- Chẳng biết lo cho sức khỏe gì cả. Thế nhỡ may hôm thi em ốm rồi tính thế nào_ Khánh Minh vừa nói vừa đưa sữa cho nó rồi đưa Thu Hà
- Không học là chết. Vì tương lai của em_ Nó cắn cái ống hút nói
Khánh Minh phì cười xoa đầu nó
- 4 ngày rồi em chưa gội đầu đấy
- Ơ... hôm qua bà bảo 5 ngày rồi mà, hôm nay là ngày thứ 6 chứ_ Thu hà ngồi kế bên nói, vừa xong nó bịt miệng nhỏ lại
Khánh Minh lắc đầu cười đưa bánh cho nó ăn. Mấy đứa trong phòng không khỏi ghen tị nhìn tụi nó mãi. Dù sao cũng ôn giống nhau mà cơ sao người ta có gấu lo cả việc ăn uống còn mình lại không?
- Em lại gầy rồi còn đâu nữa_ Anh vén tóc nó để nó ăn cho dễ nói
- Kệ đi.... thi xong tính. Mà em chẳng thấy anh ôn thế, chủ quan quá
- Thi theo nghĩa vụ nên không có tâm. Vả lại anh mà có được nhất lại nổi tiếng tiếp sợ em không giữ được anh với thiên hạ hiếu kì
- Xùy xùy... anh hết thời hạn bị lợi dụng rồi đấy. Về phòng anh ôn đi cho em học nào_ Nó đẩy anh
- Giờ anh mới có cảm giác bị lợi dụng thực sự
- Ok... muốn chia tay thi xong nói chuyện
Anh lườm yêu nó rồi đi về phòng.
Nó quay lại thấy Thu hà lại nằm ngủ từ khi nào rồi. Nó cũng muốn ngủ quá nhưng giơc mà ngủ nhỡ may thầy cô vào thì thế nào thế nên nó đành phải học tiếp. Nó sắp gục xuống đến nơi rồi nhưng cứ nghĩ đến giải thưởng là nó lại hoàn toàn tỉnh táo.
Công sức học ngày học đêm của nó được đánh giá bằng 2 ngày thi, một bài viết và một bài kĩ năng nghe nói. Điều nó sợ nhất là bài kĩ năng thôi, bởi nó chưa thực sự quen lắm. Haizzz
Nó đến trường thi mà làm náo loạn cả lên, học sinh tham gia thi nhìn nó không chớp mắt, Thu Hà đi kế bên chỉ biết chép miệng cười. Lại còn được Lhasnh Minh nữa, thế nên người ta mới nói trường nó đưa toàn trai xinh gái đẹp đi để áp đảo người ta mà, làm cho người ta nhìn mà không thi được đại loại kiểu đấy.
Nó làm bài viết thì rất ok rồi còn ở lại cho buổi thi kĩ năng. Trong khi mọi người về hết thì còn đội tuyển Anh ở lại. Khánh Minh không về luôn mà ở lại với nó một lúc rồi gọi xe nhà anh tới đón.
Anh đưa nó với Thu Hà đi ăn rồi mới về.
Buổi thi kĩ năng vừa kết thúc, nó bước ra khỏi phòng thi mặt bánh bao của nó như bánh bao nhúng nước thực thụ, nó xuu mặt, làm chưa hoàn hảo lắm, chắc trớt mất cái giải nhất rồi
- Tôi chưa kịp nghe bài 3 họ nói gì_ Thu Hà nhăn mặt
- Phần nói tôi hơi fail rồi, chắc nát quá, thế này chắc được tầm 16-17 điểm mất
- Thế lại ngon rồi, tôi chả biết được đủ điểm khuyến khích không nữa_ Thu Hà thở dài mãi
Hai đứa dắt nhau thẩn thờ bước ra cổng nơi xe của trường đứng đợi. Vừa ra đã gặp cô chủ nhiệm, mặt đứa nào đứa nấy là hớn hở trừ nó với Thu Hà. Căn bản người ta chỉ có mong đạt giải còn nó mang cả tham vọng đạt giải nhất thế nên nó mới buồn
- Sao thế Đan, Hà_ Cô cười cười
- Em chắc fail rồi cô ơi_ Thu Hà thở dài
- Em nói hơi kém ạ_ Nó xụ mặt
- Không sao cả, giơd dù sao cũng xong rồi, cô đưa mấy đứa đi ăn rồi về
Tụi kia thì nhảy cẩng lên còn nó không cảm xúc, khẽ thở dài.