Sau bữa trưa, hai người nghỉ ngơi một lúc sau đó đi đến khu nghỉ mát trượt tuyết. Mấy năm nay Chân Diểu rất ít khi trượt tuyết, cho nên kỹ năng học được trước kia có chút xa lạ, toàn bộ quá trình đều dựa vào vị "nghiêm sư" Tống Lộc Bách này.
Cô có hơi sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến anh đang ở một bên nhìn mình, đột nhiên cảm thấy táo bạo hơn.
Tống Lộc Bách dạy cô trượt tuyết, từng chi tiết đều được anh phân tích rõ ràng, lại dặn đi dặn lại nhiều lần, nhưng khi buông cô ra để cho cô thử trượt lại thì tuyệt đối không bao giờ bảo vệ quá mức, coi "ngã" như một bài học bắt buộc, cho cô một ảo giác "buông lỏng".
Nhưng chỉ cần nhìn lại, có thể thấy anh tập trung vào hướng của cô, rõ ràng là nhìn chằm chằm vào việc ngăn chặn bất kỳ tai nạn nào có thể xảy ra. Một khi cô thực sự ngã, anh sẽ tiến lên kiểm tra ngay lập tức, xác nhận không có gì đáng ngại mới để cô tiếp tục.
Giây phút này, trong đầu Chân Diểu đột ngột toát ra một ý niệm.
-Tương lai anh ấy nhất định sẽ là một người cha tốt.
Trái tim cô nóng lên, vội vàng nắm chặt gậy trượt tuyết.
Thử một lần nữa thì vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến nỗi cô có chút đắc ý, hậu quả là không kiểm soát được sự cân bằng và biên độ chuyển động, đặt mông ngã ngồi trong tuyết.
May mắn là không quá đau, sau khi hoảng sợ Chân Diểu thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng dang chân tay nằm xuống thành hình chữ đại.
Trong vòng vài giây, một cái bóng bao phủ lên đỉnh đầu cô.
Tống Lộc Bách nhíu chặt mi tâm, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm xuống bên cạnh cô, căng thẳng đến mức vừa nhìn liền biết là bị động tác đột nhiên nằm xuống của cô dọa sợ.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, duy trì tư thế ban đầu không thay đổi, mỉm cười lấy lòng.
Trong lòng Tống Lộc Bách nhất thời buông lỏng, lập tức lông mày cau lại càng chặt hơn, ôm người cô lên, một bên thay cô vỗ bông tuyết dính vào người, vừa trừng phạt vỗ mông cô một cái cảnh cáo: "Giống như trẻ con vậy."
Chân Diểu che tay ở phía sau, cố ý nói: "Cách đây không lâu anh còn gọi em là bạn nhỏ đấy, anh trai ạ."
Vẻ mặt anh hơi dừng lại, thở dài rũ mắt xuống tiếp tục thay cô vỗ quần áo, hiển nhiên là bị chọc cười.
Hầu hết thời gian, miễn là cô gọi anh trai, anh đều không thể làm gì với cô.
Tất nhiên... Ngoại trừ một loại thời gian và địa điểm. Vào thời điểm đó, cô gọi anh trai để cầu xin tha thứ không chỉ không thực sự được buông tha mà còn làm cho anh trở nên nguy hiểm hơn.
Hai người không ở trong khu nghỉ mát trượt tuyết quá lâu, sau khi thay quần áo thì rời đi, trở về khách sạn gần đó.
Trong rừng đều là tuyết đọng, Chân Diểu bỗng nhiên rất muốn làm người tuyết, vì thế chạy đến dưới gốc cây ngồi xổm xuống, dùng tay đeo găng tay đem tuyết đọng trên mặt đất tụ lại, để hình dạng của đống tuyết dần dần trở thành giống như quả cầu.
"Buổi trưa lúc ra khỏi cửa không phải còn nói tay lạnh sao?" Tống Lộc Bách nắm lấy một cổ tay cô, nghiêm mặt nhìn găng tay dính đầy bông tuyết của cô: "Bây giờ lại không lạnh nữa sao?"
"Không lạnh, làm người tuyết rất nhanh."
"Em nói, anh đến đây." Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vẫy tay cô.
Chân Diểu vỗ vỗ tay run rẩy toàn những bông tuyết, cười chỉ huy hành động của anh.
Chẳng bao lâu, hai người tuyết không quá lớn xuất hiện dưới gốc cây.
"Không được, như vậy là không công bằng, em làm sao có thể lùn như vậy." Cô giơ tay lên vẽ một chút giữa hai người tuyết, lại so sánh giữa mình và Tống Lộc Bách: "Rõ ràng em chỉ thấp hơn anh một cái đầu, vì sao người tuyết lại có thể chỉ cao bằng một nửa người tuyết của anh."
Nói xong, Chân Diểu trực tiếp lấy tay điều chỉnh "chiều cao" cho người tuyết, tính toán chi li điều chỉnh một hồi lâu, cuối cùng còn nhặt cành cây tinh tế vẽ nơ và nút thắt cho người tuyết nam.
Sau khi hoàn thành, cô nhìn chằm chằm, đột nhiên đưa tay ra, dứt khoát quay đầu người tuyết, trông giống như muốn hôn khuôn mặt của người tuyết bên cạnh.
Chân Diểu quay đầu nhìn Tống Lộc Bách, chớp chớp mắt.
Vẻ mặt anh bình tĩnh chuyên chú, con ngươi tối màu bị tuyết trắng phía sau làm nổi bật giống như mực đen trơn bóng, đường nét lông mày cùng sống mũi anh tuấn.
Dường như thời gian không để lại bất kỳ dấu ấn nào trên khuôn mặt của anh, cũng giống như một bức tượng rơi vào tay thợ thủ công, thời gian dài càng được chạm khắc tinh tế hơn.
Anh cứ nhìn cô như vậy, vẻ mặt bình tĩnh đã là thói quen của anh, nội liễm ôn hòa.
Một giây sau, dường như anh muốn giơ tay lên sờ má hoặc đỉnh đầu cô, nhưng nhanh chóng nhận ra bàn tay anh chạm qua tuyết đọng không đủ khô ấm, vì vậy buông tay xuống, cúi đầu hôn lên chóp mũi lạnh lẽo của cô.
Một chút ấm áp trên chóp mũi lan rộng dọc theo làn da lan đến toàn bộ cơ thể.
Sau khi hôn một lúc, anh lùi lại, hỏi cô: "Tay có lạnh không?"
"Không lạnh."
Chân Diểu lắc đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, hướng đến hai người tuyết chụp vài tấm ảnh, biến những thứ không vĩnh cửu trở thành vĩnh cửu.
Sau khi chụp ảnh, cô được người đàn ông dắt theo tiếp tục đi về phía trước, in hai dấu chân lên tuyết trong rừng.
Tuyết phát ra âm thanh xào xạt nhẹ dưới giày, Chân Diểu quay đầu nhìn dấu chân phía sau, bỗng nhiên đẩy người đàn ông bên cạnh về phía trước: "Anh đi phía trước, em đi theo sau anh."
Tống Lộc Bách dung túng đi về phía trước, cô cúi đầu nhón chân phía sau, từng bước từng bước giẫm lên dấu chân anh để lại.
Tuy nhiên, người đàn ông chân dài, bước chân cũng lớn hơn bước chân của cô, cô không dễ dàng giẫm lên mọi dấu vết tách biệt, cuối cùng không chú ý liền lảo đảo hai bước suýt ngã.
"Làm sao vậy?" Tống Lộc Bách nghe thấy động tĩnh xoay người, một tay bắt lấy cô đang lảo đảo: "Còn muốn đánh nhau sao?"
"Không phải. Là em không theo kịp bước chân của anh." Chân Diểu quay đầu chỉ chỉ phía sau.
Tống Lộc Bách ngước mắt lên, ánh mắt hơi dừng lại.
"Trèo lên." Sau một thời gian trầm ngâm, anh quay lại ngồi xổm trước mặt cô: "Anh cõng em."
Nghe vậy, Chân Diểu cười rộ lên, khom lưng ngoan ngoãn nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn trước mặt, một bàn tay lặng lẽ nắm chặt, sau đó trong nháy mắt Tống Lộc Bách cõng cô đứng lên, tay mở ra bên mặt anh, nhắm ngay lòng bàn tay nhẹ nhàng thổi một hơi.
Những bông tuyết chưa kịp tan ra bay lên, lảo đảo bay đến dính trên mặt của người đàn ông, lông mày màu đen anh tuấn nhất thời biến thành hoa trắng.
"Lại hồ nháo cái gì đấy?"
Chân Diểu ghé vào vai anh cười: "Bây giờ anh trông giống như một ông cụ lông mày trắng vậy."
Khóe môi Tống Lộc Bách cong lên, không nói gì.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên tiến lại gần, ấn môi lên lông mày của người đàn ông, sau đó hôn mí mắt anh, hôn tất cả những bông tuyết trắng còn sót lại.
Anh không nói gì, chỉ vững vàng cõng cô, tiếp tục từng bước một.
"Cho dù có một ngày anh già rồi, nhất định cũng sẽ là một lão tiên sinh rất đẹp trai nha." Chân Diểu ôm cổ anh thì thào, bỗng dưng lại cười cười, mím môi bình thản ý cười.
Tống Lộc Bách nói: "Chờ đến khi anh già rồi, em vẫn còn là một tiểu cô nương."
"Khi anh già đi, em cũng già đi, làm gì có tiểu cô nương mười mấy tuổi nào."
"Đối với anh, em vĩnh viễn là một tiểu cô nương."
Chân Diểu sửng sốt, vị ngọt ấm áp như mật ong chìm vào nước ấm từ từ tan ra trong lòng.
Trời tuyết rơi thật tuyệt. Cô nhớ nhiều kỷ niệm khó quên và những khoảnh khắc quan trọng của hai người họ trong những ngày tuyết rơi, giống như thời điểm này.
Vì thế cô cảm thán với Tống Lộc Bách.
"Sau này sẽ có mùa xuân, mùa hạ, mùa thu và mùa đông, một năm bốn mùa" Anh chầm chậm nói: "Thậm chí là mỗi ngày một mùa."
"Vâng." Cô lẩm bẩm.
Ồ, được rồi, có một ngày mùa thu.
Trong khu vườn ngày hôm đó, cô va vào anh trong một cơn mưa phùn, sau đó anh trở thành một cơn gió thổi bay những đám mây đen xung quanh cô.
Sau đó, cô nghĩ rằng cô sẽ thoát khỏi những ngày u tối trong cuộc sống của mình, không có khoảnh khắc nào tốt hơn.
............
Bóng dáng của hai người trong rừng dần dần đi xa.
Có những dấu vết dài trên tuyết đằng sau họ. Đầu tiên là hai hàng dấu chân song song đan xen, dấu vết giữa chừng bỗng dưng lộn xộn thành một đoàn, chờ khi trở nên rõ ràng, chỉ còn lại dấu chân của một người.
Người đàn ông cõng cô gái từ từ đi về phía trước, giống như dấu chân phía sau kéo dài đến một khoảng xa mà không có kết thúc.
Tuyết không rơi nữa, vì vậy dấu vết này đã được lưu giữ cùng với hai người tuyết dưới một cái cây trong một thời gian dài.