Trong biệt viện, cô bé đang cố vận chuyển linh lực xung quanh cơ thể, có thể là do thăng tiến quá nhanh nên căn cơ không vững, hoặc là do một vài điều gì đó mà Ngọc Linh Thảo cảm thấy cơ thể mình có chút khó chịu.
Khi mà cô bé chuyển linh khí khắp cơ thể thì cảm giác khó chịu đó cũng dịu bớt, nhưng mà nó vẫn không tan biến, rồi đột nhiên cơn khó chịu đó chuyển đổi sang cơn đau, nó bắt đầu xâm thực cả cơ thể của Thảo, cơn đau đó giống như chết đi sống lại.
Khi mà Thảo sắp không chịu nổi nữa thì một luồng sáng phát ra, luồng sáng đó hiện ra chói lóa khiến cho Ngọc Linh Thảo không nhìn thấy gì cả.
Khi mà ánh sáng dịu bớt thì có một thứ gì đó hiện ra, một hiện vật có hình dáng con người xuất hiện, vật đó hình dáng giống như một người con gái.
Vật đó mặc một y phục màu xanh, có chút giống như một cô công chúa nhỏ, cơ thể của vật đó chỉ cỡ 1 thước rưỡi mà thôi.
"Cơ thể của chủ nhân ổn cả rồi chứ!" Một tiếng nói phát ra khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm thấy khá bất ngờ.
Ngọc Linh Thảo kiểm tra cơ thể của mình, cô bé không còn cảm thấy cái gì nữa cả.
"Ổn cả rồi, khoan đã! Cô là ai!?" Thảo nhìn vật đó và hỏi.
"Tiểu nữ là Huyền Cơ, một bảo linh!" Huyền cơ đáp.
Huyền Cơ? Bảo linh?
"Tiểu nữ nay thức tỉnh nhanh hơn dự tính bởi 2 biến cố xảy ra, lẽ ra theo như tính toán thì cần phải tới năm sau mới có thể thức tỉnh được!" Huyền Cơ nói.
"Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi thức tỉnh từ đâu cơ chứ?" Ngọc Linh Thảo băn khoăn hỏi.
Cô bé không thể nào đoán được Huyền Cơ xuất hiện từ đâu, vì đột nhiên xuất hiện từ trong hư không đi ra phải có một điều gì đó tác động mới có thể làm được.
Huyền Cơ chỉ tay về phía Ngọc Linh Thảo, nói rằng: "Tiểu nữ xuất hiện từ bên trong thân thể của ngài!"
Lời vừa nói ra, Thảo ngay lập tức kiểm tra thân thể lại lần nữa, cô bé không biết tại sao cơ thể của mình lại có thể triệu hồi ra được một thứ như Huyền Cơ thế này.
"Ngài không cần kiểm tra, bởi vì tiểu nữ đã liên kết với mệnh hồn của ngài, tâm thương tâm ý, với thực lực của ngài hiện giờ thì kiểm tra được tiểu nữ là điều không thể!" Huyền Cơ nói.
Nghe xong, Ngọc Linh Thảo có chút cảm giác lo sợ, kết nối với hồn, đây không phải là điều bình thường có thể làm được, vì vậy Thảo hỏi rằng: "Có di chứng, hạn chế gì không?"
"Ngài không cần lo lắng, khi kết nối mệnh hồn thì hai chúng ta đã là một sinh mệnh, chỉ cần ngài không chết thì tiểu nữ sẽ luôn tồn tại! Và tiểu nữ sẽ luôn giải thích với ngài những gì mà ngài hỏi." Huyền Cơ đáp.
"Những gì tôi hỏi, vậy là tất cả những gì tôi muốn hỏi sẽ được cô giải thích hết ư?!" Thảo hỏi Huyền Cơ, và rồi cô bé nhận được câu trả lời bằng một cái gật đầu.
"Vậy thì cô có thể giải thích rằng cô đến từ đâu không?" Thảo bắt đầu hỏi.
"Ngài nhớ tẩy linh phục mệnh thủy trong bí cảnh chứ?" Huyền Cơ nói, Thảo suy nghĩ một lúc rồi nói rằng: "Nhớ, nhưng mà cái đó thì liên quan gì tới… Không lẽ là!?" Thảo đột nhiên nhớ ra.
"Đúng như ngài nghĩ, tiểu nữ là xuất hiện từ bên trong phiến đá đó!" Huyền Cơ đáp.
"Vậy là ngươi xuất hiện từ đó à, ta hiểu rồi, nhưng mà tại sao ta lại bị đau như thể vậy nhỉ? Là do ngươi à?" Thảo nhìn Huyền Cơ mà nói, nhưng mà Huyền Cơ lại lắc đầu, cô nói rằng: "Trưởng lão Vịnh Thanh Quân đã hạ sát với ngài, đó chính là độc dược!!"
Nghe thấy thế, Ngọc Linh Thảo cảm thấy rất bất ngờ, cô bé không thể ngờ rằng người như Vịnh Thanh Quân lại có thể khiến cho ông ta có thể hạ sát Ngọc Linh Thảo, dù gì thì cô cũng không gây thù oán với ai.
"Đây là phệ diệt thiên độc, một loại độc sẽ xâm nhập vào tu vi của người dùng và sẽ luôn tồn tại cho tới khi chủ thể chết hoặc phải loại trừ nó!" Huyền Cơ nói.
"Nhưng mà ông ta đã hạ sát khi nào cơ chứ?" Ngọc Linh Thảo hỏi cô ấy.
"Là từ cánh trái của chủ nhân, ông ấy đã lựa thời cơ khi mà chủ nhân mất cảnh giác mà truyền độc vào bên trong cơ thể, điều đó đã kích phát cho tiểu nữ khiến cho tiểu nữ thức tỉnh nhanh hơn dự tính, đây cũng là lí do mà ngài được chữa khỏi độc, là vì tiểu nữ khi thức tỉnh đã trung hòa độc đó với hệ miễn dịch của ngài!" Huyền Cơ đáp.
"Vậy là ta được thêm khả năng kháng độc à?" Thảo hỏi Huyền Cơ, và cô bé nhận được câu trả lời là: "Vâng!"
Mặc dù không biết vì sao ông ấy lại hạ sát mình, nhưng mà có lẽ đó không phải ý tốt gì.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khi không lại đạt được cơ duyên như thế này, mình đúng là may mắn thật đấy.