Nghe ngữ điệu là đã biết, chấp pháp hội là muốn giúp cho hoàn tinh tông rồi.
Hòa Thu Bách mặt có chút biến sắc, nhưng mà hắn ta nhanh chóng tịnh tâm lại: "Bẩm, hoàn tinh tông bây giờ đã lớn mạnh quá mức, điều này sẽ ức hiếp cho các tông môn khác, giống như chúng tôi, vì thế chúng tôi phải tiêu trừ tông môn này, tránh hậu hoạn về sau!"
"Tông môn phát triển là chuyện tốt, cớ sao các ngươi lại muốn diệt trừ cơ chứ!" Đội trưởng chấp pháp hội nói.
Giọng nói kèm theo áp lực khiến cho ai nấy cũng kinh hãi, Hòa Thu Bách cũng vậy, hắn run rẩy nói: "Hoàn tinh tông phát triển đúng là chuyện tốt, nhưng mà quy mô phát triển này thật sự quá nhanh, đến lúc nào đó cũng có thể uy hiếp được tới chấp pháp hội người!"
Vừa nghe đến đó, đội trưởng chấp pháp hội đã tỏa ra dòng áp lực đậm đặc, đến ngay cả Ngọc Linh Thảo cũng bị ảnh hưởng, có thể thấy rằng người đó đã tức giận: "Ngươi đây là đang khinh thường chấp pháp hội bọn ta?!"
"Dạ, không dám, tôi không có ý đó!" Hòa Thu Bách nói, cơ thể lại càng run rẩy hơn trước, bây giờ nếu nói lời nào đó không hợp lí thì có thể hắn sẽ chết ngay lúc này.
"Nhưng mà chấp pháp hội người lại chỉ quản về luật pháp, theo lí thì không thể quản chuyện này sâu được!" Lại một trưởng lão nói, lần này là trưởng lão của thiên hỏa tông.
Nhưng mà lời vừa nói, đội trưởng chấp pháp hội đã giơ tay lên, đó là biểu hiện mà ai nấy vừa chứng kiến cảnh vừa nãy cũng hiểu, tên trưởng lão kia chết chắc rồi.
Và quả như dự đoán, cơ thể của tên đó bị vặn xoắn lại, rồi lập tức nổ tung tại chỗ, ngay cả khi chết, hắn vẫn không thể hó hé được một lời trăn trối nào.
Những ai ở gần đó cũng phải sợ hãi, những người kế bên hắn lại càng hãi hơn, vì máu văng lên bọn họ cực kì nhiều, dù thế, vẫn không ai dám hét lên một tiếng, bởi vì họ biết, hét lúc này cũng chả được gì, thậm chí là chết ngay lúc vừa mới hét, điều đó hoàn toàn là có khả năng, vì thế mà không ai dám hét cả.
Ngọc Linh Thảo khi chứng kiến cảnh đó, dù là bao nhiêu lần cũng không thoát nổi sự ngạc nhiên và sợ hãi, đây là sức mạnh của tinh kĩ động linh xoáy, động càn khôn, quả là đáng sợ.
Và rồi đội trưởng chấp pháp hội nói tiếp: "Quả thật là ta không có quyền quản sâu như vậy, nhưng mà các ngươi cũng không có quyền lên tiếng khiển trách được ta, hơn nữa, ta có quản sâu hơn thì các ngươi làm được gì!"
Lời vừa dứt, cả chiến trường đều im bặt, lời mà đội trưởng chấp pháp hội nói, bọn họ không phản bác lại được, quả đúng thật là hắn ta không có quyền quản chuyện này, nhưng nếu hắn đã quản, thì ai nói được gì!
"Thôi được rồi, nếu ta nói thêm nữa thì sẽ bị gọi là ức hiếp các ngươi, vậy thì ta sẽ đặt ra một điều kiện, mỗi tông môn các ngươi, mỗi tông môn chỉ có thể lấy ra 3 người để chiến đấu, các ngươi có ý kiến gì không?" Đội Trưởng chấp pháp hội nói.
Lời hắn nói, ai lại dám phản bác, nhưng mà đột nhiên có người lại nói lên: "Tại sao cơ chứ, chấp pháp hội các người có nhiều quyền lực lắm cơ mà, tại sao lại không quản thêm nhiều hơn được cơ chứ?!"
Đó chính là một đệ tử hoàn tinh tông, dựa theo y phục thì hắn ta chỉ là một đệ tử nội môn, nhưng mà hắn ta bây giờ lại muốn phản bác lại, quả thật không biết sống chết.
Vì thế, không cần đội trưởng chấp pháp hội ra tay, chỉ cần một người đứng sau giơ một chưởng đứng ra đánh ra một chưởng, hắn ta đã lập tức bẹp dí tan xác, không thể nói thêm một lời.
"Các ngươi giờ muốn phản bác nữa không?!" Đội trưởng chấp pháp hội hỏi.
Tất cả mọi người nơi đó, ai nấy cũng đều đồng tình, không một lời phản bác.
"Ngươi cũng muốn phản bác sao?" Đội trưởng chấp pháp hội quay sang hỏi Ngọc Linh Thảo.
Điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo cũng phải cạn lời, thâm tâm cô bé lại tự hỏi sao lại là tôi lần nữa.
Những mà ai lại dám nói cơ chứ, vì thế Ngọc Linh Thảo hành lễ mà đáp lại: "Tôi thật sự không dám đâu, ngài quản được chừng này đã là phúc của tông môn chúng tôi, làm sao mà chúng tôi có thể phản bác được cơ chứ! Hơn nữa, sự hiện diện của ngài đã là diễm phúc của chúng tôi rồi, có ngài ở đây, ai lại dám làm càn cơ chứ!"
"Miệng lưỡi ngọt đấy, ta thích ngươi rồi đấy!" Đội Trưởng chấp pháp hội nói.
Điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút rùng mình, ngay lúc đó, Huyền Cơ hiện ra và nói rằng: "Những lời chủ nhân vừa nói lại chính là điều mà người chấp pháp hội ấy muốn nghe đấy ạ!"
Nghe thấy điều đó, Ngọc Linh Thảo lại khóc thầm trong lòng, cô bé không ngờ rằng mấy câu này lại có thể lôi kéo được hảo cảm của chấp pháp hội cơ chứ.
"Được rồi, các ngươi hãy tiếp tục việc của các ngươi đi!" Đội Trưởng chấp pháp hội nói.
Vừa dứt lời, cả ba tông chủ đều thở phào và tiếp tục trận chiến, nhưng mà điều mà bọn họ không ngờ rằng, trong lúc mà bọn họ đối phó với chấp pháp hội thì Diên Sinh La đã ngồi đó hồi lại nguyên linh, dựa theo số thời gian nãy giờ thì hắn ta có thể đã hồi phục được hơn 1 phần 3 số nguyên linh trong cơ thể, điều đó khiến cho bọn họ tỏ ra kinh sợ.
"Nào, ta đã hồi phục được số nguyên linh nhất định rồi, tiếp tục trận chiến thôi nào!" Diêm Sinh La nói.
Lời vừa nói ra, cả ba tông chủ Hòa Thu Bách, Thiên Ngục Mông và Hàn Lập Sinh tỏ ra kinh hãi lập tức vào thế phòng bị, và rồi Diêm Sinh La đã ngay lập tức lao tới tấn công, hiệp hai, bắt đầu.