Một xe ngựa xa hoa chạy nhanh trên đường cái phồn hoa, phía nam quả nhiên so phương bắc tốt hơn rất nhiều, dân chúng sinh hoạt đều là có tư có vị, ít nhất rất ít người sẽ chịu đói, trên đường cái người ta tấp nập, pha lấy thanh âm rao hàng, tiếng nói chuyện vân vân và vân vân, tóm lại vô cùng náo nhiệt a.
Bắc Ly Nguyệt tâm tình đã khá nhiều, dù sao ở phương bắc thời điểm chính mình đã chứng kiến không phải người chết thì là người chết bị điều khiển. ( Bắc Ly Nguyệt: Ặc, đây còn không phải là người chết, có thể phân biệt thế sao? Tiểu Tuyết: Có, ít nhất người chết còn có hai loại là không bị điều khiển cùng bị điều khiển. Bắc Ly Nguyệt: Không được, ta sắp choáng luôn, cho ta vịn một chút.)
Bắc Ly Mạc tâm tình cũng rất khá, thật lâu không có chứng kiến cảnh tượng phồn vinh như vậy rồi, huống chi là cùng Bắc Ly Nguyệt cùng một chỗ, tâm tình càng thêm tốt, đã không còn lạnh như băng trong dĩ vãng.
“Nguyệt Nhi, thật lâu không có chứng kiến cảnh tượng này đi à nha?” Bắc Ly Mạc đem Bắc Ly Nguyệt ôm vào trong ngực, đùa bỡn mái tóc mềm mại kia của Bắc Ly Nguyệt, quả nhiên sờ tới sờ lui vẫn là tóc Nguyệt Nhi sờ tốt nhất, rất mềm mại.
“Đúng vậy a, hôm nay tâm tình rất tốt, nếu không chúng ta ở chỗ này ở thêm mấy ngày đi?” Đối mặt yêu cầu của Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Mạc là không thể nào không đáp ứng.
“Nguyệt Nhi thích ở chỗ này ở thêm mấy ngày cũng không có vấn đề gì.” Bắc Ly Mạc không để mắt đến Ám vệ nào đó trong Hoàng Cung.
( Tại Hoàng Cung, ‘Hoàng Thượng’ nào đó: Ô ô, chủ tử, ngươi mau trở lại a, ta sắp bị những đại thần này làm cho phiền chết rồi, như thế nào ngài vẫn chưa trở lại? Tiểu Tuyết: Đáng thương quá, sờ sờ.)
Thiên Giai Tuệ cùng Dạ Vệ khiêm gần đây trở thành bạn thân, lý do là: Trò chuyện quá hợp. ( Tiểu Tuyết: Căn bản chính là cùng một loại người nha.)
“YAA.A.A.., thật tốt quá, có thể ở chỗ này thêm mấy ngày rồi, ta muốn hảo hảo chơi đùa, bạn thân, như thế nào?” Thiên Giai Tuệ vỗ vỗ bả vai Dạ Vệ Khiêm.
“Tốt, bạn thân, chúng ta buổi tối hôm nay nhất định phải không say không về a.” Dạ Vệ Khiêm hoàn toàn không có đem Thiên Giai Tuệ trở thành nữ tử, cùng nàng xưng huynh gọi đệ.
Dạ ở một bên giống như có chút ghen tị, có chút bất mãn nhìn về phía Dạ Vệ Khiêm cùng Thiên Giai Tuệ.
Dạ Vệ Khiêm cảm thấy ánh mắt của nương tử nhà mình, biết rõ hắn là đang ghen tị, “Ai nha, nương tử đừng ghen a, vi phu sẽ không quên ngươi đâu, vi phu yêu nhất vẫn là ngươi, nghe lời a.”
Dạ không muốn để ý đến hắn rồi, Thiên Giai Tuệ cũng ở một bên giải thích nói: “Ai nha, đại tẩu, ta cùng đại ca rất trong sạch, ngươi cũng đừng có nghĩ lung tung rồi, nếu không sau này ta xưng hô đại ca là đại ca, đại ca ngươi liền xưng hô ta là tiểu muội a.”
Lần này Dạ có chút ngượng ngùng rồi, dù sao Thiên Giai Tuệ đều không để ý chuyện này mà chính mình lại canh cánh trong lòng, còn rất tôn trọng mình, mà mình lại như vậy, không để cho người ta mặt mũi, “Thật sự là không có ý tứ, ta không có ý tứ gì khác, Thiên tiểu thư không cần gọi ta đại tẩu cái gì.” Bị người lần đầu tiên gọi là đại tẩu, thật sự là rất không có ý tứ, đánh chết đều không muốn thừa nhận cùng Dạ Vệ Khiêm có quan hệ, kỳ thật trong lòng đã sớm thừa nhận, chỉ có điều con vịt chết mạnh miệng mà thôi.
“Đại tẩu như thế nào lại khách khí như vậy, không có chuyện gì nữa, đại tẩu về sau xưng hô ta là tiểu muội thì tốt rồi, cùng đại ca đồng dạng.” Thiên Giai Tuệ cũng tự biết Dạ ngượng ngùng, hủ nữ a, vừa vào hủ giới, chỗ sâu giống như biển a. ~~~~~~~~~~ ( Tiểu Tuyết: Những lời này nói thật hay. Khục khục, nhưng phải nói với người xa lạ a.)
“Cái này không được, vậy thì gọi ngươi Giai Tuệ thì tốt rồi.” Dạ bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu như vậy.
Thiên Giai Tuệ nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn đồng ý: “Vậy cứ như thế a, đại tẩu.”
“Cái kia... Cái kia, đừng gọi ta là đại tẩu được hay không?” Dạ cũng không muốn để cho người khác biết cái gì.
Thiên Giai Tuệ lập tức bác bỏ: “Vậy làm sao có thể? Ngươi là đại tẩu của ta rồi, nào có thể không gọi đại tẩu, như vậy không tôn trọng a, ngươi nói đúng không đại ca?”
“Đúng vậy a, tiểu muội nói có lý, nương tử ngươi đáp ứng a.” Dạ Vệ Khiêm cầu khẩn nói.
“Tốt.. Được rồi, nhưng là ở trước mặt người ngoài không nên gọi ta là đại tẩu hay là nương tử a, cứ gọi tên của ta.” Dạ, hài tử đáng thương lại thuần khiết này bị buộc không đường thối lui rồi, chỉ phải đáp ứng.
“Tốt.” Thiên Giai Tuệ cùng Dạ Vệ Khiêm trăm miệng một lời nói ra, nói xong lại đập tay với nhau, hai người thành công hợp tác đem Dạ bức đến đường lui rồi.
Yến Ngọc Hàn thấy gần đây Thiên Giai Tuệ càng ngày càng làm càn, toàn bộ lá gan cũng lớn lên, “Giai Tuệ, ngươi rốt cuộc là đủ chưa, ta gần đây tính tình không tốt ngươi tốt nhất là an tĩnh chút cho ta, nếu không... Ngươi cũng biết đấy.” Yến Ngọc Hàn lời vừa nói ra, Thiên Giai Tuệ lập tức an tĩnh.
Lúc này Bắc Ly Mạc cũng muốn nổi giận: “Dạ Vệ Khiêm, ta không phải đã cảnh cáo ngươi rồi sao? Hừ, nói như vậy, ngươi muốn trả giá sao.” Dạ Vệ Khiêm có loại dự cảm bất hảo.
Mọi người đến nhà trọ, nhân viên cửa tiệm tranh thủ thời gian gọi chưởng quầy đi ra, chưởng quầy xem xét một đoàn người xe ngựa cũng biết là cái khách quý ngay lập tức tiến lên đến tự mình nghênh đón, “Ai nha, khách quan tới tới tới, bên trong mời, bên ngoài rất nóng, đến uống chén bạc hà trà a, đây là món mới nhất của bổn tiệm đấy, mát lạnh sướng miệng.”
Nhìn kỹ cửa tiệm này trang hoàng thập phần tốt, hơn nữa lại để cho Bắc Ly Nguyệt cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết, cái này... Đợi chút, trà bạc hà? Cổ đại không có loại vật này a, chẳng lẽ lại... Có người cũng xuyên việt đến nơi đây rồi hả?!!! Không thể nào?
“Cái kia, chưởng quầy, cho hỏi một chút, có thể gặp lão bản của nơi này không?” Bắc Ly Nguyệt rất muốn biết hắn.
“Ha ha, khách quan nói đùa, nơi này là ta khai mở đấy, ta chính là lão bản a.” Chưởng quầy giống như là đang cố ý giấu diếm cái gì, lại để cho Bắc Ly Nguyệt càng thêm hoài nghi.”Ta không tin, ngươi đem lão bản của các ngươi kêu đi ra.” Bắc Ly Nguyệt khẳng định cái người chưởng quỹ này là đang lừa gạt mình.
“Ai, được rồi, kỳ thật chúng ta xác thực có một ông trùm giấu mặt, nhưng là khách quan ngài nhất định phải trả lời vấn đề mới có thể gặp lão bản, ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua lão bản mấy lần, bên này.” Chưởng quầy đành phải nói cho hắn.
Lên tầng năm, chỉ thấy một vị nam tử ngồi ở đằng sau rèm, rất khó coi rõ diện mạo của hắn.
“Ha ha, ngươi là người thứ nhất tới nơi này của ta, bất quá phải trả lời trước vấn đề của ta mới có thể nhìn thấy chân nhân của ta.” Nam tử sau rèm có giọng rất hay, khi nghe khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
“Tốt, như vậy ngươi ra đề mục a.” Nói giỡn, ta thế nhưng mà là người của thế kỷ 21 a, sợ cái gì.
“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, câu tiếp theo là gì?” Nam tử ra đề mục, lại khiến cho Bắc Ly Nguyệt càng thêm hoàn toàn xác định nam tử này tuyệt đối cũng là xuyên việt tới.
“Cúi đầu nhớ cố hương, ta nói đúng a, ngươi cũng là từ thế kỷ 21 tới?” Bắc Ly Nguyệt hay vẫn là mang theo điểm nghi vấn mà hỏi.
Nam tử giống như rất cao hứng: “Ngươi cũng vậy? Ngươi bảo bọn hắn đi tới phòng trọ trước a.”
Bắc Ly Mạc đối với nam tử đằng sau rèm có địch ý, sao có thể để cho Nguyệt Nhi cùng người nam nhân này một mình ở chung chứ?