Bên trong hoàng cung, Nikolai đại đế bây giờ thân thể suy nhược, già nua, đâu còn gì là vẻ một vị vua hùng tâm tráng chí như ngày nào. Hai mươi năm làm thái tử, tám mươi năm làm đại đế của Ala đế quốc, Nikolai đại đế đã mở mang bờ cõi đế quốc hàng ngàn dặm, chưa lần nào phải nhún nhường trước Zenit. Nhưng đây lại là lần đầu tiên ông đối mặt với một cuộc phản loạn.
Trong điện ngoài Nikolai đại đế còn có hai người nữa, chính là Heter và gia chủ của gia tộc Philip. Ba lão nhân từng là chiến hữu, giờ là ba trong bốn người quyền lực nhất đế quốc. Nikolai đại đế đôi mắt đã già nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự tinh minh nhìn hai người bạn già của mình hỏi.
“Mọi chuyện đã điều tra rõ ràng?”
Heter gật đầu nói.
“Đúng vậy, bọn họ đã hành động trước chúng ta, giờ chúng ta không thể chần chừ được nữa, phải hành động sớm hơn dự kiến thôi”.
Nikolai đại đế không trả lời mà lại nhìn Philip. Nếu nói người mà Nikolai đại đế tin tưởng nhất thì không phải là người thân của mình mà chính là Philip. Lịch sử của hai gia tộc có sự gắn bó lâu đời nhất, từ trước khi Ala đế quốc hình thành thì hai gia tộc cũng đã đi lại rất gần, có thể gọi là môi hở răng lạnh. Cả hai gia tộc đều có sự hiểu ngầm ở trong lòng.
“Đã dự kiến cho tình huống xấu nhất, khi cuộc chiến nổ ra ta sẽ đưa mọi người rút về phương bắc”.
Philip bình tĩnh nói. Mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát của họ, buộc mọi người phải hành động trước khi quá muộn, Philip trong lòng thầm thở dài, trải qua trận chiến này đế quốc Ala sẽ còn lại bao nhiêu. Ngừng một chút Philip lại nói tiếp.
“Nhưng ta vẫn không hiểu họ làm vậy có ích gì đây ? Cả ngàn năm chẳng lẽ họ vẫn không hiểu được sao?”
Mọi người đều lâm vào trầm mặc. Đó cũng là vấn đề mà cả ba người nghĩ nát óc cũng không ra được. Lát sau Nikolai đại đế đôi mắt tỏa ra tinh quang nói.
“Không cần biết động cơ của họ là gì. Chúng bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Lệnh cho người bên dưới, lập tức hành động”.
“Vâng, thưa đại đế”.
---------------------Phân cách---------------
Pháo đài Etihad là một tòa pháo đài tiền tiêu của Ala đế quốc, nó được xây dựng từ hai trăm năm trước khi các mốc biên giới giữa Ala và Tinh Hà được xác định, từ đó giữa hai đế quốc vẫn giữ mối quan hệ bang giao hòa hảo. Bình thường thì binh lính thường trú ở đây chỉ là hai vạn, quá ít cho một tòa pháo đài phòng thủ cả ngàn dặm núi rừng phía Tây. Kể từ khi nhận được tin tình báo của Franz, đế quốc lập tức tăng cường hai vạn quân từ Thiên Long quân đoàn đến thường trú, nhưng ai cũng biết lực chiến đấu của quân đoàn này như thế nào, đứng bét so với sáu quân đoàn khác, thậm chí đến một đội Thiên mã kỵ binh cũng không có.
Gọi là pháo đài Etihad nhưng thực tế nó là cả một quần thể do năm pháo đài nhỏ bao quanh một tòa chủ pháo đài cấu thành. Ngàn dặm vùng núi phía tây, sáu tòa pháo đài đứng sừng sững dựa vào núi trở thành bức tường phòng ngự cho đế quốc. Giữa các tòa pháo đài với nhau luôn là những thung lũng rộng, pháo đài đứng tại cao điểm có thể quan sát được tình hình của cả một vùng rộng lớn. Có thể nói đây là một vùng đất mà một người thủ vạn người công.
Mine là một tiểu đội trưởng bình thường đóng giữ ở tiểu thành phía Tây Etihad, ở nơi đây có một tòa phong hỏa đài cao hơn hai mươi mét, có thể báo hiệu cho chủ thành trung tâm cách đây hơn năm trăm dặm. Quân đóng giữ ở tòa tiểu thành này chỉ là một ngàn người, nếu gặp phải địch nhân chắc chắn họ sẽ chết không thể nghi ngờ, bởi thế mà họ còn bị trêu chọc là cảm tử quân.
Từ vài tháng trước cả cứ điểm pháo đài Etihad được tăng quân viện, cấp trên hạ lệnh phải chú ý đến động tĩnh xung quanh, mọi binh lính ở tòa tiểu thành này ai cũng hoang mang lo sợ, ai cũng biết chiến tranh sắp đến gần. Rồi không biết vận mệnh của họ sẽ đi về đâu. Hôm nay cũng bình thường như bao ngày khác, Mine dẫn tiểu đội mười người của mình đứng gác trên đầu pháo đài. Tường thành được xây dựng dựa vào núi, cách mặt đất đến hơn hai mươi mét, địa thế dốc đứng, hiểm yếu là chỗ dựa duy nhất của quân phòng ngự trong pháo đài. Mine nhìn về xanh thẳm núi rừng phía xa chợt cảm thấy điều gì đó không ổn, một ngày pháo đài cử ra một trăm lính trinh sát do thám trăm dặm quanh pháo đài, nhưng không hiểu tại sao bây giờ đã đến trưa nhưng vẫn không hề có một người nào trở về. Chỉ có hai giả thuyết là họ bị ma thú tấn công hoặc bị quân địch phục kích.
“Đội trưởng, ngươi nhìn”.
Bỗng một binh lính hô to. Mine vội chạy đến đầu thành nhìn xuống dưới, trời ạ, cả một rừng đầu người lấp ló giữa hàng cây cối rậm rạp đang từ từ tiếp cận pháo đài. Giáp phục màu vàng của họ bểu hiện rõ thân phận là binh lính của đế quốc Tinh Hà. Nhưng đáng sợ hơn Mine nhìn thấy giữa hàng ngàn binh sĩ đó là một vật thể to lớn. Không, phải nói là một ống thép to lớn, đặt trên một cỗ xe do tượng hình ma thú kéo đi. Đây rõ ràng là một cỗ công thành ma tinh pháo.
“Mau mở ra ma pháp trận phòng ngự, kéo chuông, địch tập kích”.
Mine hướng về phía sau hét to, cả tiểu thành vang lên tiếng leng keng báo hiệu, binh lính rối thành một đoàn mỗi người một việc. Ở phía dưới Tinh Hà đế quốc quân đội dường như cũng phát hiện ra mình bị lộ, hàng ngàn người lột bỏ ngụy trang hô vang xung phong về tòa tiểu thành. Ma tinh pháo xoay nòng về phía tường thành chợt chớp sáng.
“Oanh”.
Một quả cầu năng lượng đỏ sẩm với tốc độ cực lớn va đập vào cửa thành, Mine chỉ thấy cả mặt đất rung chuyển, tường thành chỉ như muốn đổ sập xuống. Ma pháp trận của họ vẫn chưa kịp mở, tường thành phải trực tiếp đối mặt với sức công phá cực lớn của ma tinh pháo.
“Không xong rồi, tường thành sập rồi”.
Phía dưới binh sĩ trở nên hỗn loạn, tường thành cuối cùng cũng không chịu được sức công phá của ma tinh pháo mà đổ sụp xuống một lỗ hổng lớn. Tinh Hà đế quốc binh sĩ đua nhau hướng về lỗ hổng đó tràn vào.
“Mọi người tử thủ lỗ hổng, mau đốt phong hỏa đài”.
Mine biết bọn họ xong, tường thành đã bị phá vỡ, điểm tựa duy nhất của họ đã sụp đổ, giờ chỉ còn hi vọng có thể báo về cho chủ thành biết được địch nhân đã tấn công.
“Vì đế quốc, hi sinh, giết”.
Mine dẫn đầu năm trăm binh sĩ đứng trước lỗ hổng chờ đợi địch nhân tiến đến. Chỉ có tử thủ ở lỗ hổng mới hạn chế được lợi thế quân số của địch nhân. Năm trăm người đứng thành năm hàng ngang lấp lại lỗ hổng, trong đôi mắt ai cũng tràn ngập sự quyết liệt cùng hận thù. Tổ quốc nuôi dưỡng chúng ta, giờ đã đến lúc chúng ta đáp đền tổ quốc.
“Ala đế quốc muôn năm, quyết tử vì đế quốc quyết sinh, giết”.
“Giết, giết, giết”.
Hàng ngàn người bắt đầu lao vào nhau mở màn cho cuộc chiến đẫm máu giữa hai đế quốc. Không ai lùi bước, phía trước họ là địch nhân, phía sau lưng là quê hương, đất nước, hôm nay họ đứng đây vì tranh thủ cho đế quốc chút ít thời gian để phòng ngự địch nhân.
Phía phong hỏa đài, hai mươi binh sĩ cầm đuốc chạy đến muốn đốt cháy phong hỏa đài. Thế nhưng trên bầu trời bỗng xuất hiện từng chấm nhỏ li ti màu đỏ rơi xuống, gần hơn, gần hơn nữa, hiện rõ trong mắt từng binh sĩ rõ ràng là từng quả cầu lửa khổng lồ.
“Oanh”
“Oanh”.
“Oanh”.
Hạt loạt tiếng nổ vang lên cùng tiếng hét thảm của binh sĩ Ala bốc cháy lăn lộn dưới đất. Trên bầu trời đang bay lượn rõ ràng là trăm chỉ đại điêu khổng lồ, chở trên lưng là một kỵ sĩ và một người mặc áo bào đỏ ma pháp sư. Đây là Lôi Ưng kỵ binh của Tinh Hà đế quốc, lực lượng không quân chủ lực của đế quốc này.
Mine nhìn thấy cảnh binh sĩ bốc cháy, đau đớn, thống khổ, đôi mắt đỏ ngầu kìm không được chảy xuống hai hàng huyết lệ. Hắn cầm trường kiếm đâm vào tim một binh sĩ, giải thoát cho hắn khỏi sự thống khổ. Hôm nay bọn họ không thể chạy thoát, không ai có thể còn sống rời khỏi pháo đài. Mine tháo xuống khôi giáp của mình, chỉ để lại y phục vải bố bên trong, cầm ngọn đuốc châm vào chính thân thể mình. Cả người hắn bốc cháy lên hừng hực như ngọn lửa nhiệt huyết trong người hắn. Giữa muôn trùng hỏa vũ Mine lao nhanh về phong hỏa đài, dù đau đớn thế nào hắn cũng không kêu rên một tiếng, trước mắt hắn bây giờ chỉ là màu đỏ, của máu và của lửa.
“Ala đế quốc muôn năm”.
Mine gào lên một tiếng rồi nhảy vào phong hỏa đài. Phong hỏa đài khổng lồ bốc cháy, đốt lên cột khói cao ngùn ngụt tỏa ra cả trăm dặm, trong đâu đó không khí vẫn thoang thoảng mùi máu, tiếng la hét, tiếng hô vang đế quốc muôn năm của những người con Ala kiên cường, bất khuất.