_
Yến Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng từ "tra nam" có thể xuất hiện trên người mình, lại còn phát ra từ miệng Giang Dã.
“Anh tra khi nào?” Yến Hoa khó hiểu nhìn Giang Dã.
"Anh không muốn nói cho người khác biết mối quan hệ của chúng ta, còn nghĩ đến việc chia tay với em, không phải tra nam thì là gì?"
Giang Dã nói cũng có lý.
“Ồ” Yến Hoa không nói lại Giang Dã nên dứt khoát không nói nữa, “Anh tra vậy đấy.”
Nói xong liền xỏ dép vào phòng ngủ.
Còn tiện tay khóa cửa lại.
"Sao anh lại khóa cửa?" Giang Dã cuống lên, nhanh tay chặn cửa lại.
Yến Hoa từ bên trong cười lạnh nói: “Để tra nam không thể đùa giỡn thân thể của em.”
Động tĩnh bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, Yến Hoa yên tâm nằm trên giường ngủ.
Nhưng chưa đầy năm phút sau khi nằm xuống, anh nghe thấy tiếng cửa mở, chợt nhớ ra chìa khóa phòng ngủ để ở phòng khách.
Giang Dã ngồi ở mép giường, thấy Yến Hoa đang nhìn mình chằm chằm.
“Em không thể vào ngủ được sao?” Hắn hỏi.
Yến Hoa nhẹ nhàng đá vào bắp đùi hắn đuổi ra ngoài: “Ngủ trên giường của mình đi.”
Giang Dã dùng tay trái giữ lấy mắt cá chân gầy gò của anh khiến Yến Hoa không rút ra được.
“Buông ra.”
“Không.” Ngón tay thon dài của Giang Dã vuốt ve xương mắt cá nhô lên.
“Anh không muốn đùa giỡn với cơ thể của em.” Yến Hoa nhắc nhở.
Giang Dã không biết xấu hổ nói: “Nhưng em muốn bị anh chơi.”
“Không chơi, anh muốn đi ngủ, buổi chiều đến cửa hàng.”
Ông chủ Yến bận rộn kiếm tiền, không có hứng thú chơi đùa với sinh viên đại học.
“Anh ngủ đi.” Nói vậy nhưng bàn tay mạnh mẽ không có dấu hiệu rời đi, thậm chí ngày càng quá phận.
Yến Hoa né tránh bàn tay đang làm loạn.
“Anh không muốn chơi với em, ngoan đi.”
Giang Dã đột nhiên buông ra, vén chăn chui vào.
Trước khi Yến Hoa mở miệng, hắn đã nói: "Em có làm gì đâu? Ngủ trưa thôi."
Nhìn Giang Dã thật sự không có động tĩnh gì, Yến Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Giang Dã nhìn người đang ngủ say trong lòng, đưa tay ấn vào đôi môi ẩm ướt của anh.
Đôi môi mềm mại này sao có thể nói ra những lời tổn thương như vậy?
Giang Dã không nghĩ ra được, tạm thời không nghĩ tới nữa, ôm chặt Yến Hoa ngủ.
Đêm đó, ông chủ Yến vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà chơi đùa với nam sinh viên đại học cao 1m89 với cơ bụng 8 múi.
“Kiều Kiều.” Nam sinh viên sau khi bị chơi đùa đã rất vui vẻ và hài lòng, kiên quyết muốn nói chuyện với ông chủ Yến.
"Ừ."
Ông chủ Yến chơi chán rồi.
“Anh không được phép nói hay suy nghĩ như vậy nữa.” Giang Dã vừa nghịch ngón tay của Yến Hoa vừa nói.
Mặc dù mí mắt không nhấc lên được nhưng Yến Hoa vẫn cố gắng mở mắt ra, nhìn Giang Dã nói: "Anh chỉ chuẩn bị cho kết quả xấu nhất thôi, có vấn đề gì sao?"
Giang Dã lại quấy rầy anh: "Vậy tại sao anh không thể nghĩ tới kết quả tốt nhất?"
"Anh không thể nghĩ về điều đó sao?" Yến Hoa sợ Giang Dã lại làm tiếp nên cố gắng giữ khoảng cách với hắn, nhưng Giang Dã đã chú ý đến chuyển động của anh, ngay lập tức kéo anh lại.
“Không được.” Giang Dã không đồng ý.
Hắn không thể nào để kết quả tồi tệ nhất xảy ra, ngay cả khi Yến Hoa đã chán chơi với hắn.
Hắn sẽ quấy rầy Yến Hoa mãi không buông.
Yến Hoa bị hắn ôm trong ngực, nhìn yết hầu của Giang Dã khẽ trượt lên xuống khi nói chuyện, anh không nhịn được sờ vào nó, dù sao cũng bị mang tiếng là tra nam rồi, sờ chút cũng chẳng sao.
“Em phải chừa cho mình một đường lui.”
Giang Dã cúi đầu cắn đầu ngón tay anh, “Em không cần.”
Yến Hoa muốn rút tay lại nhưng không thể, anh chỉ có thể nhìn về Giang Dã từng chút hôn đầu ngón tay, lòng bàn tay và cổ tay của mình.
“Ngứa.”
Nụ hôn của Giang Dã rất nhẹ nhàng, giống như lông vũ vuốt ve vết sẹo khiến nó ngứa ngáy.
Giang Dã không hôn nữa mà chỉ đặt tay Yến Hoa lên trái tim mình, chán nản thở dài: “Đêm mai em không thể ôm anh ngủ được.”
“Ngày mốt cũng không.”
“Ngày kia cũng không."
"Nói không chừng ngày đó anh chơi chán rồi liền đá em đi, về sau em không được ôm anh ngủ nữa." Giang Dã càng nói càng thấy buồn.
Yến Hoa nhận thấy nhịp tim dưới lòng bàn tay tràn ngập nỗi buồn sâu sắc.
Anh bị cảm xúc bi thương này lây nhiễm, trong lòng cảm thấy cay đắng, muốn rút tay lại nhưng Giang Dã lại không cho anh cơ hội.
“Nhìn xem, hiện tại anh còn không muốn đùa giỡn với thân thể của em.”
Yến Hoa không hiểu vì sao có cảm giác khó chịu.
Giang Dã tiếp tục nói: "Có thể có một ngày, anh sẽ không cho em ôm anh nữa, chúng ta không thể nắm tay hay ôm hôn, cũng không thể ngủ cùng giường, ở chung nhà, đến lúc đó em chỉ có thể sống một mình trong nhà, ban đêm không thể nhìn anh ngủ, thức dậy cũng không thấy anh."
Theo lời Giang Dã, Yến Hoa vô thức tưởng tượng ra viễn cảnh như vậy trong tương lai, nhưng anh lại là người ở trong tình trạng như vậy, là người duy nhất còn lại trong nhà. Anh không thể nhìn thấy hay nói chuyện với Giang Dã mỗi ngày, đầu ngón tay bỗng nhiên cảm thấy châm chích, anh không thể thoát khỏi cơn đau dày đặc.
Anh cau mày dựa vào trong ngực Giang Dã, nơi này sẽ khiến anh cảm thấy ấm áp mà không khó chịu.
Giang Dã chú ý tới động tác của Yến Hoa, hôn anh.
“Chính anh cũng không muốn nghe những lời như vậy, tại sao lại nói ra?”
Yến Hoa luôn muốn nhìn nhận mối quan hệ của họ một cách tỉnh táo và bình tĩnh, tưởng tượng tới kết quả tồi tệ nhất nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh, nhưng chính anh cũng không thể chấp nhận kết cục như vậy.
Giang Dã không dừng lại, “Em chỉ mới nói sau này nếu chúng ta không thể ôm hôn thì anh đã cảm thấy không thoải mái, vậy anh có biết khi anh nói chúng ta có thể chia tay bất cứ lúc nào, em đã buồn đến thế nào không?”
"Nếu như mối quan hệ của hai chúng ta sẽ là vết nhơ của anh thì anh có thể chấp nhận được không?"
"Nếu em luôn sẵn sàng chia tay với anh hay luôn nghĩ đến việc chia tay với anh bất cứ lúc nào..."
Yến Hoa không muốn nghe nữa, ngẩng đầu hôn Giang Dã ngăn hắn nói tiếp.
Anh thực sự rất khổ sở, không bao giờ muốn nghe Giang Dã nói về điều này thêm lần nào nữa.
Giang Dã vẫn chưa muốn kết thúc chủ đề này, hắn muốn Yến Hoa hiểu rằng hắn sẽ còn buồn gấp vạn lần khi nghe anh nói những lời như vậy.
Hắn nhìn thẳng vào Yến Hoa nói: “Em chỉ đưa ra giả thuyết mà anh đã không thể chấp nhận được, nhưng anh lại thực sự có suy nghĩ như vậy.”
“Đừng nói nữa.” Yến Hoa co rúm lại trốn tránh.
"Lúc em nói không muốn nghe, anh vẫn cứ nói."
Trong hầu hết mọi chuyện, Giang Dã sẽ làm theo sự dẫn dắt của Yến Hoa, nhưng khi nói đến vấn đề nguyên tắc tình cảm giữa hai người, hắn rất cứng rắn và không bao giờ nhượng bộ.
Hắn không còn chỗ để lùi bước, lần nào Yến Hoa cũng dồn hắn vào chân tường, bình tĩnh và tàn nhẫn nói ra những lời khiến hắn suy sụp muốn chết.
Nhưng người này vẫn chưa cảm nhận được điều đó.
“Mỗi lần anh bâng quơ nói vài câu cũng có thể khiến em gặp ác mộng kéo dài.” Giang Dã cắn Yến Hoa, nhưng lại không nỡ cắn anh đau.
Yến Hoa không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe gì cả, anh chỉ muốn hôn Giang Dã.
Giang Dã biết rằng Yến Hoa đang cố gắng trốn tránh theo thói quen.
Nhưng hắn vẫn chấp nhận nụ hôn của Yến Hoa.
Giang Dã không có cách nào từ chối bất kỳ sự chủ động nào của Yến Hoa.
Nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận sự trốn tránh của anh.
Yến Hoa cần phải đối mặt với cảm xúc và tương lai của mình.
Hắn nắm cằm chạm môi anh hai cái rồi hỏi: "Anh không tin rằng em sẽ luôn yêu anh sao?”
“Anh không biết.” Yến Hoa cụp mắt xuống, không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Trong tiềm thức, anh tin rằng không có tình yêu vĩnh cửu, nhưng anh lại muốn ở bên Giang Dã mãi mãi nên chỉ có thể chuẩn bị cho kết cục tồi tệ nhất để cả hai không trở thành người xa lạ.
"Là bởi vì em yêu anh không đủ cho nên anh không biết sao?" Giang Dã để Yến Hoa nhìn thẳng vào hắn.
“Hay là vì anh không đủ yêu em nên luôn muốn cắt đứt mối quan hệ này với em?”
“Không.” Cằm Yến Hoa bị giữ chặt khiến anh chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt Giang Dã.
Trong phòng tối tăm, nhưng ánh mắt Giang Dã lại như được ánh trăng soi sáng, khó có thể bỏ qua.
"Có phải anh cho rằng em còn quá trẻ, ấu trĩ, bốc đồng nên cho em một cơ hội để hối hận không? Để tránh em bị phán xét hay bàn tán về việc ở cùng với anh trai đã nuôi dưỡng mình?" Giang Dã phát hiện Yến Hoa cảm thấy không thoải mái khi bị nhéo cằm nên buông lỏng tay, nhưng hắn vẫn cắn nhẹ để bày tỏ sự không hài lòng.
Dù tức giận nhưng Giang Dã vẫn không nỡ làm tổn thương Yến Hoa.
Thấy người đàn ông vẫn im lặng, Giang Dã lại cắn yết hầu của anh.
Hiện tại anh không cần phải tin, nhưng anh không thể nói ra những lời đau lòng như vậy, anh phải nhìn thấy tương lai tốt đẹp khi ở bên cạnh Giang Dã.
"Anh không cần phải tin, em có thể chứng minh cho anh, nhưng xin anh đừng nói ra có được không, em sẽ thấy rất buồn." Giang Dã cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn, hắn không có cách nào khống chế được suy nghĩ của Yến Hoa, nhưng hắn có cả đời để thay đổi suy nghĩ của Yến Hoa, bọn họ sẽ không bao giờ bước tới kết cục tồi tệ nhất.
“Sau này đừng nói những lời như vậy nữa có được không?” Giang Dã dùng đầu ngón tay vuốt ve môi Yến Hoa.
“Ừm.”
Giang Dã nhắc nhở: “Vậy anh phải xin lỗi em.” Vì đã nói ra những lời khiến người ta đau lòng.
Nghe vậy, Yến Hoa hơi nhướng mi, sau đó cụp mắt xuống không nói gì, lựa chọn rúc vào trong ngực Giang Dã giả vờ ngủ.
Giang Dã nhìn hàng mi dài của Yến Hoa đang hơi run lên vì cố nhắm chặt, thật đáng yêu.
Kiều Kiều giả vờ ngủ cũng thật dễ thương.
Giang Dã hôn lên trán Yến Hoa.
Dễ thương cũng vô dụng, trừ khi anh xin lỗi, nếu không hắn sẽ không tha thứ cho anh đâu.
Chạy trốn sẽ không giải quyết được vấn đề, cũng như giả vờ ngủ.
Giang Dã không có ý định để Yến Hoa trốn thoát.
Hắn hôn lên hàng mi run run của Yến Hoa, dọc theo trán trượt xuống chóp mũi, cuối cùng đáp xuống môi anh, những ngón tay thon dài xâm nhập vào bên trong.
Lông mi của người bên cạnh càng run rẩy hơn.
Yến Hoa không thể giả vờ ngủ được nữa, mở to mắt nhìn hắn.
Giang Dã mỉm cười, cố ý hỏi: "Kiều Kiều tỉnh rồi à?"
Yến Hoa điên cuồng liếc nhìn, tuy rằng đã tỉnh nhưng cũng không ngăn cản hắn.
Cho đến khi hành động của Giang Dã ngày càng trở nên quá đáng.
Lúc này Yến Hoa mới nói: “Không làm.”
“Em đã nói là không làm.” Giang Dã mút môi Yến Hoa.
Yến Hoa nhắc nhở: “Bỏ tay ra.”
“Không.” Giang Dã vừa nói vừa cố ý siết chặt.
“Em không định làm à?” Yến Hoa vô thức cuộn tròn trong lòng Giang Dã vì động tác đột ngột này.
“Em không làm.” Giang Dã không ngừng động tay động miệng, nhưng hắn hiện tại thật sự không có ý định làm, nếu không sau này chính hắn sẽ là người bị thao túng.
Yến Hoa hơi ngẩng đầu hôn hắn, đắm chìm trong dục vọng của Giang Dã.
Thẳng đến Giang Dã đột nhiên buông đôi môi đỏ mọng của Yến Hoa, nhẹ giọng nhắc nhở: “Kiều Kiều, anh còn chưa xin lỗi.”
Yến Hoa cau mày.
Giang Dã mặc dù mủi lòng nhưng vẫn không buông tay, hắn nhận thấy Yến Hoa đã động tình rồi.
"Kiều Kiều, anh còn chưa nhận lỗi." Giang Dã lại nhắc nhở, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.
“Anh không định xin lỗi em à?” Giang Dã lại hôn Yến Hoa, an ủi Yến Hoa thoáng chốc, động tác dần chậm lại.
"Anh có thể xin lỗi không? Sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Rõ ràng hắn đang yêu cầu Yến Hoa xin lỗi, nhưng Giang Dã lại giống người xin lỗi hơn vì giọng điệu đáng thương của mình.
Yến Hoa cố gắng im lặng cố gắng vượt qua, nhưng cảm giác trong cơ thể ngày càng mãnh liệt.
Anh hiện tại không có cách nào khống chế Giang Dã, hắn vừa nói liền không chút do dự buông ra, nhưng anh không thể, bị kẹt ở đây khiến anh khó chịu, anh không muốn tự mình giải quyết, anh không giỏi như Giang Dã.
“Nếu anh không xin lỗi, em sẽ không tiếp tục."
Tuy là đe dọa nhưng giọng nói của hắn lại mềm như bông.
Yến Hoa đến gần Giang Dã, hôn hắn lấy lòng, cố gắng khiến hắn tiếp tục.
Giang Dã yên lặng thở dài, hắn không tránh khỏi nụ hôn của Yến Hoa, nhưng nụ hôn này cũng không kéo dài bao lâu.
Bởi vì hắn chú ý tới Yến Hoa đang xoa xoa lòng bàn tay của mình, nếu tiếp tục hôn, hắn nhất định sẽ thỏa hiệp.
Giọng nói của hắn ngày càng khàn khàn, bất đắc dĩ kêu lên: "Kiều Kiều."
Yến Hoa do dự một lát, hơi hé môi gọi: "Tiểu Dã."
"Em nghe, Kiều Kiều, anh muốn xin lỗi phải không?" Giang Dã tựa vào chóp mũi Yến Hoa, đầy mong đợi hỏi.
Yến Hoa nâng cằm kéo hai người lại gần, chỉ cách một chút sẽ có thể môi chạm môi, ngay khi Giang Dã tưởng rằng anh sắp hôn mình, Yến Hoa dừng lại, có chút tủi thân thì thầm: “Anh khó chịu. "
Giang Dã nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng kế hoạch của mình đổ vỡ từng chút một.
Yến Hoa gọi hắn là Tiểu Dã và nói rằng anh cảm thấy không thoải mái, năm từ đơn giản này đã đủ để phá vỡ mọi kế hoạch của hắn.
Nếu anh không xin lỗi thì quên đi, chuyện này nói sau.
Hắn chấp nhận thất bại của mình và thậm chí còn thay đổi sang một phương pháp có thể khiến Yến Hoa thoải mái và ít khó chịu hơn.
Giọng nói của Yến Hoa đặc biệt rõ ràng trong phòng ngủ yên tĩnh, anh liên tục lặp lại tên Giang Dã.
“Tiểu Dã.”
Giang Dã biết mình không thể làm gì Yến Hoa.
Nếu bạn không xin lỗi thì sao, bạn chỉ cần nói mình khó chịu và gọi hắn là Tiểu Dã.
Giang Dã sẽ ngay lập tức cởi bỏ áo giáp và đầu hàng.
Yến Hoa có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Rõ ràng kế hoạch ban đầu không hề như thế này chút nào.
Nhưng khi nghe được âm thanh đó, Giang Dã lại cảm thấy vô cùng hài lòng.
Yến Hoa cần hắn.
“Tiểu Dã.”
Yến Hoa nhắm mắt lại, lẩm bẩm.
Giang Dã nhéo cằm anh, muốn hôn anh.
Yến Hoa ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, tầm mắt dần dần rõ ràng, rõ ràng cự tuyệt: "Không hôn."
"Hử?"
Giang Dã gần như giận quá hóa cười, hiện tại chê hắn rồi, sao vừa rồi lại không ghét hắn?
“Đi súc miệng đi.” Yến Hoa đẩy cơ bụng rắn chắc của Giang Dã.
Giang Dã đau đầu xoa xoa lông mày, cố gắng khống chế giọng nói: "Anh tự chê mùi vị của mình sao?"
"Em nuốt xuống cũng chưa nói gì."
"Anh cũng không bảo em nuốt." Giọng điệu của Yến Hoa rất vô tội, giống như tra nam chơi xong liền rũ bỏ trách nhiệm.
Giang Dã cười giận: "Anh sướng xong rồi liền chối sao? Yến Kiều Kiều, anh được lắm."
Yến Hoa cụp mắt nghịch chiếc bùa bình an trên cổ, giả vờ như không nghe thấy gì.
Giang Dã trước đó đã phát hiện Yến Hoa chỉ muốn thoải mái nên không nỡ để anh động đậy.
Hôm nay còn quá đáng hơn, thoải mái rồi còn không cho.phép hắn hôn.
Hắn muốn hôn cơ.
Anh không xin lỗi thì thôi đi, giờ còn chê hắn.
Cuối cùng, Yến Hoa vẫn bị Giang Dã hôn lên mặt một cái, biết anh không thích nên hắn cũng không ép anh cảm nhận mùi vị của mình nữa.
Hôn một cái để trút giận xong, Giang Dã vẫn mang dép lê đi súc miệng.
Chỉ là vừa quay về, nhìn thấy người trên giường lại khiến hắn không nhịn được Yến Hoa đã thoải mái rồi, còn hắn thì chưa.
Hắn cố gắng kiềm chế nói: "Kiều Kiều, anh vẫn chưa nhận lỗi."
"Ồ."
"Xin lỗi đi mà, em đã giúp anh rồi, bây giờ đến lượt em khó chịu." Giang Dã cầm tay Yến Hoa sờ lên thứ đó của mình.
Hắn không nhịn được nữa, phải giải quyết chuyện trước mắt đã rồi xin lỗi sau.
Yến Hoa tàn nhẫn rút tay lại: “Hôm nay không làm.”
Thân thể anh không chịu nổi.
Tối nay Giang Dã giận Yến Hoa đến đau đầu, càng tức giận chính mình vì nghĩ ra cái trò này.
Chuyện Yến Hoa còn chưa xong thì lại tự khiến mình mắc nghẹn.
Giang Dã vùi đầu vào hõm cổ Yến Hoa, thử hỏi lần nữa: “Hôm nay thật sự không làm sao?"
“Không.”
Anh nói thêm: “Vốn dĩ có thể làm, nhưng bây giờ anh mệt rồi.”
Yến Hoa không thương tiếc đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Dã.
Giang Dã ước gì vừa rồi có thể tự tát mình hai cái, lừa thật sự.
"Như trước đây được không?" Giang Dã lùi lại yêu cầu một cái khác.
“Mệt lắm.”
Cổ tay đau nhức.
Giang Dã thật sự không làm gì được Yến Hoa, nhất là ở phương diện này, anh là tổ tiên nên chỉ có thể làm theo ý muốn của anh.
Tổ tiên ngại mệt, tổ tiên không muốn làm, hắn cũng không nỡ để tổ tiên vất vả.
Hắn vừa mới lật Yến Hoa lại, anh đã ngay lập tức quay lại nói: “Không.”
“Vậy em phải tự mình giải quyết sao?” Giang Dã không thể tin được nói.
Từ khi quen nhau, chỉ cần hắn và Yến Hoa nằm cùng nhau, hắn chưa bao giờ phải chịu thống khổ như vậy, huống hồ bây giờ anh lại đang ở cạnh hắn.
Yến Hoa không trả lời câu hỏi, đột nhiên chui vào trong chăn.
Con ngươi Giang Dã hơi mở ra, mơ hồ đoán được việc anh định làm, trong lòng đột nhiên đình chỉ rồi âm thầm hưng phấn chờ đợi.
"Kiều Kiều."
Giọng nói của Giang Dã quanh quẩn trong tai Yến Hoa, anh dừng lại, cau mày nói: "Đừng nói chuyện."
"Được rồi, em sẽ không nói nữa." Giang Dã nhanh chóng ngậm miệng.
Yến Hoa tiếp tục sau khi thấy người kia thực sự không nói nữa.
Anh học rất nhanh.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Giang Dã đều vô cùng thỏa mãn, đặc biệt khi nhìn Yến Hoa lặp lại hành động mình đã làm, cảm giác thỏa mãn về mặt tâm lý thậm chí còn lớn hơn khoái cảm về thể xác.
Tại sao Kiều Kiều của hắn lại tốt như vậy?
Yến Hoa cuối cùng nghẹn ngào ho khan hai tiếng.
Giang Dã thậm chí còn băn khoăn không biết tối nay mình có phải đang nằm mơ hay không.
Hắn nóng lòng muốn hôn Yến Hoa.
Yến Hoa mơ hồ nói: “Anh còn chưa súc miệng.”
Lần đầu tiên Giang Dã thậm chí không muốn nói gì, chỉ muốn dùng hành động để nói cho Yến Hoa biết.
Hắn thực sự rất yêu Yến Hoa.
Mọi lời xin lỗi đều bị ném ra ngoài cửa sổ.
Yến Hoa căn bản không cần phải xin lỗi, Yến Hoa chưa bao giờ sai.
Tất cả đều là lỗi của hắn, đều là lỗi của hắn bởi vì hắn không đủ tốt, cho nên Yến Hoa mới nói những lời khiến hắn đau lòng, sẵn sàng chia tay hắn bất cứ lúc nào, hắn đáng bị như vậy.
Muốn sửa cũng phải là hắn sửa, muốn nhận lỗi thì cũng là hắn nhận lỗi.
Hắn yêu Yến Hoa rất nhiều, hắn không thể sống thiếu Yến Hoa.
Yến Hoa không phải vết nhơ mà là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối và đục ngầu của hắn.
Yến Hoa súc miệng xong thì nằm trên giường, anh muốn đi ngủ, cho dù vừa rồi đi súc miệng cũng là Giang Dã bế anh, ngoại trừ động tác súc miệng Giang Dã không thể thay anh làm được, Yến Hoa căn bản không cần phải dùng sức, trên đường ôm lấy Giang Dã cánh tay, cặp chân dài quấn quanh eo hắn, cúi đầu nghịch hai chiếc bùa của bọn họ.
Giang Dã rất thích tư thế này.
Bởi vì Yến Hoa chỉ có thể ôm hắn bám chặt không buông, Yến Hoa cần hắn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Yến Hoa từ lâu đã phát hiện ra chiếc bùa trên cổ mình là của Giang Dã, chiếc bùa bình an mà anh đeo suốt 8 năm thì đang ở trên cổ Giang Dã.
Anh thường chơi đùa với chúng, bất kể là của anh hay của Giang Dã, khi anh ấy buồn chán, anh sẽ chạm vào nó hai lần, khi nhìn thấy cái trên cổ Giang Dã anh cũng sẽ chạm vào.
Cứ mỗi lần nhìn thấy, anh luôn mân mê nó trong tay.
Yến Hoa rất mệt mỏi sau một đêm làm việc chăm chỉ. Dù sao anh cũng lớn hơn Giang Dã sáu tuổi cho nên tuổi tác cùng thể lực cũng có sự chênh lệch lớn.
Sau khi xong việc Giang Dã cũng không quấn lấy đòi Yến Hoa nói chuyện nữa, chỉ im lặng đếm từng sợi lông mi của anh.
Thỉnh thoảng hắn lại hôn hai lần, nhưng không dám hành động quá mạnh vì sợ làm phiền Yến Hoa ngủ.
Đêm mai hắn không thể ôm Yến Hoa ngủ nữa, hắn đột nhiên sợ Yến Hoa ngày nào đó sẽ không thích hắn, chán hắn thì làm sao đây?
Kiều Kiều của hắn là người tốt nhất thế giới.
Yến Hoa không nói cho người khác biết về mối quan hệ của họ thì sao.
Chỉ cần Yến Hoa vui vẻ, chuyện gì hắn cũng có thể làm, chỉ cần đừng bỏ mặc hắn.
Đều là lỗi của hắn.
Động tác của Giang Dã tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại quá nóng bỏng.
Yến Hoa vẫn chưa ngủ.
"Kiều Kiều, em làm phiền anh sao?" Giang Dã lo lắng hỏi.
“Sao còn chưa ngủ?” Giọng Yến Hoa khàn khàn.
“Em không ngủ được, em không muốn ngủ.” Giang Dã tràn đầy sinh lực, nhất là khi thể xác và tinh thần được kích thích khiến adrenaline cũng tăng vọt.
"Anh cũng không ngủ được, để anh kể cho em nghe một câu chuyện, ngày xửa ngày xưa, trên núi có một ngọn núi, trong núi có một miếu thờ..." Yến Hoa híp mắt lại, lẩm bẩm.
Không biết là đang dỗ Giang Dã ngủ hay là đang dỗ mình ngủ.
Đáng yêu đến mức Giang Dã muốn ngất đi.
Sự ngọt ngào của Kiều Kiều đêm nay thật sự đã vượt quá giới hạn, lấp đầy mọi chỗ trống trong lòng Giang Dã, ngay cả không khí cũng có vẻ ngọt ngào.
"Kiều Kiều." Giang Dã không thể không hôn Yến Hoa một lần nữa.
“Ừm.”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, luôn ở bên nhau.” Giống như chỉ cần hắn nói vậy thì nó sẽ thật sự như vậy.
Yến Hoa sẽ không từ bỏ hắn.
“Mối quan hệ của chúng ta không phải vết nhơ.”
Giang Dã chân thành nói, Yến Hoa không thể bỏ qua sự thành khẩn trong giọng nói của hắn.
"Đừng bỏ em, có được không?"
Giang Dã muốn hiến dâng trái tim mình cho Yến Hoa, nhưng lại sợ máu của mình quá bẩn, làm bẩn tay Yến Hoa.
Yến Hoa giống như mặt trời chói lọi trên bầu trời, tất cả mọi thứ đều sẽ được thần mặt trời chiếu sáng.
Còn hắn chỉ là một đống bùn bẩn trên mặt đất, khao khát được ánh nắng ngó ngàng tới.
Giang Dã dùng đến những thủ đoạn hèn hạ và cố gắng hết sức để có được ánh nắng mặt trời.
Nhưng Giang Dã không biết rằng chỉ khi gặp được hắn, Yến Hoa mới có thể tiếp tục làm mặt trời, nếu không mặt trời sẽ lặn và không bao giờ mọc lại nữa.
Trong lòng Yến Hoa, Giang Dã chưa bao giờ là bùn lầy mà là một bông hoa hướng dương luôn đi theo anh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chỉ cần nhìn thấy hắn, Yến Hoa mới có động lực sống.
"Anh không sao chứ?" Giang Dã xoa xoa chóp mũi Yến Hoa, nhẹ giọng hỏi.
"Được."
Giang Dã cho rằng mỗi lần hắn được cứu đều là do hắn liên tục cầu xin.
Thực ra không phải, Yến Hoa luôn nguyện ý cứu hắn.
Anh sẽ giúp hắn dù hắn có yêu cầu hay không.
Anh không phải là vị thần cao cả, anh là người chỉ đến vì Giang Dã, cùng hắn sống chết đến hết cuộc đời.
"Cảm ơn Kiều Kiều." Giang Dã thành kính hôn lên lòng bàn tay Yến Hoa.
“Anh không cần phải tin vào tình yêu, nhưng anh có thể tin em không?”
Mọi thủ đoạn cũng chẳng thể sánh được với chân tình trong tim.
"Được."
Yến Hoa tin tưởng vào Giang Dã, ngay lúc này, anh không thể duy trì sự kiềm chế lý trí của người trưởng thành nữa, anh lao vào tình yêu mà không do dự, anh không muốn nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, anh chỉ muốn tận hưởng từng khoảnh khắc cùng Giang Dã qua từng ngày.
Đó không phải là dòng sông tình yêu sẽ nhấn chìm anh, mà là dòng sông đưa anh tới một tương lai tràn ngập tình yêu và hy vọng.
Tương lai thuộc về anh và Giang Dã.
Yến Hoa đã quen với việc nghe Giang Dã thì thầm trong khi ngủ, giọng nói đó sẽ luôn nói rằng hắn yêu anh, ngay cả trong cơn ác mộng đen tối, giọng nói tràn ngập tình yêu sẽ dẫn Giang Dã xuyên qua tầng sương mù và đến bên Yến Hoa.
Dù là bóng tối hay ánh sáng, Giang Dã đều sẽ luôn ở bên cạnh Yến Hoa.