Trong 0.1 giây, Trần Dã dùng hết tất cả vốn từ ngữ mà mình có thể dùng để diễn tả tâm trạng hiện tại của bản thân, Lục Tuần vẫn tiếp tục dán môi lên môi cậu, không hề nhúc nhích, làm cậu cũng không biết còn còn thể dùng từ diễn đạt nào nữa đây. Thậm chí cậu không thể phán đoán được lúc này là cậu điên rồi hay Lục Tuần mới điên.
Lục Tuần đang làm gì thế?
Đang hôn cậu ư?
Tại sao Lục Tuần lại hôn cậu?
Vì sợ động đất nên đầu óc không tỉnh táo hả?
Đầu óc không tỉnh táo thì sao lại muốn hôn cậu?
Mịa, lại vòng về câu cũ rồi.
Vấn đề trong đầu Trần Dã lại đi vào ngõ cụt chỉ trong tích tắc.
Tạm thời, ngoại trừ trợn mắt đứng đờ người ra thì cậu không thể có phản ứng nào khác nữa. Mà Lục Tuần thì cũng chẳng cho cậu thời gian suy nghĩ tiếp, cũng như khi nãy hắn nhanh chóng cúi đầu hôn cậu vậy, giờ thì hắn đã chậm trãi ngước lên trước cả khi cậu kịp phản ứng.
Trên môi còn vương cảm giác lành lạnh, Trần Dã không có thời gian để cảm nhận. Từ lúc Lục Tuần hôn cậu, cậu đã quên hô hấp, bây giờ nín thở hết nổi rồi nên phải quay đi hít một hơi thật sâu.
Nhân lúc Trần Dã quay đầu, Lục Tuần cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình được Trần Dã bịt giấy ăn để cầm máu. Hẳn là máu đã ngừng rồi, không còn chảy xuống nữa.
Thời điểm động đất xảy ra, hắn đang cầm dao để xử lý nhân thịt gói bánh bao. Lúc ở trường, nghe bà báo Trần Dã phát sốt, Lục Tuần liền chuẩn bị để ghé nhà cậu. Hắn cảm thấy Trần Dã thấy bánh bao thì tâm trạng có lẽ sẽ khá hơn, cho nên sau khi tan học bèn đi mua nguyên liệu về nhà.
Kỳ thật trong năm qua phản ứng của hắn đối với động đất đã tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhất đã có thể di chuyển về phía trước một hai bước. Tuy rằng vẫn sẽ sợ, vẫn sẽ trở về buổi tối u ám khôn kể ấy.
Hắn không ngờ là sẽ gặp Trần Dã.
Trần Dã tựa như một tia chớp, đột nhiên giáng xuống màn đêm u tối này.
Lục Tuần nhẹ nhàng dõi tầm mắt vào gò má Trần Dã. Trần Dã hơi ngoái đầu, thở hổn hển, không thấy rõ biểu cảm. Có lẽ vẫn chưa bình tĩnh lại được, nếu không……. thì sẽ chẳng có chuyện không hề làm gì cả như thế này.
Mặc dù kết quả tốt nhất của “làm gì” có thể là đánh hắn một trận, còn kết quả xấu nhất thì là ——
Bàn tay buông thõng của Lục Tuần hơi siết lại, lòng bàn tay nhói đau vì bị dao cắt, hắn hé môi: “Trần……”
Hắn vừa mới mở lời thì mặt sàn dưới chân bỗng truyền tới một đợt rung lắc.
Là dư chấn.
Trần Dã vốn còn đang đờ đẫn thở hổn hển, ý thức được dư chấn kéo đến, cậu mau chóng quay đầu lại, kéo Lục Tuần đứng dậy từ dưới mặt đất.
Vì đang ở tầng cao nên cảm giác rung lắc mạnh hơn khi ở dưới đất rất nhiều. Trần Dã quan sát xung quanh, thấy chỗ cách bọn họ gần nhất là cái bàn bếp dài, dưới mặt bàn trống trơn.
“Qua bên kia.” Trần Dã dùng cùi chỏ huých Lục Tuần – cái người còn đang ngây ngẩn.
“Ừm.” Lục Tuần gật đầu, theo cậu từ từ di chuyển đến phía dưới bàn bếp, cùng nhau ngồi xổm dưới cái bàn bếp thấp bé.
Cường độ dư chấn không quá lớn, nhưng chảo sắt bắt sứ treo trên vách cứ lần lượt rơi xuống mặt đất, gây ra động tĩnh không nhỏ.
Trần Dã nghiêng đầu liếc Lục Tuần, không thể nhận ra điều gì từ vẻ mặt hắn, chỉ có bàn tay đặt cạnh thân thể đang từ từ siết chặt. Máu lại bắt đầu rỉ ra từ tờ giấy cầm máu mà hắn nắm trong lòng bàn tay.
Trần Dã cau mày, kéo tay hắn lại, nhẹ nhãng gỡ ra. Lục Tuần quay sang nhìn cậu, hai người mắt đối mắt.
“Đừng sợ.” Trần Dã nói.
Dư chấn kéo dài khoảng một phút đồng hồ, sau đó chầm chậm ngưng hẳn. Không gian dưới bàn bếp chật hẹp, vóc dáng hai người lại chẳng nhỏ con gì cho cam, lúc này ngồi đối diện với nhau, ngay cả tiếng hít thở cũng quẩn quanh ngay bên tai.
Trần Dã tự dưng cảm thấy không an tâm lắm, cậu nuốt nước miếng, buông lỏng tay Lục Tuần ra, “Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Không đợi Lục Tuần đáp lại, cậu đã nhướn người ra khỏi gầm bàn, đứng thẳng dậy. Điện thoại di động trong túi rung rung, cậu bật lên xem, là thông báo an toàn. Trần Dã thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao rồi.” Cậu cầm điện thoại, quay lại nhìn Lục Tuần, hắn cũng vừa đứng thẳng người dậy.
“Ừ.” Lục Tuần đáp, hắn cầm cái ấm trên bàn bếp, rót một cốc nước đưa cho cậu, “Cậu uống nước đi.”
“Tôi đâu có khát.” Trần Dã nhận lấy.
“Môi cậu hơi khô.” Lục Tuần bảo.
“Sao cậu biết môi tôi hơi —— khô?” Nói được nửa chừng, Trần Dã mới ngờ ngợ hiểu ra, trợn trố hai mắt nhìn hắn.
Lục Tuần cầm lòng không đặng, quay đầu phì cười.
Trần Dã đặt cốc nước lên bàn vang “Cốp” một cái, đang định chửi người thì ánh mắt bỗng lướt qua bàn tay buông thõng của Lục Tuần.
Máu đã thấm qua mấy tầng giấy mà Trần Dã quấn lại, thậm chí có giọt máu đang trượt theo khớp xương nắm tay, nhỏ tí tách xuống dưới.
“Hòm thuốc ở đâu?” Cậu nhíu mày hỏi.
Lục Tuần cúi đầu nhìn tay mình, “Không sao đâu, cắt không sâu.”
“Không sâu thì cậu cầm dao rạch thêm hai phát nữa coi.” Trần Dã đi đến chỗ mấy cái tủ trong phòng khách, quay lại kêu, “Mau lên, để ở đâu?”
“Hộc tủ bên tay trái cậu ấy.” Lục Tuần trả lời.
Vết cắt trên tay Lục Tuần quả thực không sâu, song miệng vết thương lại dài, vắt ngang từ hổ khẩu ra ngoài lòng bàn tay.
Trần Dã lấy băng gạc cầm máu băng kỹ lại cho Lục Tuần, sau đó nhăn mặt bảo, “Để thế này không được, phải đến bệnh viện khâu lại thôi.”
“Trần Dã à.” Lục Tuần gọi.
“Sao?” Trần Dã xị mặt dọn dẹp băng gạc.
Cậu còn chưa nhét xong băng gạc vào hòm thuốc, Lục Tuần đột nhiên dang tay ra, ôm chầm lấy cậu.
Lục Tuần ôm rất nhẹ, Trần Dã chỉ thoáng sửng sốt một giây lát rồi mau chóng hoàn hồn lại.
Ôm một cái thôi đã khiến cậu giật mình không đứng dậy nổi rồi, mới nãy còn hôn nữa cơ mà.
Vãi.
Trần Dã nhớ lại chuyện mình tự dưng bị hôn một cái. Không phải cậu chưa từng bị ai hôn, thằng ngốc Trình Tiến Đông cứ hứng lên là lại hôn cái chụt lên đầu cậu đấy thôi, bữa nào lớn mật thì còn hôn lên cả mặt cậu, cũng đâu phải chưa từng hôn bao giờ.
Ấy thế nhưng cậu cứ cảm thấy có chỗ nào khang khác.
Trần Dã siết tay, định đẩy hắn ra để hỏi đàng hoàng.
“Cảm ơn cậu đã tới đây.” Giọng nói khàn khàn của Lục Tuần vang lên bên tai cậu.
Bàn tay siết chặt của Trần Dã chầm chậm thả lỏng.
“……Cảm ơn quái gì.” Trần Dã nói.
Lục Tuần ôm rất khẽ, nhưng mãi vẫn chưa buông ra. Trần Dã bị ôm đâm ra gượng gạo mất tự nhiên, ngay lúc cậu sắp sửa nổi quạu đánh đập người bị thương, cửa nhà bỗng vang lên tiếp đập dồn dập.
“Người bên trong không bị sao chứ? Có cần giúp đỡ không?” Ngoài cửa vọng tới tiếng hỏi thăm, là người do bên quản lý khu nhà phái tới.
Lục Tuần vẫn ôm cậu không buông tay.
Người ngoài cửa thấy bên trong không có tiếng trả lời, sợ xảy ra tình huống bất trắc nên lại gõ cửa gấp gáp, kêu lên: “Có ai trong nhà không?”
“Có ạ! Làm ơn chờ chút!” Trần Dã cũng hô to trả lời, nhân cơ hội đó kéo giãn khoảng cách với Lục Tuần, “Tôi đi mở cửa.”
Lục Tuần hít sâu một hơi, giơ một tay bịt tai mình lại, nghe cậu la mà hắn suýt điếc tai luôn rồi.
Ngoài cửa là quản lý khu nhà dẫn theo mấy nhân viên bảo vệ nữa, chắc là đang đi kiểm tra xem trong khu nhà có ai bị thương không.
“Có cần giúp một tay không?” Quán lý đứng ở ngưỡng cửa, quan sát đánh giá tình huống của Trần Dã sau đó nhìn ra phía sau cậu, “Ôi trời, tay cháu bị sao thế? Va phải chỗ nào à? Bọn chú có mang theo hòm thuốc đây.”
Lục Tuần bước tới: “Không có việc gì đâu ạ, cháu bị dao quẹt phải thôi.”
“Dao cắt hả, phải mau đến bệnh viện khám đi, vi khuẩn trên dao dễ gây nhiễm trùng lắm.” Quản lý nói.
Nghe vậy, Trần Dã quan sát tay Lục Tuần, thấy máu lại bắt đầu rỉ ra từ lớp vải thưa.
“Ôi, mấy cháu mau đến bệnh viện đi.” Quản lý cũng thấy máu chảy ra, vội đi tới chỗ thang máy, bấm mở cửa bảo hai người họ đi vào.
Cửa thang máy đóng lại, Trần Dã khó chịu nhìn chằm chằm tay Lục Tuần, “Sao máu không ngừng chảy vậy chứ?”
Cậu suy nghĩ rồi bèn nói, “Hay cậu giơ tay lên đi.”
Nắm tay rồi giơ lên sẽ khiến máu ở miệng vết thương tuần hoàn chậm hơn, môn sinh học hồi cấp hai từng dạy như thế.
Trần Dã cũng chẳng biết sao tự dưng mình lại nhớ tới điều này, thậm chí chẳng biết chút tri thức lóe lên trong đầu mình có chính xác hay không, có thích hợp với tình trạng vết thương của Lục Tuần hay không, nhưng còn nước còn tát, cậu vẫn kéo cánh tay Lục Tuần dựng thẳng đứng lên.
Lục Tuần: “……”
Hai người đi một mạch ra khỏi thang máy rồi bắt taxi trong tư thế hoan hô ăn mừng đó.
Tài xế giật mình ngơ ngác, một lúc sau mới hoàn hồn lại được, “Tay không việc gì chứ, bị ngã lúc động đất à?”
“Dạ không việc gì, nhưng máu cứ chảy không ngừng.” Trần Dã đáp.
“Vậy thì cứ giơ tay thế nhé.” Tài xế gật đầu, vừa khởi động xe vừa nói, “Không sao đâu, bác sẽ lái nhanh để sớm tới bệnh viện.”
“Cảm ơn bác.” Lục Tuần nói.
Trời nóng nực, trong xe bật điều hòa, cửa sổ đóng kín mít, ngăn cách một nửa âm thanh bên ngoài. Sau khi tài xế nói xong, toàn bộ khoang xe càng trở nên yên tĩnh hơn.
Trần Dã lại nhìn tay Lục Tuần, máu không tiếp tục thấm ra ngoài nữa rồi.
“Không sao đâu.” Lục Tuần bảo.
“Ừ.” Cậu quay đầu đi, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ xe.
Lục Tuần ngắm nhìn sườn mặt cậu, khẽ cau mày. Trần Dã không giống bình thường lắm, thay đổi này có lẽ là do cậu đã ý thức được gì đó rồi. Mà suy nghĩ của Trần Dã sau khi ý thức được điều đó lại chưa chắc là một tin tốt đối với hắn.
Lục Tuần xoa bóp huyệt thái dương căng thẳng.
Xe đang đi nửa chừng, Trần Dã lại quay đầu sang, “Này.”
Lục Tuần ngẩng đầu nhìn cậu. Bất kể Trần Dã đưa ra đáp án gì, hắn chỉ có thể bình tĩnh trước đã.
“Sao lúc nãy cậu lại hôn tôi?” Trần Dã thì thầm hỏi.
Lục Tuần: “……”
Lục Tuần quay đầu nhìn vẻ mặt Trần Dã – tuy chưa nghĩ thông nhưng có vẻ rất chi khổ não, hắn giơ tay day day mi tâm, đầu càng đau thêm rồi.
“Cậu nên sửa cái tật cứ động đất là lại hành động bất bình thường đi.” Thấy hắn không hé răng, Trần Dã cau mày bảo, “Tôi đâu phải con gái hay gì đâu, sao cậu lại hôn tôi làm gì?”
Lục Tuần nhìn cậu, hít sâu một hơi, nói bất đắc dĩ: “Nhưng tôi đâu có thích con gái.”
Editor: Tất nhiên sẽ hé mở tình củm các thứ không cù cưa làm như hem có gì đâu, cơ mà toi lười quá nên đăng chap một thôi, cho bà con chờ chap ức chế chơi:))))