Hạ Sanh lạnh lùng liếc nhìn cô ta sau đó thu hồi tầm mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở cực lãnh khốc.
Cô gái bị từ chối hoàn toàn bất mãn mà hừ mạnh một tiếng, tên đầu trọc xăm mình ngồi bên cạnh nói " Người ta vẫn còn là học sinh cao trung đấy, em chọc đến nó làm gì?"
Cô gái liếm môi, càng cảm thấy hứng thú hơn: "Trẻ trung thế này."
Đầu trọc nhắc nhở nói "Anh khuyên em đừng nên trêu chọc nó, cái gì nó cũng dám làm đấy. Anh Đào còn phải kính nó ba phần."
Lại có một người tiếp cận, Hạ Sanh theo bản năng muốn nhận lấy thuốc lá đã được chuẩn bị từ tay mập mạp. Nghĩ đến Bùi Hướng Dương không thishc hắn hút thuốc, hắn rũ mắt không tiếng động dập tắt điếu thuốc.
"Tôi đi ra ngoài hóng gió."
Hạ Sanh vừa bước ra ngoài, sau lưng đám Hoắc Siêu đã chụm lại một chỗ.
"Gần đây anh Sanh bị cái gì thế nhể?"
"Vừa mới vào đầu học kỳ đã cảm thấy ảnh kì kì, học kỳ 1 vẫn còn là học sinh ba tốt tự nhiên lại giống như biến thành người khác. Cảm giác so với lúc trước còn khó nói chuyện hơn."
"Có phải thằng chó họ Thịnh lại gây phiền phức gì không?"
"Không rõ nữa. Bất quá tên Thịnh Đào này ỷ vào thế lực trong nhà chơi gái, đánh bạc, thuốc phiện cái gì cũng dám dính vào. Chúng ta có lêu lõng cỡ nào cũng không cùng một loại với bọn họ. Ba tao nói, khoảng thời gian trước chuyện ồn ào để bị lộ ra tiền án cũng có quan hệ đến hắn ta, bất quá hiện tại bên trên vẫn chưa có đủ chứng cứ. Hoắc Siêu, mày khuyên nhủ anh Sanh cách xa đám người đó ra chút đi."
Tầng 2 Hoàng Triều có một cái sân thượng lớn, ở đó có vài đứa cao trung lưu manh đứng hút thuốc. Ở đối diện là quảng trường phồn hoa nhất tại Lăng Nam, trên màn hình LED cực đại đang chiếu tin tức.
Tin tức đang phát là phỏng vấn Bùi Tử Giang.
Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, xuất phát từ địa phương Lăng Nam mà tiến lên và vừa rồi còn được nằm trong top10 những doanh nhân kiệt xuất tại đế đô. Mặt mày ông ta hồng hào, thong dong tự tại trả lời từng vấn đề của một đống phóng viên đưa ra.
Bên cạnh truyền đến giọng nói.
"Cái ông này nhìn cứ thấy quen quen, là người Lăng Nam à?"
"Hình như là ba của giáo hoa Ngũ Tạng đó, hồi đó ở trên diễn đàn có đăng hình gia đình bọn họ."
"Nhà bọn họ không phải là chuyển lên đế đô rồi sao."
"Hình như đúng vậy, tao cũng chưa xem hình ảnh mới chụp của nhà bọn họ."
"Mấy kẻ này đúng là không thể so sánh với người thường chúng ta. Cao hơn một bậc thang thì sau này khoảng cách chênh lệch cũng sẽ càng lúc càng lớn."
Hạ Sanh trầm mặc nắm chặt tay, dưới đáy mắt là một mảnh đen kịt.
Bọn họ nói không sai một khi đã thoát ra khỏi cái vòng này, giữa người và người cũng sẽ có chênh lệch càng lớn hơn.
Vốn tưởng rằng Bùi Hướng Dương là quà tặng mà định mệnh trao cho hắn, nhưng hiện tại cũng rất nhanh đã tan biến. Bùi Hướng Dương sinh ra chính là một mặt trời nhỏ, cho dù là ai cũng sẽ yêu quý em.
Hiện tại đến một nơi khác, thế giới rộng lớn có rất nhiều người mới lạ. Em sẽ còn thích hắn sao?
Thích một người như hắn, sinh ra từ một địa phương nhỏ bé, không có ba mẹ, bị người vứt bỏ còn mang theo tội danh "tội phạm giết người"?
Vô vàn cơn gió lốc từ đêm đen vụt đến, Hạ Sanh bụm mặt phát ra tiếng cười nhạo điên cuồng.
Một ngày nào đó tháng 5, Bùi Hướng Dương một mình quay về Lăng Nam.
Thiếu niên đã đứng chờ ở sãnh chờ sân bay, vóc dáng hắn cao ráo, chân dài kèm theo gương mặt anh tuấn lại lãnh khốc. Bùi Hướng Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy được.
Cậu hưng phấn vẫy vẫy tay với thiếu niên, ánh mắt trong trẻo "Hạ Sanh!"
Bùi Hướng Dương chạy chậm đến bên cạnh Hạ Sanh muốn nắm tay hắn cùng đi, lại bị thiếu niên không nói lời nào mà tránh đi.
Hạ Sanh thấp giọng nói " Ở đây đông người lắm."
Bùi Hownsg Dương vẫn là bộ dạng thiên chân vô tà " Đâu có ai biết bọn mình là ai."
Hạ Sanh nhắm mắt, nội tâm hắn đấu tranh dữ dội trong khoảnh khắc rồi rốt cuộc vẫn thõa hiệp với em. Tùy ý để cho Bùi Hướng Dương kéo tay hắn đi.
Nhân viên mở cửa phòng, phòng khách sạn rất lớn bên trong phòng ngủ có một cái cửa sổ sát đất to phóng tầm mắt có thể nhìn thấy cảnh đêm tuyệt đẹp của Lăng Nam.
Bùi Hướng Dương đi theo sau Hạ Sanh có chút khó hiểu "Vì sao lại đến khách sạn, không thể đến nhà anh hả?"
Tầm mắt Hạ Sanh dừng lại trên cổ tuyết trắng của em lại dời đi ánh mắt "Tôi đã bán căn phòng đó rồi."
Cậu ngẩn người ra một hồi mới kịp phản ứng lại "A? tại sao chứ?"
Căn phòng kia đối với Hạ Sanh không phải là thứ trân quý nhất sao? Tại sao có thể nói bán là bán ngay được.
Hạ Sanh nhấp môi không trả lời, Bùi Hướng Dương cũng không tiếp tục truy vấn.
Khoảng thời gian trước cậu đột nhiên nhớ đến một ít sự việc đời trước, lúc ấy có một tạp chí phỏng vấn Hạ Sanh. Hắn từng nhắc đến ba hắn là một lập trình viên ưu tú, nhờ có sự ảnh hưởng từ ông ấy mà ở phương diện tin học cũng có thiên phú. Chỉ bằng việc lập trình phần mềm cho nên từ sau khi tốt nghiệp tiểu học đã có thể kiếm được tiền lương đầu tiên. Lúc học đại học, hắn đã có hai căn phòng ở.
Lại nhớ đên chuyến đi du lịch Ma Đô trước kia, trong lòng Bùi Hướng Dương âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hạ Sanh so với đa số người khác càng thông minh hơn rất nhiều. Hắn làm chuyện gì chắc hẵn sẽ có lý do của mình.
TV của khách sạn có kết nối mạng. Buổi tối, cả hai người nằm trong ổ chăn chơi game cùng nhau. Trò chơi này là trò chơi dành cho cặp đôi mà Lâm Xuyên đã giới thiệu.
Liên tục thắng 10 trận liên tiếp, Bùi Hướng Dương được Hạ Sanh dẫn dắt thắng đến vui vẻ. Cậu nhúc nhích thân mình, cả người dựa vào đầu vai Hạ Sanh.
Hạ Sanh buông tay cầm trò chơi, rũ mắt nhìn em "Mệt rồi sao?"
Bùi Hướng Dương gật gật đầu "Đúng vậy, có chút mệt."
Hạ Sanh tắt giao diện trò chơi, để Bùi Hướng Dương thay đổi một tư thế nằm thoải mái khác trong lòng ngực hắn.
Sau khi thoát khỏi trò chơi, TV tự động chuyển về kênh truyền hình đang phát tin tức. Hạ Sanh đang muốn tắt TV nhưng thấy ánh mắt Bùi Hướng Dương đang xem tin tức kia ngăn cản động tác.
Hạ Sanh không nói thêm gì, ở bên cạnh cùng em tiếp tục xem tin tức. Nhưng sau khi thấy tin tức trên đó, hắn cắn chặt môi.
Trên TV đang chuyển cảnh đến một xí nghiệp nổi danh, toàn bộ sản phẩm hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn vẫn được đưa vào thị trường. Có người tiêu thụ đã bị ảnh hưởng tố cáo mấy năm, lại vì cấp cao xí nghiệp âm thầm thao túng vẫn luôn không có kết quả gì.
Điện thoại Hạ Sanh rung lên một chút nhưng mà hắn không thèm xem.
Chỉ là rũ mắt, sâu sắc nhìn vào Bùi Hướng Dương.
Chỉ qua mấy tháng không gặp Bùi Hướng Dương lại xinh đẹp hơn. Làn da tuyết trắng, môi hồng hào, hàng mi đen nhánh còn có đôi mắt sáng trong trẻo mỗi khi nhìn hắn. Cả người đều toát lên vẻ xinh đẹp, người xinh đẹp như vậy lại nhu thuận mà nằm trong lòng hắn.
Hạ Sanh nhấp nhấp mỗi, duỗi tay chơi đùa với một lón tóc trước trán Bùi Hướng Dương, thấp giọng hỏi bên tai em "Em thích tôi chứ?"
Bùi Hướng Dương đột nhiên đỏ mặt, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn nhưng sau đó vẫn thành thật trả lời "Thích anh."
Chỉ như thế là đủ rồi, hiện tại em vẫn còn thích hắn. Như vậy thôi là đủ.
Hạ Sanh suy nghĩ.
Bùi Hướng Dương chỉ vào tin tức đang chiếu trên TV nói " Mấy nhà tư bản này thật sự không biết tốt xấu, đặc biệt là mấy người Giang gia kia. Một tí xíu lương tâm đều không có, trên thế giới sao mà lại xuất hiện người xấu xa như vậy được cơ chứ."
Trong nháy mắt xoay chuyển giống như muốn nhìn ra cái gì từ biểu cảm em. Sau khi quan sát nhận ra Bùi Hướng Dương chỉ là thuần túy căm phẫn mà thôi.
Em vẫn đơn thuần như vậy, làm sao có thể phát hiện ra một chút chuyện gì được cơ chứ?
Hạ Sanh lên tiếng: "Ừm, thật sự xấu xa."
Bùi Hướng Dương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Cậu còn nhớ rõ ràng ở đời trước cuối cùng Hạ Sanh trở thành con nuôi Giang gia, tuy không biết rõ khi đó hắn xảy ra chuyện gì. Nhưng mà cứ xem những gì Hạ Sanh đối xử với Giang gia, nhất định hắn không được người ta đối xử tốt.
Giang gia không thoát được quan hệ đến việc Hạ Sanh trở nên hắc hóa.
Vì đề phòng việc ngoài ý muốn, trước tiên Bùi Hướng Dương đã cho Hạ Sanh một châm dự phòng, cắt đứt khả năng gây ra rủi ro ở đời trước.
Xem xong tin tức về Giang thị, Bùi Hướng Dương lại bắt đầu buồn ngủ. Cậu như người không xương lười biếng dựa vào lồng ngực Hạ Sanh.
Cậu vô tình ngẩng đầu, chạm mắt với Hạ Sanh. Đột nhiên trong lòng thắt lại buột miệng thốt ra câu "Xin lỗi."
Đã hứa cùng nhau đi chơi ở công viên giải trí.
Đã hứa luôn luôn ở bên cạnh đối phương.
Kết quả cậu thất ước.
Chuyện cùng vào Nhất Trung cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Tuy rằng ngày đầu tiên đến đế đô, Bùi Hướng Dương đã gọi điện thoại xin lỗi Hạ Sanh, hắn đã chấp nhận tha thứ cho cậu. Nhưng trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy bất an.
Cậu sợ rằng Hạ Sanh hiểu lầm, sợ Hạ Sanh suy nghĩ nhiều càng sợ hãi Hạ Sanh sẽ tức giận.
Hạ Sanh không phải dạng người rộng lượng gì.
Nhưng sẽ vô điều kiện tha thứ cho Bùi Hướng Dương hết lần này lại lần khác thất ước với hắn.
Đáy mắt Hạ Sanh hiện lên một mạt đau đớn khác thường " Tôi nói rồi, em vĩnh viễn không cần nói lời xin lỗi với tôi."
Bùi Hướng Dương có hơi muốn khóc.
Cậu ngẩng cổ, đỏ mặt chủ động hôn hôn lên khóe môi Hạ Sanh.
Ánh mắt thiếu niên trong khoảnh khắc nổi lên hắc ám.
Giây tiếp theo, Bùi Hướng Dương cảm giác phía sau có thứ gì cộm cộm, cậu chớp chớp đôi mắt hạnh ngây thơ vô tội "Không phải anh quên lấy tay cầm trò chơi ra rồi chứ."
Cậu vừa dứt lời, dư quang thoáng nhìn thấy hai cái tay cầm trò chơi đang đặt ngay ngắn bên cạnh. Cảm nhận được hô hấp Hạ Sanh phun bên tai càng thêm thô nặng, ngay lập tức Bùi Hướng Dương nhận ra cái thứ cộm cộm rốt cuộc là thứ gì. Gương mặt cậu đỏ hồng thấu.
Con người luôn có bản năng trốn tránh nguy hiểm, huống chi bây giờ bọn họ còn đúng ở thời điểm tuổi xuân mơn mởn dễ dàng xao động.
Bùi Hướng Dương đỏ mặt muốn nhích ra khỏi lồng ngực Hạ Sanh, sau đó cậu bị người ta kéo trở về, cái ôm ấp còn chặt chẽ hơn.
Sắc đỏ lan từ mặt đến tận cổ, tiếng tim đập nhanh chóng và hô hấp thô nặng của thiếu niên khiến sự giãy giụa đều trở nên thả lõng hơn.
Hạ Sanh nói "Đừng nhúc nhích."
Giọng nói hắn nghẹn ngào khiến cho Bùi Hướng Dương không dám cử động dù là nhỏ nhất. Giống như một con búp bê gỗ mặc cho hắn ôm.
Bùi Hướng Dương nhỏ giọng lên án, vì hơi khẩn trương nên giọng nói run rẩy tựa hồ một chút nữa thôi sẽ khóc nức nở "Hạ Sanh ơi, anh không thể làm như vậy được. Em còn chưa có thành niên."
Hạ Sanh rũ mí mắt "Vậy sau này khi em thành niên tôi được phép sao?"
Bùi Hướng Dương cuối đầu, đáp lại bằng giọng nhỏ xíu "Ừm."
Vì sự đồng ý này của em mà ngón tay Hạ Sanh gắt gao siết ôm chặt hơn.
Hứa hẹn yếu ớt nhất chính là "sau này", tất cả sự việc trên thế giới này chỉ cần trong nháy mắt là có thể thay đổi, cho dù là thân thiết cỡ nào rồi một ngày nào đó cũng sẽ vứt bỏ nhau mà thôi.
Hắn nhắm mắt che giấu nỗi lòng vừa ngọt vừa đắng.
"Đừng sợ, tôi không làm gì hết chỉ ôm em mà thôi."
Được đối phương bảo đảm, Bùi Hướng Dương an tâm rồi cậu nói "Thế..thế anh ôm em đi."
Ngoan đến không chịu nổi.
Lăng Nam không giống như thành phố phồn hoa nhộn nhịp, sau khi màn đêm buông xuống mọi thứ chìm vào yên tĩnh.
Trong phòng không mở đèn, Bùi Hướng Dương đã ngủ say.
Hạ Sanh đứng dựa vào ban công, lướt xem tin nhắn.
[Tôi đáp ứng cậu để cậu gặp mặt với mẹ cậu.]
[Sự việc bên Giang gia làm quá hoàn hảo, sau này tiếp tục hợp tác với tôi đi.]
[Cậu không hợp tác với tôi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.]
Kì nghỉ trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc phải quay về đế đô.
Ban đêm, người đứng chờ xe rất ít. Bọn họ đứng cùng với những hành khách, dần dần hành khách đều rời đi theo những chuyến xe.
Cuối cùng nguyên một hàng ghế chờ xe buýt dài chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cuối tháng 5 từng cơn gió mang theo ấm áp, Bùi Hướng Dương nhìn thiếu niên đẹp trai bên cạnh, nhích đến gần một chút.
Chú ý đến động tác của em, Hạ Sanh liếc mắt ngay sau đó cảm nhận được ngón út bị người kia trộm câu lấy.
Đáy lòng hắn run lên.
Bùi Hướng Dương ngưỡng mặt, cười đến đôi mắt cong cong.
Chuyến xe buýt đến sân bay đã đến, Bùi Hướng Dương ngồi xuống ở hàng phía sau. Cậu mở cửa sổ ra vẫy vẫy tay tạm biệt Hạ Sanh.
Thiếu niên đứng bên ngoài, ngẩn đầu nhìn bộ dáng cười thiên chân vô tà của em.
Hai tay hắn nắm chặt, đốt ngón tay đều bị nắm chặt đến mức xanh trắng. Ánh mắt nhìn như trầm tĩnh lại không giấu nỗi sự bi thương trong lòng.
Hạ Sanh không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn cứ như vậy nhìn Bùi Hướng Dương rời đi, trước kia vô luận là bao nhiêu lần hắn đều biết rõ cuối cùng em sẽ quay trở về với hắn. Nhưng hiện tại bọn họ cách nhau xa xôi, em đến với một nơi mới lạ đến lúc đó quen biết nhiều cô gái xinh đẹp, khi ấy Bùi Hướng Dương có hối hận không?
Có phải em sẽ hối hận vì yêu đương với một kẻ dơ bẩn xấu xa như hắn.
Vô số lần đánh mất khiến Hạ Sanh thấu hiểu một đạo lý hơn bất kì ai khác, bất luận là hạnh phúc nào đối với hắn mà nói chính là điều vô cùng xa xỉ. Được ở bên cạnh Bùi Hướng Dương mỗi ngày, hắn đều giữ ý nghĩ đây có thể là ngày cuối cùng được ở bên cạnh em.
Động cơ xe được khởi động, xe buýt dần lăn bánh.
Xe buýt rời đi được một đoạn, Hạ Sanh đột nhiên vội vàng chạy theo.
Màn đêm đen kịt, gió thu trầm tĩnh.
Chỉ còn lại âm thanh máy xe vang vọng.
Con đường trải dài bị thiếu niên dùng hết toàn lực vội vã đạp lên.
Gió lạnh vô tận táp vào mặt hắn.
Hạ Sanh cắn răng, nước mắt mơ hồ đọng lại hốc mắt.
Hắn vẫn còn rất nhiều rất nhiều chuyện vẫn chưa nói với Bùi Hướng Dương.
Nói cho Bùi Hướng Dương biết, sau khi em rời đi rốt cuộc hắn cũng gặp lại được người phụ nữ đã vứt bỏ hắn.
Người phụ nữ ôn nhu mặc một thân sườn xám tinh xảo trong trí nhớ hắn, tùy tiện ngồi xuống đối diện.
Vừa xa lạ lại cay nghiệt mà nói với hắn "Chuyện mà tao hối hận nhất đời này chính là gả cho người đàn ông kia rồi sinh ra mày."
"Nếu quay trở về quá khứ được, tao chắc chắn sẽ xông lên bóp chết mày."
Hắn đã mang theo hy vọng để chờ đợi lâu đến thế, cuối cùng chỉ nhận được một câu trả lời tàn khốc.
"Dương Dương!"
Chiếc xe càng ngày càng xa, giống như tia sáng cuối cùng của sinh mệnh hắn vụt mất.
Áp lực được kềm nén rất lâu rốt cuộc bùng nổ, Hạ Sanh tê tâm liệt phế gào lên "Dương Dương!"
Xe buýt hoàn toàn hòa vào bóng đêm chạy đi xa.
Hạ Sanh kéo lê bước chân gần như chết lặng, nhìn chằm chằm hướng chiễ xe biến mất. Đầu gối khoong còn đủ sức lực mà quỳ rạp xuống, trong bóng tối hắn che mặt khóc không thành tiếng.
P/s: Tội nghiệp con trai iu của mẹ quá huhu.