Bắc Ly Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thiên Giai Tuệ, cũng không phải tự mình nguyện ý, ta có biện pháp thoát khỏi những người này sau đó thuận thuận lợi lợi trở về sao? “Tốt rồi, các ngươi đừng thế nữa, Liễu Tổ Huy mặc kệ ngươi dù có nói thế nào ta chính là không thích ngươi, đây là sự thật không có cách nào cải biến, thỉnh ngươi về sau đừng đi theo chúng ta được không?”
Đây cũng là trong dự liệu của Liễu Tổ Huy, vẫn bị cự tuyệt sao? Hắn không thể thử yêu thích ta sao?”Nguyệt, ta vẫn không muốn muốn từ bỏ ngươi, ngươi để cho ta đi theo ngươi đi, ta cũng sẽ không bắt buộc ngươi yêu thích ta, nhưng ta vẫn sẽ chờ ngươi, cho nên để cho ta cùng đi với ngươi a, ít nhất chúng ta còn có thể làm bằng hữu.”
“Thật sao, bằng hữu a, ta đây tiện tay thu ngươi làm bằng hữu, cùng đi cùng chúng ta a.” Loại tình huống này nhiều thêm một người bạn rất tốt a, tổng so với Lục Vũ Hàm kia tốt nhiều lắm. Bắc Ly Mạc cũng không nói gì thêm tùy ý Bắc Ly Nguyệt làm việc cần phải làm. ( Tiểu Tuyết: Uy uy, không khỏi cũng quá sủng ái hắn đi à nha. Bắc Ly Mạc: Con của ta ta làm chủ. Tiểu Tuyết: Nin nhờ, đây là cái tư tưởng gì a.)
“Nói đến đây, phụ thân ngươi có phải quên một chuyện gì rất trọng yếu hay không a.” Chuyện Bắc Ly Nguyệt ám chỉ đương nhiên là chuyện của Lục Vũ Hàm.
Bắc Ly Mạc ngược lại là sửng sốt một chút, ngược lại là quên mất tồn tại của nữ nhân kia rồi, chuyện Nguyệt Nhi đã xử lý tốt, như vậy chuyện của mình nên xử lý tốt lúc nào đây?
“Hừ, dù sao nữ nhân kia cũng đã đi rồi, không cần giải quyết gì, chúng ta vẫn là nhanh lên đường a, bằng không thì phải để cho hắn đợi quá lâu cũng không tốt.”
Trong Hoàng cung, Hoàng Đế ‘Giả’ đang nức nở....
Ô ô, chủ tử ngươi mau trở lại a, ta sắp không chịu nổi nữa, về sau quyết không làm chuyện này nữa, quá thống khổ, quả nhiên làm Hoàng Thượng không có tốt như vậy mà.
================================================================================
“A, vậy sao, bọn hắn đã trên đường trở về, rất tốt.” Nam tử lúc này ôm Hối, nghe Hối nói tình báo.
“Cái kia, chủ tử, có thể buông thuộc hạ ra hay không?” Trên quán cái này người mình cũng xem như đổ tám đời vận rủi rồi.
Nam tử cười khẽ, cắn ỗ tai Hối, “Buông ra? Điều này sao có thể? Hối, ngươi rốt cuộc trốn không thoát, ngươi là con mồi của ta, vĩnh viễn đừng hòng trốn khỏi tay ta.”
Lỗ tai chính là chỗ mẫn cảm của Hối, Hối chỉ sợ là cũng đã không thể chống cự nữa nha.
“Hối, ta đã đợi không kịp rồi, ta muốn ăn hết ngươi.” Nói xong, nam tử liền đem Hối ôm vào giường.
“Cái này... Chủ tử, đừng, ngài không thể như vậy.” Ô ô, vì cái gì việc cần phải làm của ta là việc này, vì cái gì sẽ bị phá trinh nữa nha? ( Tiểu Tuyết: Nha, như vậy cũng không tệ nha, hảo hảo hưởng thụ a. Hối: Đi chết đi, ngươi cái hủ nữ chết tiệt, sớm muộn có một ngày muốn đem ngươi phi phi. Tiểu Tuyết: Vì cái gì ta và các ngươi quan hệ ở chung được không hòa hợp? Mọi người: bởi vì.... Ngươi đã lâu không bị ăn đòn. Tiểu Tuyết: Nào có, người ta thế nhưng mà rất ngoan nha.)
Rốt cuộc không được viết H rồi, đây là một vấn đề, rất xoắn xuýt a xoắn xuýt, rốt cuộc viết được hông ta? Tình hình cụ thể và tỉ mỉ thỉnh gặp chương sau… Bay đi.