“Tốt, Phụ hoàng, chúng ta đi thôi.” Thật tốt a, còn có thể do chính mình tuyển, các hoàng tử khác toàn là tùy tiện phái một người bảo hộ.
———————– ta là phân cách tuyến ———————————————-
“Tốt rồi, Nguyệt Nhi, bọn hắn đều ở đây, chính ngươi xem một chút đi.” Bắc Ly Mạc ngồi ở trên ghế xem Bắc Ly Nguyệt sẽ tuyển như thế nào.
Ân, thật sự là khó làm a, ồ, bên kia có hai người nhìn rất tốt a. Ân, quyết định chọn hai người kia đi. Ta đi tới, hỏi bọn hắn: “Các ngươi nguyện ý đi theo ta?”
Hai người kia cũng thật không ngờ ta sẽ chọn bọn hắn, sửng sốt một chút, lập tức liền quỳ xuống: “Có thể đi theo Bát hoàng tử điện hạ là vinh hạnh của chúng ta.”
“Ân, rất tốt, từ hôm nay trở đi các ngươi một người tên Thần Dạ, một người tên là Thần Khê.” Ta nghĩ nghĩ rồi nói.
“Tạ Bát hoàng tử điện hạ ban tên cho.” Hai người kia nói ra.
“Ám, đem bọn họ huấn luyện.” Bắc Ly Mạc bên người đột nhiên xuất hiện một bóng đen, xem ra là ảnh vệ của hắn.
“Vâng.”
“A, chờ một chút, Phụ hoàng ta còn có lời muốn nói với bọn họ,đợi ta một chút.” Ta nghe Phụ hoàng nói xong, vội vàng nói, bằng không thì cái người kêu Ám gì kia sẽ đem bọn hai người kia đi.
“Vậy cũng được, Ám, ngươi đi theo đám bọn hắn chờ đến khi bọn hắn nói xong thì dẫn đi.” Bắc Ly hướng Ngự thư phòng mà đi.
“Thần Dạ, Thần Khê, đi theo ta.” Bắc Ly Nguyệt nói với bọn họ.
——————————————————————————-
“Tử Nguyệt, Nghi Thủy các ngươi tới đây.” Bắc Ly Nguyệt nói với Tử Nguyệt và Nghi Thủy đang làm việc.
“Điện hạ có chuyện gì?” Tử Nguyệt, Nghi Thủy cùng hỏi.
“Cho các ngươi giới thiệu một chút, đây là thị vệ ta mới thu được, vị này gọi Thần Dạ, vị này gọi Thần Khê.” Bắc Ly Nguyệt chỉ vào hai người bọn họ hướng Tử Nguyệt, Nghi Thủy giới thiệu. Bọn hắn từng người gật đầu vấn an.
“Mặt khác, ở trước mặt người ngoài bảo ta điện hạ, nếu một mình liền trực tiếp bảo ta Nguyệt là tốt rồi, cứ như vậy đi, đây là mệnh lệnh.” Bắc Ly Nguyệt sợ bọn họ sẽ không đồng ý, tranh thủ thời gian bỏ thêm một câu.
Nguyên bản có người muốn nói chuyện, đều bởi vì hai chữ “Mệnh lệnh” này ngăn chặn, chỉ có thể nói: “Vâng.”
“Ám, ngươi có thể dẫn bọn hắn đi rồi, bất quá giữa trưa, buổi tối phải trở về, biết không?” Ý Bắc Ly Nguyệt chính là, dám để cho bọn hắn tại đó nghỉ ngơi vài năm đều không được, bằng không thì da cho ta sụp đổ nhanh một điểm.
“Vâng, Bát hoàng tử điện hạ.” Ám vẫn là lạnh lùng mà trả lời.
“Như vậy điện hạ, chúng ta đi rồi, chúng ta nhất định sẽ học hảo công phu bảo vệ tốt ngài.” Hai người đối với nhân vật chính là thề sống chết bảo hộ a, xem ra nhân vật chính đã mua lòng của bọn hắn rồi a. ( Bắc Ly Nguyệt: Nào có, người ta nào có nha. Tác giả: Đổ mồ hôi.)
“Điện.. A không, Nguyệt, hai người bọn họ rất đẹp trai a.” Tử Nguyệt nhìn nơi hai người kia ly khai một mực xem xét.
“Ah, Tử Nguyệt mới mấy tuổi a, mà bắt đầu suy nghĩ về tình yêu a.” Bắc Ly Nguyệt cười nói.
“Nào có, ít nhất cũng không thể so với Đại gia Nguyệt ngài đây.” Tử Nguyệt thấy mình bị người khác cười nhạo, sao nuốt được cơn tức này.
.... Đáng giận a, lão tử đều ba mươi mấy rồi, lại bị ngươi cái nha đầu này nói, được rồi, ta thừa nhận thân thể này chỉ có bảy tuổi ô ô ô, thật bi thúc a.
“Tử Nguyệt, đừng xem nữa, đi lấy bánh ngọt cho ta ăn.” Thiệt là, về phần này, hừ, ta có thể so với bọn hắn còn soái (đẹp trai) hơn, Ặc, tuy nhiên bây giờ còn trong thời gian lớn lên nên trông rất ngây thơ đáng yêu.
“Nguyệt, ngươi như thế nào như vậy nha.” Tử Nguyệt phát xuân phát đến một nửa, bị nhân vật chính cắt đứt, rất không cao hứng.
“Đây là mệnh lệnh, như thế nào? Ngươi muốn phản kháng hay sao?” Bắc Ly Nguyệt uy hiếp nàng.
“Ô ô, được rồi, ta liền đi lấy a.” Dù sao đây là ‘Mệnh lệnh’ nha.
Ân, thật sự là thoải mái a, như vậy ta liền có một vị thị nữ, một vị thái giám, hai vị thị vệ, Ân, không tệ không tệ, có bốn người có thể hầu hạ ta, thật sự là thoải mái a. ( Tác giả: Nguyên lai ngươi là tính toán như thế này a. Bắc Ly Nguyệt: Vậy thì sao? Bốn người: Quá ghê tởm, Nguyệt, vậy mà đối với chúng ta như vậy, không để ý tới ngươi nữa. Bắc Ly Nguyệt: Ai, chớ đi a, các ngươi mà đi ai đến hầu hạ ta à, ô ô, bi thúc a. Tác giả: Ai, hài tử đáng thương.)