Mùi vị của thịt bò không được ngon cho lắm, hai người ăn xong mà đen hết cả mặt. Ấy thế nhưng Trần Dã lại không nghi ngờ tài nấu nướng của mình, cậu nghi ngờ thịt bò nhà Lục Tuần quá đát. Đối với việc này, Lục Tuần miễn bình luận
Ăn xong thì đã gần sáu giờ, chắc bà chưa thấy Trần Dã về nên bèn gọi điện hỏi. Trần Dã tiện thể kể cho bà biết chuyện Lục Tuần chuyển qua đây. Hay tin Lục Tuần chuyển nhà tới, bà hết sức hào hứng, lập tức xách một túi đồ to sang gõ cửa. Nom bộ dáng phấn khởi thế kia, còn chẳng biết ai mới là cháu ruột của bà.
“Con đừng có đứng đực chỗ này nữa, vướng víu quá.” Bà ngăn Trần Dã – người đang chuẩn bị cầm đĩa thịt bò vừa ăn xong đi rửa, “Bà vừa mua một con cá về nhà, đi vội quá nên chưa xả nước, con về thả nó vào chậu đi, chớ để nó chết mất đấy.”
Trần Dã ngẩng đầu nhìn Lục Tuần vừa rót trà xong, đang bưng qua đây. Lục Tuần đưa tách trà nóng cho bà, chai sữa tươi trên tay trái thì đặt xuống chiếc bàn cạnh tay Trần Dã.
“Đi đi.” Bà vừa thổi trà vừa thúc giục Trần Dã.
“Dạ vâng.” Trần Dã cầm lấy chai sữa, vừa vặn vừa đứng dậy đi ra cửa.
Đúng là bà đi vội thật nên treo luôn con cá ở cửa bếp. Con cá trong túi nylon đã chẳng cựa quậy gì nữa rồi, Trần Dã vội vàng lấy cá ra khỏi túi, thả vào chậu rồi xả nước. Con cá nằm nghiêng trong nước, há miệng thổi ra mấy cái bong bóng, cuối cùng quẫy quẫy đuôi, bắt đầu bơi quanh chậu.
Trần Dã chống tay lên bàn bếp, cúi đầu dòm một hồi lâu, xác nhận rằng tạm thời con cá này chưa chết được, liền thở phào nhẹ nhõm. Nước trong chậu đã đầy quá nửa, cậu ngồi xổm xuống, vặn nhỏ vòi đi một chút, khiến dòng nước chảy thẳng xuống tạo nên những bọt nước nhỏ li ti.
Lúc đứng dậy, cậu nhìn chai sữa tươi Lục Tuần đưa cho mình, thẫn thờ một thoáng chốc. Ngay cả chính cậu cũng chẳng biết mình đang nghĩ cái gì nữa.
Cuối cùng Trần Dã cầm lấy chai sữa, mở nắp ra ngửa đầu uống một hớp. Chắc sữa này vừa lấy ra khỏi tủ lạnh nên vẫn còn tỏa hơi man mát. Bấy giờ trí não bí bách của Trần Dã mới dễ chịu hơn chút xíu.
Chiếc điện thoại để ở phòng khách chợt đổ chuông, cậu cầm sữa đi ra ngoài, thấy Lục Tuần gửi một tin nhắn qua.
Lục Tuần —— Bà tự trải giường cho tôi……
Cạnh đó là một cái emoji xui xẻo to bự.
Trần Dã tưởng tượng mặt Lục Tuần với biểu cảm giống cái emoji này, tự dưng thấy buồn cười hết chỗ nói. Cười nửa chừng, bỗng cậu nghĩ đến một việc, bèn gửi một tin nhắn nhắc nhở cho hắn.
Trần Dã —— Bà còn đang cất mấy bộ ga giường màu đỏ in hình mẫu đơn non nước đấy, cậu mang ga của mình ra trước đi, nhanh còn kịp.
Sau khi gửi tin đó xong, bên kia không có động tĩnh gì nữa.
Trần Dã đặt điện thoại xuống, cầm lấy điều khiển bật ti vi. Trước giờ cậu luôn không thích xem ti vi, lúc này không xem nổi, nhìn được một hồi lại tắt.
Điện thoại di động vang lên, Trần Dã bật lên xem, là tin nhắn của Lục Tuần.
Lục Tuần —— Muộn mất rồi, bà thay xong ga cho tôi rồi.
Trần Dã bật cười ra tiếng.
Bà nội rất đam mê mấy kiểu chăn ga in hình hoa to bự, mãi đến trước cấp hai, giường của Trần Dã toàn trải đủ các thể loại chăn ga hoa hòe khác nhau. Sau khi lên cấp hai, cậu rốt cuộc cũng ý thức được rằng mấy cái món hoa hoét này không hợp với khí khái đàn ông của mình nên đã kiên quyết từ chối, nhờ thế mới thoát được đống ga giường hoa hòe.
Giờ thì đống chăn hoa đó đã ập xuống đầu Lục Tuần. Với tính cách của Lục Tuần thì chắc hắn sẽ không nói thẳng với bà là không thích đâu.
Nghĩ tới cảnh Lục Tuần vừa nhìn cả rừng hoa vừa nói cảm ơn bà, Trần Dã lại cười như được mùa.
Mãi đến khi Trần Dã nhìn thoáng qua màn hình điện thoại đã tắt, thấy nụ cười của mình phản chiếu rõ ràng trên đó, cậu chợt ngẩn người.
Lúc Lục Tuần hôn cậu, lúc nhận ra Lục Tuần thích cậu, lúc Lục Tuần muốn một câu trả lời, cậu vẫn luôn trốn tránh một sự thật.
Vào chính lúc này, cậu chợt ý thức một cách rõ ràng rằng, mình thích Lục Tuần.
Nhưng như chính bản thân cậu đã nói vậy, cậu vẫn chưa chuẩn bị xong. Cậu thậm chí còn chưa sẵn sàng để đối mặt với việc mình thích Lục Tuần.
Trần Dã đứng dậy trở lại phòng ngủ, ngả người lên giường, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ vẫn chưa tối hẳn, liền giơ cánh tay che đi mắt mình.
Sắc trời bên ngoài từ từ tối dần, Trần Dã chẳng mảy may động đậy, mãi đến khi chiếc di động trong tay vang tiếng, từ trong bóng tối, cậu mới nheo mắt bật di động lên.
Lục Tuần —— Bà vừa rời đi rồi, bà đã về đến nhà chưa?
Trần Dã chống tay ngồi dậy, nghe thấy tiếng cửa lớn bị mở ra. Bà vừa hát ngâm nga vừa đi tới, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Trần Dã bấm bấm màn hình, nhắn tin phản hồi.
Trần Dã —— Bà về rồi.
Lục Tuần —— Vậy thì tốt.
Bà nội ở ngoài phòng khách cất tiếng gọi Trần Dã. Trần Dã cũng lên tiếng đáp lại, sau đó im lặng tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Lục Tuần mau chóng gửi tiếp một tin nhắn tới.
Lục Tuần —— Ngày mai tôi không qua gọi cậu đâu, cậu nhớ đặt báo thức nhé.
Trần Dã nhìn tin nhắn này đăm đăm suốt hai giây rồi tắt di động đi, ngay sau đó cậu lại bật lên, tay bấm thoăn thoắt trên màn hình, nhưng cuối cùng lại chẳng gửi gì cả.
Hắn hiểu ý của Lục Tuần, nhưng mà cậu……
Trần Dã khẽ chửi thề một câu, quăng điện thoại đi, ôm chăn lăn một vòng, bọc kín mình bên trong.
“Ủa, sao con không bật đèn?” Bà đẩy cửa đi vào, “Ngủ rồi à?”
Trần Dã nằm im chẳng muốn ừ hử gì.
“Thằng lỏi con này, mới nãy còn lên tiếng trả lời cơ mà, sao lại ngủ mất rồi……” Bà vừa buồn bực càu nhàu vừa rón rén khép cửa phòng lại.
Trong bóng tối, Trần Dã trở mình, hướng về phía cửa sổ le lói ánh sáng.
“Cho dù đáp án là năm nay hay năm sau, cho dù cậu nói cho tôi biết lúc nào cũng đều được hết. Nếu như cậu không muốn, thì tôi cũng có thể không cần biết.”
“Cậu biết tôi thích cậu là đủ rồi.”
Bên tai Trần Dã chợt vang lên giọng nói của Lục Tuần, khiến trái tim cậu nhói đau.
Cậu ngồi dậy, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm đẩy cửa ra. Gió đêm lùa vào mang theo cảm giác hanh khô, cũng xua đi sự khó chịu trên gương mặt. Cậu chống tay lên bệ cửa sổ, hơi nghiêng đầu, nhưng trong lúc quay đầu ánh mắt cậu bỗng dừng lại.
Ngoài cửa sổ phòng cậu là một vườn hoa nhỏ – nơi bà thích nhất trong căn nhà này. Xưa nay cậu chẳng phát hiện ra là vườn hoa nhỏ nhà mình và vườn hoa nhà kế bên nối liền với nhau, ở giữa chỉ có mỗi một hàng rào gỗ thấp bé, nhấc chân là bước qua được.
Lục Tuần đang ngồi xổm ở nơi ấy, hắn đang cúi đầu cụp mắt, đưa một tay vuốt ve Tiểu Hoàng nằm dưới chân mình. Bên đó không sáng đèn, chỉ có ánh đèn đường mờ mờ trong tiểu khu rọi chiếu một chút tia sáng. Lục Tuần tiếp tục vỗ về cún con bên dưới một cách rất đỗi nhẹ nhàng, Trần Dã không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng nhìn hắn như vậy, mũi cậu bỗng thấy cay cay.
Trần Dã trở về ngồi lên giường, mở điện thoại ra, nhìn câu “Ngày mai tôi không qua gọi cậu đâu, cậu nhớ đặt báo thức nhé” mà Lục Tuần nhắn rồi suy nghĩ một chốc, sau đó cắn răng bấm mấy chữ trên điện thoại, cậu chần chừ vài giây rồi kiên quyết ấn gửi đi.
Trần Dã —— Báo thức điện thoại của ông đây bị hỏng mất rồi.
Cậu gửi xong thì lập tức tắt di động ngay, chẳng hiểu sao mặt bắt đầu nóng ran cả lên. Di động vang lên một tiếng, cậu chẳng dám nhìn mà kéo chăn chùm kín đỉnh đầu.
Đêm ấy Trần Dã chẳng biết mình ngủ như thế nào, cậu mở mắt thao láo đến tận nửa đêm, đến khi mệt quá nhịn hết nổi nữa thì mới thiếp đi.
Chuông điện thoại bỗng vang lên bên tai, cậu mở mắt ra, thấy ánh mặt trời chói lóa xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ.
Trần Dã nhắm chặt hai mắt, kéo chăn qua đầu, thò tay ra khỏi chăn vớ lấy chiếc điện thoại đặt cạnh gối. Cậu vừa nhắm mắt vừa nhận điện thoại, đặt lên tai mơ màng hỏi: “Ai vậy?”
“Mau dậy đi, bà sắp vào đập cậu một trận rồi đấy.” Giọng Lục Tuần truyền tới.
“Hả?” Trần Dã còn đang ngái ngủ chưa hiểu mô tê gì.
“Bà còn cầm trên tay một củ từ to bằng bắp chân nữa kìa.” Lục Tuần nói tiếp.
Trần Dã mở bừng mắt ra.
Lúc này ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân của củ từ rồi.
“Thằng quỷ sứ này, dậy đi!” Giây tiếp theo, bà nội đẩy cửa phòng ra, giơ củ từ dài lên, “Bà đã đi mua thức ăn xong rồi mà mày còn chưa chịu dậy! Lục Tuần đã chờ ngoài cửa ——”
(Củ từ dài trông nó dư lày)
Trong phòng, Trần Dã đang ngồi ngay ngắn trên giường, chăn gối sau lưng được gấp gọn gàng.
Bà nội: “……”
“Dậy rồi à…… Dậy rồi thì mau ra ngoài đi, còn ngồi đây làm gì.” Bà lườm Trần Dã, cụt hứng bỏ tay xuống.
Phía sau bà là Lục Tuần lẽo đẽo đi theo với vẻ mặt thấp thỏm, hắn thấy Trần Dã ngồi trên giường thì liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật cười.
“Cười cái quái gì hả.” Nói rồi, Trần Dã cũng phì cười theo.