Rõ ràng đó chỉ là những câu nói mớ bình thường nhưng mà anh cứ như vậy lặp lại khiến nó trở nên kì lạ, làm cho cô nghĩ đến tối hôm qua.
Tối hôm qua cô cũng đã nói lời tương tự như vậy với anh, vậy mà anh cũng không tha cho cô.
Nhất định là anh cố ý! Chân Diểu nghi ngờ cô nói mớ lúc đang ngủ vì muốn lên án hành vi quá phận của anh vào hôm qua.
Ngay từ đầu đối với loại chuyện này cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, nhưng mà sau khi trải nghiệm thực tế thì cô phát hiện mình đã đánh giá thấp sức "chịu đựng" của bản thân. Mặc dù anh rất cẩn thận cũng rất kiên nhẫn nhưng điều kiện khách quan là không phối hợp với nhau thì mọi chuyện nhất định sẽ không thuận lợi.
Thật vất quả mới vượt qua lúc đầu, cô từng chút một đắm chìm vào trong đó, cho rằng tất cả mọi thứ đều suôn sẻ, kết quả. . .
Nghĩ tới dây, Chân Diểu ấp a ấp úng nhanh chóng nói nhỏ bổ sung thêm: "Trong mơ con ngựa không nghe lời nên chạy loạn, như vậy thì không bình thường cho lắm, kéo lại cũng không kéo được, làm nó dừng lại hoặc châm một chút nó cũng không nghe lời. Chẳng qua đây là ngựa chứ không phải người, có thể tha thứ được vì nó không cố ý rằng nó không nghe thấy hoặc nghe không hiểu."
Nói xong cô còn hỏi anh thêm một câu: "Anh nói xem có phải không?"
Tống Lộc Bách: ". . ."
Sao anh có cảm giác như cô gái nhỏ này đang chửi xéo anh vậy.
"Có thể là nó đang cao hứng nên không khống chế được chính mình."
"Chuyện gì mà có thể làm nó cao hứng dữ vậy. . . "
"Đúng vậy, chuyện gì làm nó cao hứng dữ vậy?" Anh nhàn nhạt phụ họa thêm, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có khả năng là nó tìm được con ngựa cái mà nó thích thì sao."
"Anh mới là ngựa cái!" Chân Diểu phản bác lại ngay lập tức.
Tống Lộc Bách cười khẽ một tiếng, bởi vì cô đang dựa trên người anh nên lồng ngực anh rung lên khi anh cười, khiến cho lỗ tai cô có chút ngứa.
"Ừm, là anh." Anh vui vẻ nói.
". . ." Chân Diểu lúc này mới phát hiện cô lại tự mình lọt vào bẫy do anh tạo ra.
Trong đầu toàn là nội dung không lành mạnh! Anh gài cô để cô có thể tự thừa nhận chính mình là ngựa cái, cô trước đây đã nhìn lầm anh rồi.
"Anh à, em luôn nghĩ anh là người đáng tin cậy, sẽ cân nhắc đến cảm xúc của em, cũng là người rất có nguyên tắc và giới hạn." Cô vùi đầu vào trong ngực anh và không cần nhìn nhau, ám chỉ anh và bày tỏ sự có chút bất mãn với anh.
"Xin lỗi." Tống Lộc Bách xoa đầu của cô, vỗ vỗ sau lưng cô như an ủi.
Chân Diểu mấp máy môi, thấy anh có chút ân hận, sự tức giận của cô đều bay đi đâu hết.
Lúc này cô cúi đầu nên không nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông này đang ra sao, cũng không đoán được trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì.
Rất nhanh anh lại lần nữa mở miệng : "Nhưng sau này em sẽ phát hiện ra là ở phương diện khác thì em thực sự nhìn lầm anh rồi."
Chân Diểu: ". . ."
Quả nhiên là cô không nên mềm lòng mà.
"Em vẫn còn khó chịu sao."
Nhận thấy được Tống Lộc Bách muốn ôm cô, Chân Diểu vội vàng cúi đầu rụt người lại không cho anh thực hiện được mục đích, về sau mới nhận ra càng ngày càng xấu hổ, giọng nhỏ như con muỗi: "Không khó chịu."
Từ lúc nửa đêm cho đến bây giờ là đã qua mấy tiếng, thực sự cũng không khó chịu như vậy, cô cảm thấy hiện tại chắc là cơ thể có chút nhức mỏi.
"Bây giờ em muốn thức dậy chưa? Hay vẫn còn muốn ngủ tiếp?"
"Không." Cô rầu rĩ trả lời.
Không chú ý một chút liền nghĩ đến những hình ảnh khiến cô đỏ mặt, cứ như vậy sao mà ngủ tiếp được.
Tống Lộc Bách ôm cô ngồi dậy: "Anh ôm em đến nhà tắm."
"Không cần đâu, em có thể tự mình đi được." Chân Diểu cố gắng dùng tay đẩy ra nhưng bàn tay lại vô tình đè lên thắt lưng săn chắc của người đàn ông, cô liền nghĩ đến hai đường cong nàng tiên cá xinh đẹp này.
"Đừng lộn xộn."
Ba từ này có ý là cảnh cáo cô, tay anh đặt lên mu bàn tay cô, ngón tay thon dài nắm cổ tay và siết chặt cả bàn tay cô, đồng thời thuận tiện đem cô ôm vào lòng.
Hiện tại Chân Diểu cũng đã ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, ngay lập tức nhận thức được sự việc mà nằm úp xuống, mặc kệ cho đối phương nhéo cái lỗ tai nóng hổi của mình, sau đó lại tự mình ngồi dậy.
Tống Lộc Bách dựa vào đầu giường và nhẹ nhàng co chân lại, cô lại trượt về phía trước, nghiêm túc mà nhào vào ngực anh.
Anh ôm cô như ôm một đứa trẻ cứ như vậy nâng chỗ hai bên thắt lưng của cô, đem cô nhấc bổng lên, anh ôm má cô rồi rũ mắt xuống nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Chân Diểu đỏ bừng khi cô nhìn thấy được ánh mắt của anh, muốn tránh cũng không tránh được.
Cô cắn môi dưới, im lặng nhìn anh.
Tống Lộc Bách nhìn cô chằm chằm, sự ám muội trong đôi mắt đen đó làm cô nghĩ tới tối hôm qua. Đèn không có tắt nên cô đã thấy cảm xúc trong mắt anh rất chân thật.
Anh chậm rãi cúi đầu xuống hôn cô, ngón tay dài luồn vào tóc cô, để những sợi tóc mềm mại và màu nâu tràn ra giữa khẽ tay anh.
Sau khi đã phá bỏ rào cản, nụ hôn của ngày trước và bây giờ rất khác nhau, bắt đầu trở nên không thành thực.
Hai tay của Chân Diểu ôm lấy vai anh, hai chân trái lại ngoan ngoãn ngồi, sáng sớm người cô mệt mỏi rã rời lại bị nụ hôn của anh làm cho có chút tỉnh táo lại.
Nhưng mà trong lúc ngồi thẳng người thì thắt lưng cô vừa đau vừa mềm nhũn, cô cố gắng chịu đựng mới không kêu thành tiếng, kìm nén đến mức khuôn mặt cô đỏ bừng.
Hậu quả của việc thắt lưng cô mềm nhũn là toàn bộ cơ thể cô nhào về phía anh một cách mất kiểm soát, tay cô lỡ chạm vào gáy của anh.
Động tác của Tống Lộc Bách dừng lại, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô ở phía sau tìm tòi, lần này là đưa tay cô luồn vào cổ áo đụng vào sau lưng anh, đường cong cơ thể thật săn chắc.
"Em sờ có thấy vết cào em để lại cho anh không?" Anh nhéo mặt cô một cái: "Tối qua em cào thật là mạnh tay."
Chân Diểu nhanh chóng rụt tay lại, đầu cô nhất thời đem chôn vào trong ngực anh như con đà điểu.
Đột nhiên, Tống Lộc Bách ôm cô nghiên người, cô cho là anh muốn đem cô đặt ngang lên giường, nhất thời cô liền nghĩ đến những phản ứng của đàn ông lúc buổi sáng, trong lòng chợt hoảng sợ mà la lên: "Không được, không được, không thể được! Bây giờ em vẫn còn rất khó chịu!"
". . ." Tống Lộc Bạch nhéo nhẹ chóp mũi của cô, giọng khàn khàn: "Em nghĩ cái gì vậy. Anh ôm em rời giường mà."
Rõ ràng là cô chưa vượt qua được, cũng chưa thích ứng được, dù anh có kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới đâu thì hiện tại cũng không thể làm nên chuyện.
Nói xong anh liền đem cô đến bên mép giường ngồi cúi người mang vớ cho cô.
Sau khi trải qua chuyện nhầm lẫn xấu hổ này, Chân Diểu ngượng ngùng che mặt, sau chốc lát xuyên qua khe hở giữa ngón tay cô lén nhìn sang anh.
Người đàn ông có một bờ vai rộng và tấm lưng được bao bọc bởi một bộ quần áo vừa vặn, làm nổi bật lên sức lực tràn trề, nhìn vậy cô không kìm lòng được mà nuốt nước miếng xuống, nghĩ đến đó khiến cho lòng bàn tay cô nóng bừng lên.
Bộ dạng lúc thức dậy của anh là một mặt cô chưa từng thấy bao giờ. Mặc dù bây giờ đã sống chung với nhau nhưng có vẻ hơi lúng túng và không được tự nhiên cho lắm, nhưng khoảng cách giữa bọn họ so với trước đây thì quả thật càng ngày càng gần, cảm giác thân thiết và sinh hoạt hằng ngày cũng càng sâu nặng thêm.
Rất nhanh hai đôi vớ đều đã được mang xong. Tống Lộc Bách đứng lên và nhìn cô, làm cô bất ngờ mà lấy lại tinh thần cúi đầu né ánh mắt anh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"Anh ôm em."
"Không cần đâu. . . Em tự mình đi được."
Tống Lộc Bách không giải thích thêm gì nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt cô giúp cô mang dép vào rồi mới đứng sang một bên.
"Anh nhìn em làm gì vậy." Cô quẫn bách.
"Bây giờ anh nhìn một tí cũng không cho?" Anh nghiêm túc nói: "Bá vương điều khoản?"
Chân Diểu không nói nên lời, vừa định chống tay đứng lên để đi vào nhà tắm, kết quả chân cô run lên giống như vận động quá sức hoặc chưa có ăn cơm, một loại cảm giác khó chịu nao đó truyền tới khiến động tác bước đi của cô rất cứng nhắc.
Cô dường như khuỵu gối xuống và ngồi lại bên giường.
Trong nháy mắt, Chân Diểu trợn tròn mắt giây kế tiếp mới phản ứng lại được, thiếu điều muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Cô còn tưởng mình không có bị khó chịu nhưng khi di chuyển thì mới phát hiện. . .
Cơ thể đột nhiên mất trọng lực bị nâng lên không trung, là Tống Lộc Bách trực tiếp ôm ngang cô lên, cô không phản ứng kịp nên tay cô bám vào vai anh sau đó nhanh chóng đem mặt vùi trong bả vai của anh.
Anh không nói gì, bước chân vững vàng ôm cô đi vào phòng tắm.
Chân Diểu lặng lẽ ngẩng đầu, ló đầu qua bờ vai của anh nhìn về chiếc sô pha nằm xéo ở ngay căn phòng.
Ánh mắt cô dừng lại, sau đó trợn tròn mắt lên.
Ở trên chỗ tựa lưng của chiếc sô pha có phủ một tấm ra giường ------ nhìn màu sắc rõ ràng giống với tấm ra giường tối qua.
Đột nhiên trong trí nhớ hiện ra một hình ảnh mơ hồ, cảm giác khó chịu biến mất khỏi cơ thể sau khi ngâm nước nóng. Vì vậy nửa đêm hôm qua Tống Lộc Bách không chỉ thay ra giường mà còn giặc và thay quần áo cho cô. . .
Chân Diểu đành nhắm mắt cam chịu!
Chỉ cần cô cứ tiếp tục giả vờ như không biết vậy thì đồng nghĩa với việc này chưa từng xảy ra.
Bất quá thừa dịp chờ Tống Lộc Bách không có ở đây cô phải đem ra giường ném vào máy giặt mới được!
Tống Lộc Bách đi đến trước gương mới đặt cô xuống, sau đó bình tĩnh lấy nước và bóp kem đánh răng ra rồi đưa mọi thứ cho cô.
Chân Diểu từ trong tay anh nhận lấy bàn chải, hơi cúi đầu xuống, tóc hai bên má đột nhiên rơi xuống vai rồi trượt xuống ngực cô.
Cô sửng sốt, do dự một hồi cô định buông bàn chải xuống thì phía sau đã có người trước một bước thay cô đem tóc vén lại lên tai, và cảm giác ngứa ngáy nổi lên khi đầu ngón tay anh lướt qua da cô.
Động tác của anh không thành thực mà đem tóc cô vén hết ra sau đầu rồi bắt đầu cột lên. Thực ra động tác buộc tóc cũng không được thoải mái cho lắm, cô ngây người nhìn anh qua tấm gương.
"Em ngây ra đó làm gì." Buộc tóc xong, Tống Lộc Bách nhíu mày nhìn cô, đột nhiên nhướng mắt đáp lại ánh mắt của cô, từ phía sau giơ tay lên cầm tay cô đang cầm bàn chải rồi đưa sát vào bên môi cô: "Đánh răng đi."
Chân Diểu vội vàng cụp mắt xuống, ngây ngốc "oh" một tiếng.
Trong khi cô đang đánh răng rửa mặt thì Tống Lộc Bách sang phòng khác rửa mặt, chỉ là so với cô thì mất nhiều thời gian hơn. Khi anh quay về thì ngược lại toàn thân mang theo hơi lạnh và đầu tóc hơi ướt.
Vậy đây là vừa đi tắm đó sao? Cô nghi hoặc, ngay sau đó điều cô nghĩ tới lại là cảnh anh bước ra từ phòng tắm khi cô vô tình hồi phục được thị lực ở trong khu nghỉ dưỡng kia.
Lần đó anh từ nhà tắm đi ra cũng có hơi lạnh như thế này, hơn nữa nửa phần trên của khăn tắm đều thấy rất rõ ràng. . .
Cô lại liên tưởng đến những hình ảnh và âm thanh kỳ quái, trong đầu Chân Diểu chợt hiện lên một loại ánh sáng nào đó.
Sở dĩ anh khi đó. . .
Lưu manh! Cô siết chặt tay, trong lòng tức giận nói.