“Cậu cứ xem mà làm thôi.” Trần Dã vẫn không nhận ra ẩn ý trong câu nói của hắn.
Cậu trở mình, vỗ bụng một cái, “Cơ bụng sắp mất hết rồi.”
Cái bụng bằng phẳng của cậu chỉ có một đường nét mờ mờ, hồi trước cậu còn giữ dáng khá tốt, nhưng dạo này toàn ngồi suốt ngày, chỉ có lên giường thở dốc một tí mới tính là vận động.
Cậu quay sang nhìn Lục Tuần, Lục Tuần vén áo mình lên, cơ bắp của hắn lúc thả lỏng hiện rõ hơn của cậu rất nhiều.
“Thế nào? Tôi còn cơ bụng không?” Lục Tuần hỏi.
“Má nó.” Trần Dã giơ tay lên sờ một cái, sờ một cái nữa, rồi lại sờ một cái.
Lục Tuần cởi áo ra luôn, Trần Dã sờ mó một hồi liền bảo, “Tặng tôi một bộ găng tay đi.”
“Hửm? Được.” Lục Tuần nhìn cậu, “Nhưng cậu phải chú ý nhé, không thể tập với cường độ trước kia đâu.”
“Ừ.” Trần Dã ôm lấy hắn, “Dạy kèm người khác thôi thì không thành vấn đề.”
Phần lớn thu nhập của cậu đến từ công việc huấn luyện ở quyền quán, mặc dù gần đây đã nghỉ nhưng cũng không có vấn đề quá lớn. Học phí và sinh hoạt phí của cậu thì đủ, nhưng muốn chữa bệnh cho bà thì cậu phải cố gắng tích cóp nhiều hơn.
Lúc trước Bành Dũng nói căn nhà cũ của cậu đã có người hỏi giá rồi, chắc sẽ chốt mua thôi. Căn nhà đó đã xuống cấp, hơn nữa còn trong vòng mười năm tới khu đó cũng không quy hoạch tái định cư, có người mua cho thật đúng là mèo mù vớ cá rán.
“Cũng sắp đến sinh nhật bà rồi.” Trần Dã bỗng nhiên nói.
“Lúc nào vậy?” Lục Tuần hỏi.
“Trước sinh nhật tôi hai ngày.” Trần Dã nói.
Mấy năm nay, vào mỗi dịp sinh nhật, bà chỉ cần ở nhà ăn một tô mì, được Trần Dã tặng lì xì, vậy là đã vui đến nỗi cười tít mắt rồi. Sinh nhật lần này, Lục Tuần nói muốn dẫn bà ra ngoài ăn, ban đầu bà còn không chịu, sau đó không biết Lục Tuần thuyết phục kiểu gì mà bà cũng chịu xuôi theo.
Hôm sinh nhật, bà thức dậy từ sớm, sửa soạn xong, bà liền diện chiếc váy đẹp nhất, sau đó đánh thức Trần Dã còn đang say giấc vì hôm qua thức đêm ôn bài. Chờ Trần Dã tỉnh, Trình Tiến Đông cũng hớn hở chạy sang.
“Trời ơi, bà cụ nhà ai mà xinh thế này?” Trình Tiến Đông nịnh hót.
“Cái thằng này, nói vớ vẩn gì đấy.” Bà cười đánh cậu ta một cái.
“Quà đây!” Trình Tiến Đông xách ra một cái túi nylon.
“Chân giò à?” Trần Dã ló đầu ra khỏi bồn rửa mặt, đã lâu rồi cậu chưa được ăn món sốt mà mẹ Trình Tiến Đông nấu.
“Cổ vịt đấy.” Trình Tiến Đông nói, “Mẹ tao bảo bà thích ăn cổ vịt.”
“Đúng rồi, bà thích ăn cổ vịt lắm.” Bà vui vẻ nhận lấy.
“Chuẩn bị xong chưa?” Lục Tuần đứng ở cửa hỏi.
“Xong rồi xong rồi!” Bà hào hứng đáp.
Hôm nay Lục Tuần gọi tài xế của ông ngoại đến đưa đón bọn họ. Vừa mở cửa xe ra, Lục Tuần liền từ trong xe cầm một bó cúc họa mi màu vàng nhạt rất to, tặng cho bà, “Chúc bà sinh nhật vui vẻ ạ.”
Bà cười tít mắt, ôm bó hoa to bự, ngồi lên xe một lúc rồi vẫn cứ tấm tắc không ngừng.
Trần Dã ngồi bên cạnh bà, cậu chép miệng nhắc nhở, “Bà tìm bên trong đi.”
“Tìm cái gì?” Bà hỏi.
“Tìm tiền đó bà.” Trình Tiến Đông cười bảo, “Ngoài tiền ra Trần Dã còn tặng gì nữa chứ?”
Bà vỡ lẽ, vội tách bó hoa ra, bên trong quả nhiên có đặt một bao lì xì.
“Ôi chao!” Bà reo lên, giơ bao lì xì kia ra.
“Ôi vui quá xá là vui, nhà trai bên gái ai nấy cũng cười thiệt tươi ——” Trình Tiến Đông hát nghêu ngao.
Người trong xe cười rộ lên, ngay cả chú tài xế cũng vui lây.
Lục Tuần ngồi bên cạnh tài xế, nhìn qua gương chiếu hậu, gương hơi lệch nhưng vừa khéo hướng về phía Trần Dã ngồi ở bên trái. Trần Dã cũng nhận ra, bèn hướng mắt vào trong gương. Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Dã hơi nghiêng đầu, nở nụ cười với chiếc gương.
Lục Tuần lấy điện thoại ra, hướng về phía gương chiếu hậu, cũng nghiêng đầu sang một chút, trông như hắn và Trần Dã ngồi phía sau đang tựa đầu vào nhau. Hai người cùng nở nụ cười cười, Lục Tuần nhấn nút chụp ảnh.
“Ta đi đâu ăn thế?” Xe bon bon đi tới điểm đến, Trình Tiến Đông vừa hỏi xong liền đề xuất, “Tôi biết ở chỗ đường mới vừa mở một quán thịt nướng tự phục vụ, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
“Sắp đến rồi.” Lục Tuần nói.
“Đến rồi á? “Trình Tiến Đông nhìn trái ngó phải, đang định lên tiếng đề nghị đi quán thịt nướng thì xe đã dừng ở nhà hàng hôm nay đã chọn.
Từ lúc nhân viên giữ cửa cao 1m8 đi tới mở cửa xe cho bọn họ, Trình Tiến Đông liền rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, mãi một lúc lâu sau khi đã đi vào cửa rồi, cu cậu mới hoàn hồn.
“Cha mẹ ơi, đây là chỗ cậu đặt đó hả?” Trình Tiến Đông lấy điện thoại ra chụp lia lịa sảnh tiếp khách của nhà hàng, “Đây là nhà hàng xịn nhất…… nhất nhất nhất trong thành phố đấy!”
Trình Tiến Đông cứ nói “Nhất” một hồi rồi cũng “Nhất” hết nổi nữa.
Trần Dã ngửa đầu ngắm trần nhà sáng chói loá, nhà hàng này được xem là số một ở thành phố họ sống. Nhà hàng quả thực rất đẹp, ngay cả cầu thang hay sàn nhà cũng đẹp lung linh. Trong đầu Trần Dã ngoại chữ “Đẹp” ra thì cũng chẳng nghĩ được từ nào để hình dung nữa. Nhưng cây vân sam châu Âu trồng trong nhà hàng thì khiến cậu nhớ tới một từ mô tả khác – “Ngầu lòi”.
Cái đại thụ trồng ngay trong nhà làm bà hết sức ngạc nhiên, bèn lôi kéo Trình Tiến Đông cùng chụp kha khá ảnh, nhân viên dẫn đường yên lặng mỉm cười đứng chờ ở bên cạnh.
Trần Dã nghiêng đầu hỏi nhỏ, “Chỗ này đắt lắm nhỉ?”
”Cũng bình thường.” Lục Tuần cũng thì thầm trả lời, “Nếu cậu thích thì lần sau hai ta lại tới nữa.”
“Ly nước lúc vừa mới vào đã tốn 108 rồi, nếu cho tôi xem giá mấy thứ khác nữa, tôi chỉ sợ mình sẽ đánh một trận với cái thực đơn mất.” Trần Dã cạn lời.
Lục Tuần bật cười, hắn rất thích tính cách có sao nói vậy của Trần Dã.
Bên kia, Trình Tiến Đông và bà nội cuối cùng cũng chụp hình xong. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ lên tầng hai, nơi này dành riêng cho các gian phòng biệt lập.
Hành lang dài đằng đẵng, cả nhóm đi được nửa đường thì một căn phòng phía trước bỗng đẩy cửa ra, tiếp đó có ba bốn người đàn ông mặc com lê bước ra ngoài.
Lục Tuần khẽ cau mày, song bước chân vẫn chưa từng dừng lại, khoảnh khắc hắn và người đàn ông trung niên đầu tiên đi sượt qua vai nhau, ông ta đột nhiên túm lấy tay hắn.
“Lục Tuần.” Lục Ngật cất lời, vẻ mặt không mấy vui vẻ, “Sao con không chào hỏi ai hả?”
Lục Tuần dừng bước, sắc mặt không đổi, gạt tay Lục Ngật ra.
“Nghe chú út nói con vừa chuyển trường à?” Lục ngật hỏi.
Lục Tuần nhíu mày, chuyện hắn chuyển trường đã là từ hơn nửa năm trước rồi, bây giờ Lục Ngật mới mang ra hỏi, nghe đúng là mỉa mai.
“Ai vậy?” Trần Dã nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng đã ngờ ngợ đoán được.
“Bố tôi.” Lục Tuần đáp.
Trần Dã lại quan sát người đàn ông nọ thêm một thoáng, cái người này là bố của Lục Tuần ấy hả? Trông chẳng giống lắm, quả nhiên Lục Tuần giống mẹ hơn.
Lục Ngật nghe Lục Tuần nói “Bố tôi”, bấy giờ mới hắng giọng hỏi han một cách hời hợt, “Dạo này thế nào?”
“Ông có việc gì không?” Lục Tuần hỏi ngược lại.
“Mẹ con dạy con như thế đấy hả?” Lục Ngật nhíu mày.
“Mẹ tôi dạy tôi thế nào không đến lượt ông xía vào.” Lục Tuần không muốn phí lời với ông ta, bèn bảo với Trần Dã, “Đi thôi.”
Trình Tiến Đông đợi mãi cũng sốt ruột, thấy ở đây không có việc gì của mình, bèn kéo bà nội đi qua trước mặt nhóm người, định rời đi luôn.
Lục Ngật rốt cuộc cũng ngước mắt quan sát những người đi cùng Lục Tuần, ánh mắt dừng lại ở người Trần Dã, ông ta nói, “Bố nghe mẹ kể con vừa mới có bạn trai à?”
Lục Tuần và Trần Dã vừa đi được hai bước liền đồng thời ngừng lại.
Trình Tiến Đông đỡ bà đi đằng trước, có vẻ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bước đi, còn vừa đi vừa hỏi, “Phòng của chúng ta là phòng nào, phòng này hả? Đã có thức ăn chưa? Đói quá đi. Có gà quay……”
Trong lúc nói, cậu ta đã dẫn bà đi xa.
Trần Dã nhíu mày, cậu không ngờ bố của Lục Tuần lại tự dưng nhắc tới chuyện này. Trần Dã nhìn bà đã bị Trình Tiến Đông kéo đi xa, giọng của bố Lục Tuần không lớn, nhưng Trình Tiến Đông lên tiếng đánh lảng sang chuyện khác thì chắc là cậu ta nghe thấy rồi. Thế thì bà nội cũng……
“Chính là thằng bé này nhỉ.” Lục ngật nhìn Trần Dã, hỏi.
“Cậu đi trước đi.” Lục Tuần bảo với Trần Dã.
Trần Dã quay đầu rời đi. Cậu không biết bà có nghe thấy hay không, song bà cũng không hiểu mấy cái này đâu, dù nghe được chắc cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Gian phòng đã được đặt sẵn từ trước, nhân viên phục vụ dẫn bà vào phòng xong lại đi ra đón cậu, Trần Dã theo phục vụ đi tới trước cửa gian phòng.
Cửa mở ra, căn phòng rõ ràng đã được trang trí rất có tâm, có cả bóng bay và hoa tươi đẹp rực rỡ. Ấy thế nhưng bà nội ngồi trong phòng lại không hề có tâm trạng để mà thưởng thức, bà nhìn chằm chằm chiếc khay trên bàn, cứ ngây ra như phỗng.
Thấy Trần Dã bước vào, bà mới hoàn hồn lại rồi vịn ghế đứng lên. Lòng Trần Dã chùng xuống, chắc hẳn bà đã nghe thấy, hơn nữa không chỉ là nghe thấy thôi đâu.
“Người vừa rồi…… là bố của Lục Tuần à?” Bà nội thoáng nhìn ra phía sau Trần Dã.
“Dạ vâng.” Trần Dã gật đầu, không biết ứng phó thế nào, “Lục Tuần…… lát nữa sẽ tới.”
“Bố Lục Tuần nói thế là có ý gì? Bạn trai tức là sao?” Giọng bà không có vẻ gì là tức giận, chỉ như đang hỏi hôm nay cậu ăn canh thịt bò hay canh sườn, song Trần Dã biết bây giờ bất kể trả lời như thế nào cũng đều phải suy nghĩ kỹ càng, không được sai một li một tí nào.
“Bạn trai…… Bạn trai nghĩa là bạn bè là con trai ạ, bạn là con trai thì gọi là bạn trai thôi.” Trình Tiến Đông giải thích tỉnh bơ, “Viết tắt ấy mà, đơn giản vậy thôi.”
“Bạn trai đó……” Bà nhìn chằm chằm Trần Dã, hỏi một lần nữa, “Cũng giống như bạn gái sao?”
Trần Dã nhìn vào mắt bà, nỗi lo lắng dâng trào.
“Bà à…… Bà nói gì vậy chứ?” Trình Tiến Đông cũng có chút bối rối, cố gắng cứu vãn tình hình trước mắt, “Sao con nghe không hiểu, bạn trai với chả bạn gái gì chứ, bọn con đều là bạn tốt, mọi người đều là bạn tốt mà.”
“Con đừng nói nữa!” Bà đột nhiên vỗ bàn cái rầm, làm chén đĩa dao nĩa trên bàn đổ hết cả.
Trần Dã lập tức đi tới kéo tay bà lên xem, bàn tay hơi hơi ửng đỏ.
Bà nội gạt tay cậu ra, nhìn thẳng vào cậu rồi nghiêm nghị hỏi lại một lần nữa, “Bạn trai của Lục Tuần là ai?”
Trần Dã rất muốn nở một nụ cười, sau đó ôm bà, bảo “Bà nói gì vậy chứ”, rồi cùng Trình Tiến Đông phối hợp đánh trống lảng sang chuyện khác. Nhưng cậu thậm chí chẳng khống chế được khỏe miệng mình, nụ cười mà cậu muốn thể hiện ra chỉ là khóe môi co quắp nhếch lên trên.
Trần Dã, đồ vô dụng này.
Trần Dã cấu chặt lòng bàn tay, cố nặn ra nửa nụ cười, “Bà nói gì ——”
“Là con hả?” Bà ngắt lời cậu, giọng hơi run run, “Bạn trai nó…… là con hả?”
Nụ cười mà Trần Dã vất vả nặn ra lại cứng đờ ở trên mặt.
“Là con đúng không?” Bà lại hỏi lần nữa.
“Không phải đâu ạ.” Lục Tuần đẩy cửa tiến vào.
Bà nhìn Lục Tuần, Lục Tuần lặp lại lần nữa, “Không phải ạ.”
Bà quay đầu nhìn chằm chằm Trần Dã, “Con nói đi.”
Trần Dã cắn răng, “Không phải.”
“Chắc chắn không phải đâu mà, ôi trời, mọi người nói qua nói lại mãi làm gì. Con đói quá rồi, bao giờ mới được ăn thế?” Trình Tiến Đông vội xen miệng cố gắng vớt vát tình thế.
Song bà vẫn cúi đầu, hai tay siết chặt chiếc túi xách nhỏ của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Dã liếc nhìn Lục Tuần, sắc mặt Lục Tuần trắng bệch, cũng nhìn về phía cậu.
Mới hơn mười phút trước, mọi người còn đang tươi cười chụp ảnh chung, nhưng giờ thì chẳng ai cười nổi nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn tới. Nhận thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng, phục vụ không biết nên bước vào hay lui ra.
“Cảm phiền đợi một lát nữa hẵng vào nhé.” Lục Tuần nói.
Phục vụ lui ra rồi tiện thể đóng cửa lại, căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
“Bà à.” Lục Tuần lại lần nữa mở lời, giọng hắn hơi khàn khàn, “Con có thể giải thích chuyện này, không như bà nghĩ đâu ạ.”
Bà nội rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Lục Tuần, chậm rãi nói, “Lúc trước, bà Viên từng kể với bà là buổi tối trông thấy hai đứa ôm nhau.”
Trong nháy mắt, lưng và cổ Trần Dã tê cả đi, cơ thể cứng ngắc tại chỗ. Cậu cảm thấy không khí trong phòng như bị rút hết chỉ trong vài giây, khiến mọi người ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Lục Tuần cố bật ra thanh âm từ trong cổ họng, “Bà ơi, con ——”
Hắn còn chưa nói xong, bà đã đứng phắt dậy, kéo lấy tay Trần Dã, “Đi.”
“Bà ơi……” Lục Tuần còn muốn nói gì đó.
“Đi!” Bà hét lên, không biết là đang hét với ai. Đoạn, bà dẫn Trần Dã đang đờ người đi ra khỏi cửa lớn.
Editor: Rút ra bài học làm gì cũng khóa cửa nẻo cẩn thận lại kẻo bị camera chạy bằng cơm lia thấy:)))