_
Khó có thể nhận ra trạng thái khi say của Yến Hoa vì anh trông không khác gì bình thường, anh có thể nhịn và uống tiếp cho đến khi xuất huyết dạ dày.
Bình thường chỉ có Giang Dã mới nhận ra điều này.
Nhưng hôm nay Yến Hoa lại uống rượu trong trạng thái vui vẻ cho nên tình trạng say đặc biệt rõ ràng.
“Anh Kiều, chúng ta về thôi.” Khi Giang Dã vừa mở cửa xe, quay đầu liền thấy Yến Hoa đang ngồi xổm trên bậc thềm bồn hoa, không biết đang nhìn cái gì.
Yến Hoa không để ý tới Giang Dã, chỉ chăm chú nhìn mặt đất.
Nhưng tầm nhìn rất mờ nên không thể thấy rõ.
"Anh Kiều?"
Yến Hoa vẫn không để ý đến hắn.
Giọng nói Giang Dã khẽ chậm lại vì hắn sợ làm phiền đến Yến Hoa, thấp giọng hỏi: "Anh Kiều, anh đang nhìn gì thế?"
Yến Hoa dừng lại, có vẻ như đang suy nghĩ, anh ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, một lúc lâu sau mới dừng lại trên mặt Giang Dã, nghiêm túc trả lời: "Con kiến đang di chuyển, ngày mai trời sẽ mưa."
Giang Dã sửng sốt một chút, tựa hồ có chút kinh ngạc khi câu nói này lại phát ra từ miệng Yến Hoa, hắn mỉm cười đáp lại:“Dự báo thời tiết nói ngày mai trời sẽ mưa, chúng ta nhanh chóng về thôi.”
Yến Hoa không nhúc nhích, chỉ cau mày nhìn chằm chằm tổ kiến trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.
“Anh không thích mưa.”
“Vì sao?”
Yến Hoa xoa xoa vết sẹo trên lòng bàn tay rồi lại nhìn Giang Dã, nhỏ giọng nói: “Chỉ là không thích thôi.”
“Ngày mưa khó chịu lắm.”
“Vậy thì chúng ta về nhanh thôi, nếu không lát nữa trời sẽ mưa đấy." Giang Dã kiên nhẫn dỗ dành người say.
Yến Hoa khó hiểu liếc nhìn Giang Dã, “Nếu trở về thì trời vẫn mưa."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nhiễm Bạch Lộ và những người khác đã lên xe chuẩn bị rời đi, Giang Dã vẫn đang ngồi nói chuyện với Yến Hoa trước bồn hoa.
Yến Hoa tựa hồ cũng đang suy nghĩ tìm giải pháp, quay đầu nhìn Giang Dã, sau đó lại cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.
Trầm mặc hồi lâu, anh chỉ đạo Giang Dã: "Em bảo lũ kiến không được nhúc nhích, như vậy trời sẽ không mưa."
Giang Dã nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa đáng yêu của Yến Hoa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, phối hợp nói: "Vậy em sẽ gọi cho lũ kiến và bảo chúng không được di chuyển."
"Nhưng bây giờ chúng ta về trước nhé, được chứ?"
Yến Hoa tiêu hóa xong lời đề nghị của Giang Dã thì gật đầu: "Vậy em nhất định phải gọi điện."
"Được rồi, sau khi trở về em sẽ gọi điện cho bọn chúng.” Giang Dã nắm tay Yến Hoa ngồi ở ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho anh.
Cả ba người bạn thanh mai trúc mã đều đã uống sau, chỉ còn ba người đi cùng họ là còn tỉnh táo.
Ngày hôm nay Yến Hoa có chút ồn ào, hoàn toàn khác hẳn với thái độ thờ ơ và kiềm chế thường ngày, sau khi trở về biệt thự, anh ở phòng khách tầng một nói chuyện cùng Nhiễm Bạch Lộ và Phong Tử rất lâu, một lúc lâu sau Giang Dã mới đưa anh về phòng.
Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa bế anh vào phòng, khóa cửa từ bên trong, đề phòng đám say rượu dưới lầu đột nhiên xông vào.
Yến Hoa cau mày nhìn Giang Dã, nghiêm túc hỏi: “Em gọi điện chưa?”
Giang Dã không ngờ Yến Hoa vẫn còn nhớ chuyện gọi điện thoại cho kiến, nụ cười trên mặt lan rộng, ánh mắt tập trung vào người trong ngực.
Kiều Kiều dễ thương quá.
Giang Dã gật đầu, ôm chặt Yến Hoa vào lòng, "Gọi rồi."
Yến Hoa hỏi: "Bọn họ đồng ý chưa?"
Giọng điệu lẫn vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc, nếu như không phải anh đang thảo luận với hắn về vấn đề kiến chuyển động thì có lẽ cũng chẳng ai biết anh đang say.
Giang Dã biết rõ sau khi say Yến Hoa sẽ quên hết mọi chuyện, đây là kinh nghiệm quan sát trước đó của hắn, vì vậy hắn bắt đầu hành động táo bạo hơn.
Hắn nói với điệu bộ tiếc nuối: "Bọn họ không đồng ý, nhất quyết muốn chuyển đi, vì vậy ngày mai trời vẫn sẽ mưa."
Yến Hoa nôn nóng túm lấy quần áo của Giang Dã: "Vậy phải làm sao bây giờ? Anh không thích mưa."
Hắn nhìn người đang lo lắng trong lòng, yết hầu khẽ chuyển động, thấp giọng nói: "Nếu anh ôm em thì bọn họ sẽ không chuyển nhà nữa, trời cũng sẽ không mưa."
Đáp lại lời đề nghị của Giang Dã, Yến Hoa chỉ im lặng hồi lâu mà không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đúng lúc Giang Dã bất an cho rằng Yến Hoa đã tỉnh lại.
Lông mi Yến Hoa run run, anh bối rối hỏi: “Em muốn ôm bao lâu?”
Giang Dã vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Yến Hoa trả lời: “Nếu trời không mưa, anh có thể ôm em bao lâu cũng được.”
Yến Hoa bất mãn nói: “Lũ kiến rắc rối.”
Dù vậy anh vẫn ngoan ngoãn đưa tay ôm lại Giang Dã.
Sau khi chú ý tới động tác của Yến Hoa, Giang Dã dùng sức đặt tay lên lưng Yến Hoa ôm anh vào lòng, tựa cằm lên vai anh, cúi đầu ngửi mùi hương quen thuộc.
Chỉ cần động tác ôm nho nhỏ cũng đủ làm thỏa mãn Giang Dã.
Đã lâu rồi hắn không ôm Yến Hoa.
Trước khi tình cảm của hắn bị bại lộ, hắn luôn có thể ôm hay nắm tay anh không chút kiềm chế.
Nhưng đã hơn một năm rồi.
Hắn rất thèm cảm giác được ôm chặt Yến Hoa.
Hắn không biết mình đã ôm anh bao lâu thì Yến Hoa bỗng thấp giọng nói: “Không muốn ôm nữa.”
Anh vừa nói vừa đẩy Giang Dã ra.
Giang Dã bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao?"
"Đứng lâu nên chân tê."
Giang Dã bị Yến Hoa không thương tiếc đẩy ra, hai tay lại lần nữa trống rỗng.
Thấy Yến Hoa chuẩn bị rời đi, Giang Dã vội nắm lấy cổ tay anh, không chút xấu hổ hỏi: “Vậy ngày mai trời vẫn mưa, nhưng chỉ mưa tạm thời thôi.”
Yến Hoa có chút tức giận, lông mày nhướng lên, đôi mắt tràn ngập bất mãn nói, "Mấy con kiến này phiền phức quá."
"Vậy anh có muốn ôm em không?" Giang Dã thấp thỏm hỏi.
Yến Hoa lại quay người ôm Giang Dã, thử thương lượng: “Hay lại gọi cho bọn chúng đi?”
Cánh tay Giang Dã siết chặt, nở nụ cười thành công: “Được rồi, lát nữa em sẽ gọi điện, chúng ta lên sofa ngồi đi tránh cho chân tê."
"Được." Yến Hoa đứng lâu cũng thấy mệt, anh muốn ngồi.
Yến Hoa ngồi trên đùi Giang Dã, mặt đối mặt, cúi đầu nhìn Giang Dã đang lướt điện thoại trên sô pha.
"Mau gọi." Yến Hoa bất mãn thúc giục.
Một tay Giang Dã vẫn đặt lên eo Yến Hoa, lòng bàn tay ấn chặt vào quần áo của anh, cảm nhận sự đàn hồi rõ ràng dưới lớp vải mỏng, tay còn lại trực tiếp lật mở điện thoại ngay trước mặt Yến Hoa, kiểm tra các tin nhắn và cuộc gọi gần đây của anh, không quên an ủi người trước mặt: “Em đang tìm số điện thoại của kiến, anh đợi một chút.”
Yến Hoa giật lấy điện thoại, “Em ngốc à.”
Trước khi Giang Dã kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Yến Hoa đã ấn vào nút gọi màu xanh.
"Không phải em vừa gọi cho lũ kiến hay sao? Số gần nhất đây này."
Giang Dã nhanh chóng xem cuộc gọi mới nhất trên điện thoại của anh, là Lục Cửu gọi điện để báo cáo tình hình trong cửa hàng.
Cũng may là dù có mất mặt thì cũng sẽ chỉ mất mặt trong cửa hàng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối, giọng nói của Lục Cửu vang lên từ ống nghe.
"Thầy ơi, có chuyện gì vậy ạ?" Lục Cửu hỏi.
Yến Hoa áp điện thoại di động vào tai Giang Dã, không quên bật loa ngoài để đảm bảo có thể nghe được cuộc trò chuyện với Kiến, “Chỉ cần bảo Kiến ngày mai không được di chuyển là được.”
Hành động của anh rất rõ ràng và hợp lý, nếu không phải anh đang nghiêm túc ngồi trên đùi Giang Dã thảo luận chuyện Kiến di chuyển thì hắn thật sự rất nghi ngờ chuyện Yến Hoa đang say thật hay giả.
Giang Dã lúng túng cầm điện thoại, dưới ánh mắt nóng bỏng của Yến Hoa, căng da đầu nói: "Là tôi."
"Ồ, ông chủ nhỏ, sao thế?"
"Có phải thầy xảy ra chuyện gì không?"
Lục Cửu lo lắng hỏi, nếu không thì tại sao lại ông chủ nhỏ lại gọi điện.
Trong ống nghe thậm chí còn có giọng của Lục Thất chen vào: "Sao vậy thầy?"
Giang Dã giải thích: "Không có gì đâu, cậu đừng lo lắng."
Thấy Giang Dã mãi vẫn chưa vào thẳng vấn đề, Yến Hoa thúc giục: “Mau nói đi.”
Lục hỏi: “Sao vậy ông chủ nhỏ?”
Giang Dã ôm chặt Yến Hoa như muốn lấy thêm chút dũng khí: “Đừng chuyển đi."
"Hả?" Cả Lục Cửu lẫn Lục Thất đều sửng sốt một lát.
"Chúng tôi không có ý định chuyển đi."
Bọn họ đang sống rất tốt trong cửa hàng, vì sao lại phải chuyển đi?
Yến Hoa tựa đầu vào vai Giang Dã, lắng nghe cuộc trò chuyện.
“Bọn họ nói sẽ không chuyển đi kìa.” Giọng nói Yến Hoa tràn ngập vui vẻ.
“Ngày mai trời có mưa không?”
Hai anh em trong tiệm sửa xe nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên những dấu chấm hỏi.
Đầu óc Lục Thất phản ứng nhanh hơn, trả lời: “Dự báo thời tiết nói ngày mai Nam Giang sẽ có mưa nhẹ.”
“Nhưng cậu đã nói không chuyển đi rồi, vì sao trời vẫn mưa?” Yến Hoa rất không hài lòng với câu trả lời này.
Lục Thất vội vàng thay đổi lời nói: “Trời sẽ không mưa.”
Yến Hoa cuối cùng cũng hài lòng nói: “Được.”
Anh rời khỏi người Giang Dã, ngồi thẳng dậy nói với người trước mặt: “Mau nói cám ơn với kiến, phải lễ phép vào."
Vì ở xa nên Lục Cửu và Lục Thất không nghe được câu nói này.
Bọn họ chỉ có thể nghe thấy Giang Dã nghiêm túc nói vào ống nghe: “Cảm ơn bạn kiến.”
“Bạn kiến?” Hai anh em thực sự không hiểu.
Yến Hoa không vui với lời cảm ơn có lệ của Giang Dã: "Em phải nói rõ ràng với bọn họ là mình đang cảm ơn cái gì.”
Giang Dã siết chặt lòng bàn tay Yến Hoa, nhìn mái tóc dựng đứng trên đầu anh rồi lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc đến mức đáng yêu của anh, mọi xấu hổ trước đó đều tan sạch, nếu như bây giờ Yến Hoa yêu cầu hắn chết thì hắn cũng sẽ làm, thế là hắn vui vẻ nói vào ống nghe: “Cảm ơn bạn kiến vì không chuyển nhà đi, vậy nên ngày mai trời sẽ không mưa."
"Ừm... không có gì." Lục Cửu ngơ ngác đáp lại, đoán rằng hai người có thể đang say, dù sao thì lúc nãy cậu gọi cho thầy thì hai người đang ở trong quán bar.
"Được rồi, tôi cúp máy trước, các cậu đi ngủ sớm đi, ngày mai mở cửa hàng." Giang Dã nói xong rồi bình tĩnh cúp điện thoại.
Yến Hoa thở phào nhẹ nhõm, hài lòng thở dài: “Ngày mai trời sẽ không mưa.”
“Đúng vậy.” Giang Dã thấy Yến Hoa leo xuống khỏi người hắn thì ngay lập tức kéo anh vào lòng, không cho anh cơ hội để trốn.
Giang Dã nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mê mẩn lẩm bẩm: "Kiều Kiều."
Yến Hoa ừ một tiếng, nghĩ rằng nếu mai không mưa thì không cần ôm hắn nữa, anh bắt đầu cụp mắt chú ý tới chiếc vòng chứa bùa hộ mệnh trên cổ Giang Dã.
“Anh cũng có một cái, giống hệt của em.” Yến Hoa đưa tay sờ sờ cổ mình, nhưng lại trống rỗng.
Kể từ khi Giang Dã rời nhà vào năm thứ hai trung học, Yến Hoa chưa từng đeo lại nó.
Hai chiếc bùa hộ mệnh đều được Giang Dã cẩn thận giữ gìn.
Yến Hoa tìm hồi lâu cũng không thấy, thất vọng nói: “Anh làm mất rồi.”
“Không mất đâu.” Giang Dã dỗ dành anh, ánh mắt như vực thẳm, chỉ chờ Yến Hoa rơi xuống và không bao giờ có thể thoát ra được.
Yến Hoa bối rối hỏi: “Vậy thì cái của anh đâu rồi?”
Giang Dã ấn chặt eo Yến Hoa kéo anh lại gần mình hơn, nhẹ nhàng nói: “Nó ở chỗ của em.”
“Kiều Kiều có muốn đeo nó không?" Giang Dã thử thăm dò.
Yến Hoa gật đầu: “Muốn đeo."
Giang Dã đưa tay lấy ra từ trong túi một chiếc bùa nhỏ, cực kỳ nghiêm túc đeo lên cổ anh.
Nhưng chiếc bùa này vốn không phải cái Yến Hoa đeo ngày trước mà nó là của Giang Dã.
Cái của Yến Hoa hiện đang ở trên cổ Giang Dã.
“Sao nó lại ở chỗ em?” Yến Hoa tựa hồ đã quên mất chuyện cãi nhau với Giang Dã ngày đó.
“Bởi vì lúc đó anh tức giận nên mới trả lại nó cho em.”
Nhớ lại cảnh tượng ngày đó, Giang Dã vẫn không khỏi đau lòng.
Yến Hoa không ngừng hỏi: “Sao anh lại tức giận?”
Giang Dã áp đầu Yến Hoa vào ngực trái để anh cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim mình.
Đây là lần đầu tiên Yến Hoa cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Giang Dã, nó đang đập điên cuồng dưới lớp da mỏng, dường như cũng có cùng tần số với nhịp tim của chính anh.
Yến Hoa thậm chí còn tin rằng hai người có chung một trái tim bệnh hoạn, dựa vào nhau cùng sống chết.
Giang Dã đáp lại với một nỗi buồn sâu sắc không thể giải thích được: "Bởi vì em đã lừa dối anh."
“Em lừa anh cái gì?” Yến Hoa nép vào ngực Giang Dã, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong tay vẫn cầm chiếc bùa nhỏ.
Giang Dã giống như một tín đồ sùng đạo nhất, hy sinh nhịp tim trước vị thần mà mình tin tưởng nhất để tạ lỗi trước những sai phạm trong quá khứ.
“Lúc anh đi ngang qua, em cố ý để người khác bắt nạt.”
Giang Dã dừng một chút, sau đó vòng tay qua người Yến Hoa ôm anh thật chặt.
"Em giả bộ đáng thương, hy vọng anh có thể đưa em về nhà."
Yến Hoa tựa vào ngực Giang Dã, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nhịp tim đập, khi nghe câu trả lời này, trái tim dường như cũng bị lây nhiễm theo cảm xúc của hắn.
Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tại sao anh phải đưa em về nhà?”
"Bởi vì em không có nhà, Giang Thành phá sản, ông ta đánh đập em, người thân và bạn bè đều xa lánh em, không ai quan tâm đến em.” Giọng điệu của Giang Dã có phần bình thản, hắn lặng lẽ kể lại những trải nghiệm đã rất rất lâu.
"Em chỉ có thể tới anh thôi, anh ơi."
Giang Dã thực sự rất tuyệt vọng, chỉ có thể đặt hy vọng duy nhất vào Yến Hoa, người anh trai hắn mới gặp một lần.
Yến Hoa cau mày, suy nghĩ cũng rất rối bời, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Anh tới gặp em."
Giang Dã không thể tin hỏi: "Cái gì?"
Yến Hoa bị Giang Dã ôm rất chặt, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn lồng ngực đối phương, anh không thích nói chuyện nếu như người trước mặt cứ cúi đầu nhìn anh chằm chằm.
Vì thế anh ngồi dậy từ trong lòng Giang Dã, nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc lặp lại: “Anh có tới gặp em.”
“Anh gặp em khi nào?” Yết hầu Giang Dã hơi lăn lộn, hắn vừa lo lắng lại vừa vui vẻ hỏi.
Phản ứng của Yến Hoa có chút chậm chạp do ảnh hưởng của cồn, anh cố gắng tìm kiếm lại ký ức về năm 1999 trong mớ ký ức hỗn độn.
Giang Dã kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Yến Hoa.
Thật lâu sau, Yến Hoa mới soạn được một câu hoàn chỉnh, “Đêm giao thừa.”
"Ngày 29 anh quay về, ngày 30 gặp được em.”
Trong mắt Giang Dã tràn đầy hy vọng cùng chua xót, hắn dùng sức hỏi: “Tại sao anh muốn gặp em?”
Suy nghĩ của Yến Hoa dần trôi về năm 1999.
“Nhìn em.”
Yến Hoa cau mày, cố gắng nói một trọn vẹn.
“Để xem em có ổn không.”
Lúc đó anh quả thực có ý tưởng này, không phải chỉ vì Chu Lệ Vi đã chết, trong nhà không có người nên anh mới quay về.
Anh vẫn còn nhớ một đứa trẻ tên Giang Dã.
Anh muốn quay lại gặp giám đốc Lưu, hỏi xem Giang Dã đang sống ở đâu và đang như thế nào, đứa trẻ đã mất đi người thân trong một vụ tai nạn mà vẫn gọi anh là anh trai.
Nếu không, rất có thể anh sẽ ở lại ký túc xá của Đại lý ô tô xây dựng để đón Tết một mình giống như năm 1998.
Bởi vì anh luôn nhớ kĩ tới Giang Dã, cho nên anh mới có thể nhận ra giọng nói của hắn mà cứu hắn.
Bàn tay Giang Dã đặt trên eo Yến Hoa vô thức siết chặt, trong lòng nóng lên, “Nếu em sống không tốt, anh sẽ mang em đi sao?”
Yến Hoa cảm thấy có chút mê mang, nghiêm túc nhớ lại thời điểm mình năm mình mười bảy tuổi, liệu anh có mang Giang Dã đi không?
Nếu anh nhìn thấy Giang Dã, một đứa trẻ bị bạo hành gia đình, không có gì ăn và sống lang thang trên đường phố.
Một lúc lâu sau, Yến Hoa nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Có."
Chỉ một từ đơn giản này thôi cũng đủ để lấp đầy mọi khoảng trống trong lòng Giang Dã, hắn từng cho rằng chỉ vì phương thức hèn hạ của mình nên mới có cuộc hội ngộ như vậy.
Nhưng bây giờ Yến Hoa lại nói với anh, ngày 30 anh sẽ đến thăm hắn, đưa hắn đi, cho dù không có cái bẫy này thì anh vẫn sẽ đón hắn về nhà đón năm mới.
Hắn không cần phải sử dụng bất kỳ âm mưu nào.
Chỉ cần hắn là Giang Dã, anh trai sẽ tới cứu hắn.
Giang Dã vùi đầu vào cổ Yến Hoa, ôm thật chặt lấy sự cứu rỗi của mình, hắn không thể kìm nén cảm xúc nữa, nước mắt vẫn trào ra.
Yến Hoa không hiểu tại sao người vừa nói chuyện hay như vậy lại đột nhiên bật khóc.
“Đừng khóc.” Yến Hoa vuốt ve ngọn tóc của Giang Dã, an ủi anh, “Đừng buồn.”
Giang Dã ngừng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em không buồn, em chỉ vui thôi."
Cho dù không có cái bẫy đó, Giang Dã nức nở nghĩ, Yến Hoa vẫn sẽ đến cứu hắn, bước vào cuộc sống của hắn, trở thành vị thần duy nhất mà hắn tin tưởng trong cuộc đời này.
Yến Hoa chậm rãi phản ứng, cau mày khó hiểu: “Vui thì đừng khóc, em khóc sẽ khiến anh khó chịu.”
Yến Hoa bắt chước hành động vừa rồi của Giang Dã, nắm lấy tay hắn cảm nhận nhịp đập của chính mình.
Giang Dã áp lòng bàn tay vào ngực trái của Yến Hoa, khàn khàn nói: “Em sẽ không khóc nữa, về sau cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa, được không?”
Yến Hoa hài lòng gật đầu.
Giang Dã trầm mặc mấy giây, sau đó tham lam hỏi: "Anh Kiều, anh có yêu em không?"
Đầu Yến Hoa càng ngày càng nặng, suy nghĩ càng ngày càng rối loạn, anh nhìn người trước mặt, sau khi cẩn thận nhận dạng, anh mới hỏi: “Em là Giang Dã à?”
“Vâng, em là Giang Dã.”
“Anh có yêu Giang Dã không?” Khi hỏi câu này, ánh mắt Giang Dã tràn ngập lo lắng cùng bất an.
“Loại tình yêu nào cũng được, chỉ cần đó là tình yêu.”
Lông mi dài của Yến Hoa khẽ run lên, cố gắng hiểu vấn đề này.
Thanh âm Giang Dã càng ngày càng nhẹ, hắn lại hỏi: “Anh có yêu em không?”
“Yêu.” Một lúc sau, Yến Hoa mới đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Giang Dã cuối cùng cũng có thể trồi lên khỏi mặt nước, xua tan mây mù và nhìn thấy mặt trời, hít một hơi thật sâu.
Vị thần của hắn đã đưa tay cho hắn thêm một lần nữa.
“Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều, luôn luôn yêu."
Hắn không muốn phân biệt tình yêu Yến Hoa vừa nói là loại tình yêu gì, là tình cảm gia đình hay tình cảm đôi lứa đều không quan trọng, chỉ cần Yến Hoa yêu hắn là đủ.
Đó chỉ là ngôi sao thôi, không cần phải phân biệt chúng là loại sao gì.
Chính Yến Hoa đã dạy hắn như thế.