• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Diểu theo bản năng mà co người lại, áp chặt lưng vào lưng ghế sô pha, cụp mắt xuống không biết nên xấu hổ hay ngại ngùng.

Bầu không khí kiều diễm bị gián đoạn, hiển nhiên là không thể tiếp tục. Nhưng cô không khỏi suy nghĩ, nếu như vừa rồi Tống Lộc Bách không bị gián đoạn vì tình tiết này, thì liệu anh có tiếp tục làm thêm một bước nữa không?

Trên thực tế, cô đã hai mươi mốt, bất kể là sinh lý hay tâm lý, cô đều...

Thành ghế sô pha đột nhiên nhẹ đi, anh cầm lấy áo khoác ở một bên, giữ một bên vai của cô để ngồi dậy, mặc áo khoác lên người cô, siết chặt đường viền cổ áo, trầm mặc một hồi mới buông ra, anh đứng lên, nhéo mày nói "xin lỗi", trong giọng nói vẫn còn một chút khát vọng.

Chân Diểu cúi đầu, lặng lẽ hít một hơi thật sâu để làm dịu đi nhiệt độ của nhịp tim và gò má, cô không thể nói "không sao đâu", nhưng bầu không khí lúc này thì xấu hổ đến mức không nói được gì...



Vì vậy, suy nghĩ trong cô đột nhiên nhảy dựng lên, ngượng ngùng nói: "Em nhớ chiếc váy này nó không hề rẻ."



Mặc dù giá bảy con số không phải là mẫu cao cấp đắt nhất của thương hiệu này, nhưng thật xấu hổ khi chiếc váy này bị xé nát trước khi cô có thể mặc nó ra ngoài để gặp gỡ mọi người. Hơn nữa cô thực sự rất thích chiếc váy này, vốn dĩ ban đầu cô định đặt nó trong phòng thay đồ sau khi tiếp rượu.



Tống Lộc Bách ấn hai tay lên trán và thái dương, suýt nữa thì bị cô chọc cười đến mức tức giận.



Vừa tức giận vừa buồn cười.



Cuối cùng cô chỉ quan tâm đến chiếc váy rách này thôi sao?



"Tiền của anh, em so với anh còn cảm thấy đau khổ hơn." Anh thở dài trong lòng, dây thần kinh căng thẳng có chút thả lỏng.



"Đương nhiên là xót rồi."



"Ừm, sau này tiền của anh cũng sẽ là của em."




Chân Diểu xấu hổ, ý cô đâu phải như vậy, điều cô ấy muốn nói là bất kể tiền của ai thì vẫn là tiền, sao anh lại có thể hiểu nó thành như vậy?



"Em đã nói em đau lòng không phải vì chuyện này... Tiền của anh thì cũng là tiền, em cũng chưa từng mặc cái váy này, cảm giác có chút đáng tiếc."



"Không phải đã mặc cho anh xem rồi sao?"



"Như vậy đâu có giống nhau đâu?"



Tống Lộc Bsdch bị lời nói của cô làm cho nghẹn lời, híp mắt nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó thờ ơ nói: "Còn chưa dùng lực mà nó đã bị rách như vậy rồi, có thể thấy chất lượng không được tốt lắm, vậy chỉ cần mua một cái tốt hơn. Là do em tự mình chọn hay anh sẽ chọn cho em?"



" ..." Chân Diểu mở miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Như thế kia mà còn gọi là không dùng lực, chỉ sợ rằng cho dù tấm vải Oxford thì cũng sẽ bị rách."




Nói xong cô mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lập tức bất lực liếm liếm môi.



Rõ ràng vất vả lắm mới có thể né tránh được chủ đề này, tại sao nó lại quay trở lại một cách không thể giải thích được?



"Lần sau anh sẽ đổi sang cách nhẹ nhàng hơn." Tống Lộc Bách dựa vào tường nhìn cô, cứ như thể sự mất kiểm soát vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của anh dường như có gì đó khác biệt.



Chân Diểu sững sờ một lúc, ngay lúc bốn mắt chạm nhau, cô chợt nhận ra anh đang ám chỉ điều gì.



"Anh..." Cô như đang ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, chỉ giả vờ ngu ngốc đứng dậy đi về phía phòng thay đồ: "Không cần phải mua một chiếc váy mới đâu, tuần trước anh đã đưa cho em một cái vẫn còn treo trong tủ, lần này có thể mặc nó."



Nói xong cô cũng bước vào phòng thay đồ , trước khi đóng cửa còn vội vàng nhìn anh một cái, nhưng nhịp tim của cô đã bị đôi mắt đen của anh bỏ lỡ một nhịp, sức lực trên tay cầm đóng cửa nhất thời không được kiểm soát, cô đóng cửa thật mạnh, vang lên một tiếng.

Chân Diểu đóng cửa khóa lại, xoay người dựa lưng vào tấm gương toàn thân rộng cách đó vài mét, lúc này mới nhận ra tóc của mình vén lên có chút rối tung, trên môi còn có một chút hỗn độn mơ hồ, sắc mặt hơi đỏ lên.



Cô mím môi nhìn mình trong gương một lúc rồi lẳng lặng cởϊ áσ khoác, quay người lại soi phía sau lưng.



Lưng váy này không thấp mà buông lỏng thành những nếp gấp hình vòng cung, chất liệu mỏng nhẹ, lúc này đã trở thành hai mảnh vải bị xé toạc. Cả hai bên mặt đều lúng túng treo lơ lửng, để lộ ra hơn nửa tấm lưng.



Cô xem đến mặt đỏ tim đập nhanh, tình cảnh quần áo bị xé rách vừa rồi bỗng dưng lại hiện lên trong đầu cô.



Vừa rồi cô chỉ cảm thấy bàn tay anh luôn bao lấy lưng cô, sự đụng chạm và nóng rực khi lòng bàn tay hơi thô ráp cọ vào da thịt khiến thân trên mềm nhũn. Cô chưa kịp phản ứng thì quần áo đã bị siết chặt vì lực kéo, tiếng xé rách mới khiến cô tỉnh táo.

Thế nhưng anh còn trách chất liệu vải không được bền chắc...



Chân Diểu vội vàng xoay người không ngừng soi gương, lấy bộ quần áo mới trong tủ ra, lau sạch màu son trên môi, chải lại mái tóc rối bù cho gọn gàng.



Khi đóng tủ trang sức lại, cô đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo hoảng sợ nhìn lên hướng cửa.



Hôm nay khi cô quay lại, vì biết được mối quan hệ giữa cô và Tống Lộc Bách đã đình trệ nên Khương Linh đã vô tình nhét một hộp nhỏ "mới tinh" vào trong túi xách của cô, lúc cô trở về đã tiện tay đặt nó ở kệ đầu giường, vốn dĩ cô định sẽ tìm một ngăn tủ để cất đi hoặc cất vào trong phòng thay đồ, nhưng khi nãy nhìn thấy bộ váy mới vừa mới gửi tới, cô đã quên mất.



Vừa rồi cả hai đều không có thời gian để ý tới, Tống Lộc Bách đang ngồi một mình trong phòng ngủ, đề phòng nhìn thấy sự việc xấu hổ vừa nãy...

Chân Diểu vô cùng lo lắng, vội vàng mở cửa lao ra ngoài, chỉ thấy người đàn ông đứng cách đó một mét, nhìn xuống chiếc hộp vuông trên bàn tròn theo hướng đối diện với cô.



Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại nhìn sang, nhưng vẫn ung dung nhẹ nhàng nhướng mày.



"Anh à, anh nghe em giải thích đã." Cô cứng đờ người vào chỗ đó, khó nói thành lời.



Tống Lục Bạch đút một tay vào túi quần, chằm chằm nhìn vào cô: "Ừm, anh đang nghe đây."



"Cái này là của Linh Linh đưa cho em, không phải là do em mua, cô ấy nói rằng không có chỗ để dùng nên đã đưa nó cho em."



Anh gật đầu, bỗng dưng mỉm cười: " Em có chỗ dùng."



Những lời này không giống như câu trần thuật cũng không phải câu nghi vấn, nghe thấy vậy, má cô đỏ lên nhanh chóng, ánh mắt tránh né: "Cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy không bạn trai, vốn dĩ em cũng không muốn nhận, nhưng là cậu ấy cố ý nhét vào túi của em."

Ngay khi vừa dứt lời, Tống Lộc Bách đột nhiên cúi người cầm lấy chiếc hộp nhỏ kia, hai mắt mờ mịt nhìn nó, rồi lại nhẹ nhàng ném nó trở về chỗ cũ.



"Có thể vứt nó đi."



Chân Diểu mím môi: "Vốn dĩ em còn chưa kịp vứt."



"Kích cỡ không phù hợp."



"... ?!" Cô trợn tròn mắt, không kiểm soát được mà nhìn chiếc hộp kia, trong nháy mắt mặt cô đã đỏ bừng.



Cái gì mà kích cỡ không phù hợp, anh đã nói gì!



Ý thức được cuộc trò chuyện vừa rồi được diễn ra như thế nào, Tống Lộc Bách thở phào nhẹ nhõm, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống khó có thể nhận ra.



"Anh đi ra ngoài trước." Vẻ mặt anh rất bình tĩnh và tự chủ: "Để tránh bọn họ sẽ dùng đủ thứ lý do tồi tệ để đuổi anh ra khỏi phòng của em."



"Vâng." Chân Diểu thản nhiên gật đầu, không dám nhìn anh nhưng khi ánh mắt của cô rơi xuống, vô tình rơi vào khóa thắt lưng của anh, để cho ánh mắt rung động, cô quay đầu nhìn đối phương có chút chột dạ: "Em... em chỉ muốn rửa mặt thêm một lần nữa thôi."

Tống Lục Bạch "ừm" một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài.



Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, lúc này đứng ở hành lang vắng vẻ không bóng người nào anh mới cau mày, đưa tay che lại lông mày, ấn đầu ngón tay vào thái dương vài cái, kiềm chế sự bất lực trong ánh mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK