_
Yến Hoa ngồi trong công viên hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng Giang Dã đã thay đổi, rất tốt.
Sau khi trời tối hẳn, Yến Hoa trở về nhà, lúc lên lầu thì thấy Giang Dã đã đợi ở hành lang tầng bốn.
“Anh về rồi à?” Giọng nói Giang Dã không có chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Yến Hoa.
Yến Hoa kỳ quái nhìn hắn, "Sao em lại đợi ở đây? Em muốn đi đâu à?"
Giang Dã không trả lời câu hỏi mà chỉ đi đến trước mặt Yến Hoa, "Về nhà đi."
Yến Hoa mở cửa ra, nhìn thấy đồng hồ treo tường đang ở trên mặt đất, không khỏi thắc mắc: "Sao em lại gỡ đồng hồ xuống?"
Giang Dã nhặt đồng hồ lên rồi treo lại lên tường, bình tĩnh nói: "Hết pin, nên em thay pin."
“Em ăn cơm chưa?” Yến Hoa buông chìa khóa xuống, mệt mỏi dựa lưng vào sô pha.
“Ăn rồi.”
Giang Dã bình tĩnh đến lạ lùng, Yến Hoa nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Giang Dã chớp chớp mắt, mỉm cười.
Hắn nhặt một quả táo lên, cầm con dao gọt trái cây chậm rãi gọt vỏ rồi hỏi: “Buổi xem mắt diễn ra tốt đẹp chứ?”
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã, nếu anh nói không tốt thì sao.
Yến Hoa không nghĩ tới vấn đề này nữa, thuận tay ấn vào điều khiển từ xa, nhìn màn hình TV nói: “Cũng khá tốt.”
Giang Dã ngừng gọt trái cây, trong lòng thầm lặp đi lặp lại vài lần, cũng khá tốt à.
Hắn cố gắng hết sức để giữ cho hơi thở thật ổn định, nhưng lớp vỏ táo vẫn bị đứt đoạn khi Yến Hoa vừa thốt ra câu đó.
Hắn im lặng hai giây rồi hỏi: “Về sau có gặp lại không?”
“Ừ.”
Vốn dĩ bọn họ sẽ không gặp lại, nhưng mấy ngày nữa là sinh nhật của Bàn Tử, Yến Hoa cũng sẽ tham dự nên việc gặp lại là không thể tránh khỏi.
Nhưng cả hai đều không có ý tứ với nhau, dù có gặp nhau lần nữa cũng sẽ thế thôi.
“Khi nào?” Giang Dã cúi đầu, ngơ ngác nhìn quả táo trong tay.
“Ngày kia.”
Ngày Giang Dã nhập học trùng hợp là ngày sinh nhật của Bàn Tử.
Giang Dã: “Ồ” Sớm như vậy đã gặp lại rồi sao? Có vẻ khá tốt.
Yến Hoa không muốn đề cập đến chủ đề này nữa liền hỏi: “Ngày kia em phải đi rồi, đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”
"Rồi.”
“Sáng hôm đó anh sẽ đưa em ra sân bay.”
Yến Hoa hứng gió điều hòa cả một buổi chiều, đầu có chút nặng nề, dùng giọng mũi nói chuyện.
Giang Dã hỏi: “Anh bị cảm à?”
Yến Hoa lắc đầu, “Không, anh đi tắm rồi ngủ đây.”
“Ừm.”
Giang Dã vẫn luôn cúi gằm gọt vỏ táo, mãi cho tới khi Yến Hoa đứng dậy đi tắm, hắn mới nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống phần thịt bị ố vàng.
Cho đến tối hôm sau, Yến Hoa không uống thuốc, Giang Dã cũng không thúc giục.
Giọng mũi của Yến Hoa ngày càng nặng, đầu óc cũng ngày càng cảm thấy choáng váng.
“Ở nhà có thuốc không?”
Anh không thể tiếp tục như vậy nữa, sáng mai anh phải đưa Tiểu Dã ra sân bay.
Giang Dã lắc đầu, "Không có, bây giờ em ra ngoài mua, anh đợi em một lát."
"Ừ."
Yến Hoa tắm xong, nằm trên giường đo nhiệt độ, có hơi sốt nhẹ, uống thuốc xong là sẽ ổn thôi.
Anh uể oải nằm trên giường, đợi Giang Dã đi mua thuốc về.
Anh mơ hồ nghe được tiếng mở cửa, nhưng lại không nhìn thấy Giang Dã ở đâu.
"Tiểu Dã?"
"Dạ." Giang Dã trả lời trong phòng tắm.
"Thuốc đâu?"
Yến Hoa quét khắp phòng nhưng không tìm thấy thuốc, đèn phòng tắm vẫn sáng nhưng cửa lại đóng, áo khoác của Giang Dã vẫn còn trên ghế sofa.
“Em để nó ở đâu?”
“Trong áo khoác.”
Yến Hoa không chút nghi ngờ, lật áo khoác tìm thuốc cảm.
Nước lạnh trong phòng tắm khiến Giang Dã có chút tỉnh táo lại.
Yết hầu hắn khẽ cử động, hắn nhìn bản thân trong gương, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
Trong áo khoác có hai loại thuốc, lần lượt để ở hai túi khác nhau, được Giang Dã bỏ vào cùng một bao bì.
Nhưng chỉ có một loại là thuốc cảm.
Nếu thứ Yến Hoa uống là thuốc cảm, hắn sẽ không bận tâm gì nữa, hắn sẽ chấp nhận để Yến Hoa kết hôn, yêu đương và sinh con.
Còn nếu là ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay.
Yến Hoa không biết gì cả, theo thói quen lục lọi túi phía trên để tìm thuốc, sau đó cho vào miệng, uống nước rồi nuốt xuống.
Khi Giang Dã đi ra, Yến Hoa đã uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác bị lật trên ghế sofa, cứng nhắc nhặt nó lên rồi đút tay vào túi áo khoác bên trái như đang chờ xét xử.
Có thuốc cảm trong đó.
Giang Dã không thể giải thích được cảm giác của mình khi đầu ngón tay chạm vào thuốc cảm.
Đầu ngón tay hắn run lên, những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu bất chợt được giải phóng.
Như thể thứ trong túi không phải là thuốc cảm mà chính tất cả toàn bộ cảm xúc trong cuộc đời hắn.
Hoặc là giải phóng, hoặc là kìm nén.
Hắn cầm lấy áo khoác và chắc chắn rằng thuốc trong túi bên phải đã được uống hết.
Cuối cùng hắn quyết định trở nên xấu xa một lần.
Hắn biết những thói quen thường ngày của Yến Hoa cho nên đã cho thuốc cảm vào túi áo gần ghế sofa, Nhan Hoa sẽ có thói quen lục lọi túi bên trên.
Xác suất này vốn là 50 50, nhưng đến phút cuối hắn vẫn lén lút tăng thêm một chút trọng lượng cho mình khiến cán cân số phận nghiêng về đáp án mà mình mong muốn.
Hắn ích kỷ muốn kéo theo Yến Hoa chìm xuống cùng mình.
Bất kể cuối cùng Yến Hoa có thể chấp nhận hắn hay không, hắn cũng sẽ không để Yến Hoa ở bên người khác.
Hắn sẽ dành cả cuộc đời để chuộc lỗi vì sự ích kỷ của ngày hôm nay.
Hắn vừa lo lắng, hồi hộp đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, Yến Hoa nhắm mắt ngủ trên giường, lông mày dài hơi nhíu lại, trán nóng bừng.
Anh không hề ngủ chút nào, cơ thể nóng bừng không thể giải thích được.
Anh luôn sống thanh tâm quả dục, hiếm khi có phản ứng dữ dội như vậy.
Lúc nhìn thấy Giang Dã đi vào, anh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Giang Dã chủ động quay mặt đi vì lương tâm cắn rứt.
Yến Hoa nhìn thấy hắn như vậy liền biết thuốc có vấn đề.
Anh tức giận ném gối vào người hắn, giẫm dép định bước ra ngoài.
Yến Hoa phản ứng rất nhanh, ban đầu anh không muốn tin rằng thuốc mình uống có vấn đề, bởi vì gần đây Giang Dã hành động quá bình thường.
Bình thường đến mức không giống hắn.
Nhưng vào lúc Giang Dã mở cửa với ánh mắt nóng rực, không dám nhìn thẳng vào anh, anh liền chắc chắn.
Thằng nhóc khốn khiếp.
Làm sao Giang Dã có thể để anh rời đi vào lúc này, hắn khóa cửa lại, vòng tay ôm lấy eo Yến Hoa không cho anh đi, mặc dù bị ngăn cách bởi một lớp đồ ngủ nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận thấy hơi thở ấm nóng chạm vào lòng bàn tay.
Hơi nóng không thể kiểm soát được lan rộng từ đầu ngón tay đến toàn bộ tứ chi và xương cốt của hắn, tích tụ vào đáy lòng hắn tạo ra một phản ứng cực lớn trong cơ thể.
“Thả anh ra!”
Giọng Yến Hoa vốn đã khàn khàn vì sốt nhẹ, mắng hắn vào lúc này cũng chẳng có tác dụng răn đe mấy.
Giang Dã vòng tay siết chặt Yến Hoa siết chặt, cố chấp nói: "Em không buông."
"Giang Dã, đừng để anh đánh em." Yến Hoa bị áp vào cửa, ý đồ đẩy Giang Dã ra.
Trước khi Yến Hoa kịp nhận ra, sự khác biệt giữa hai người bắt đầu được thể hiện rõ.
Chưa kể Giang Dã còn cao hơn anh, hắn chưa bao giờ ngừng tập võ từ khi học cấp hai.
Chính Yến Hoa là người trả tiền cho việc học võ của hắn.
Giang Dã chủ động đưa mặt lại gần nói: "Đánh em đi, anh có thể đánh em ngay bây giờ hoặc không bao giờ."
Yến Hoa tức giận đến đau đầu, anh xoa xoa lông mày, dùng con át chủ bài cuối cùng của mình, "Nếu đêm nay em dám quậy phá, kiếp này cũng đừng nghĩ đến việc anh sẽ nói chuyện với em nữa."
Chiêu này vĩnh viễn sẽ luôn có hiệu quả đối với Giang Dã.
Giang Dã lo lắng nói: “Anh không thể không để ý tới em.”
“Vậy thả anh ra.” Yến Hoa ra lệnh.
Giang Dã không buông ra, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi: "Nếu em buông ra anh sẽ làm gì?"
"Em muốn anh làm cái gì?" Yến Hoa trừng mắt nhìn hắn, lông mày nhướng cao, cởi bỏ bộ đồ ngủ che nửa người xuống, bóng dáng ẩn giấu phản chiếu trong mắt Giang Dã.
Giang Dã bắt đầu nghi ngờ không phải Yến Hoa đã uống thuốc kích dục mà chính là hắn.
Chỉ cái liếc nhìn này thôi cũng khiến hắn khó có thể kiềm chế được bản thân.
Yến Hoa tức giận lặp lại: “Buông ra.”
Giang Dã âm trầm nói: “Nếu em buông ra, anh có đi tìm người khác không?”
“Em không cần quan tâm anh đi tìm ai.”
Yến Hoa thật sự rất muốn đánh hắn.
Giang Dã ôm Yến Hoa vào lòng, hứa hẹn: “Em sẽ không làm loạn nữa.”
“Em sẽ làm anh thoải mái có được không?” Giang Dã căn bản không phải hỏi ý kiến, vừa nói hắn đã bình tĩnh đưa tay vào trong.
"Kỳ thật anh cũng có phản ứng với em phải không?" Giang Dã cử động tay, tự lừa mình dối người hỏi.
Vì sao anh lại đang có phản ứng, không phải Giang Dã là người biết rõ hơn ai hết hay sao?
Yến Hoa vẫn bị Giang Dã ôm chặt trong lòng, nhưng đầu óc đã hỗn loạn, lồng ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng uy hiếp nói: "Thả anh ra!"
"Em không có làm loạn, anh không thể phớt lờ em."
Giang Dã còn đang hoảng sợ vì câu uy hiếp vừa rồi, trái tim không ngừng run lên khi nghĩ tới cảnh anh đi tìm người khác, nhưng hắn tuyệt đối không thể để Yến Hoa tìm người khác.
Hắn chậm rãi quỳ dưới chân Yến Hoa.
Hắn chưa bao giờ làm việc này nên có chút lúng túng, mặc dù cảm thấy không quá thoải mái nhưng vẫn cố gắng hết sức để làm hài lòng Yến Hoa, chứng minh hắn không hề làm loạn.
Yến Hoa bị một loạt hành động của Giang Dã làm cho chấn kinh, đồng tử mở lớn, thậm chí còn quên đẩy người trước mặt ra, anh bắt đầu tự hỏi có phải mình đang mơ hay không, thật nực cười.
Nhưng phản ứng của cơ thể là chuyện không thể tránh khỏi.
"Đi súc miệng đi."
Yến Hoa nhìn Giang Dã ở dưới chân, khàn giọng nói một cách khó khăn.
Anh không muốn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
Yết hầu Giang Dã khẽ co giật, sau khi nuốt xuống, hắn liền đứng dậy, nhìn thẳng vào Yến Hoa nói: “Anh không thể phớt lờ em.”
Yến Hoa lúc này đã không còn sức để nói chuyện, trực tiếp tắt đèn ngủ quay về giường nằm.
Anh nhất định là đang nằm mơ, giấc mơ này quá buồn cười rồi.
Yến Hoa nằm co ro trong chăn, cố gắng thoát khỏi chuyện vừa xảy ra.
Tuy nhiên, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết.
Anh tức giận đấm mạnh vào ván giường, cuối cùng bất lực đưa tay xuống...
Giang Dã súc miệng trở về, hắn không trở về giường của mình mà ngồi bên giường Yến Hoa, chuẩn bị chân thành xin lỗi.
Hắn vừa mở miệng gọi:" Kiều..."
Yến Hoa núp dưới chăn đã mắng: “Cút khỏi đây.”
Anh không muốn làm chuyện này khi Giang Dã còn ở đây.
"Em sai rồi, anh tha lỗi cho em được không." Giang Dã nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.
Yến Hoa không để ý đến hắn, rúc sâu vào trong chăn.
Giang Dã sợ Yến Hoa tự làm mình ngạt thở nên mở một góc chăn ra.
Giây tiếp theo, chiếc gối Giang Dã vừa nhặt vào một lần nữa bị ném ra ngoài.
"Ra ngoài."
Giang Dã lúc này sao có thể ra ngoài được? Hắn vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Yến Hoa, dù sao thì anh đã ăn hai viên thuốc.
“Làm không?”
“Ra ngoài.” Yến Hoa nghiến răng nghiến lợi nói ra từ đó.
"Không ra."
Giang Dã rất vô liêm sỉ nằm trên giường, Yến Hoa không thể thoát khỏi tay hắn, cuối cùng cũng bất lực bỏ cuộc, để mặc Giang Dã muốn làm gì thì làm.
Giang Dã ôm Yến Hoa vào lòng, nhân lúc anh lơ đãng để lại rất nhiều dấu vết trên cơ thể, mỗi chỗ một ít.
Yến Hoa chú ý tới động tác của Giang Dã, cũng không còn sức lực ngăn cản nữa.
Nhưng anh quên mất rằng Giang Dã giỏi nhất là được một muốn mười.
Khi nụ hôn chuẩn bị rơi xuống khóe môi thì Yến Hoa lại quay đầu tránh đi.
Hắn miễn cưỡng cắn Yến Hoa một cái.
Yến Hoa lấy tay che mắt trốn tránh, tựa như chỉ cần không mở mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì nó sẽ không xảy ra nữa.
Sau khi định thần lại, anh đẩy Giang Dạ ra, lạnh lùng nói: “Đi xuống.”
Giang Dã cự tuyệt, “Không.”
“Ngày mai em sẽ đến Bắc Kinh, phải rất lâu nữa mới được gặp anh, em chỉ nằm cạnh anh thôi, không làm gì cả."
Mặc dù Giang Dã nói vậy nhưng tay hắn vẫn đặt trên eo Yến Hoa.
Yến Hoa lười nói, cái gì cũng không chịu nghe, trùm chăn lên đầu lựa chọn giả chết.
Giang Dã dựa sát vào người Yến Hoa, ôm chặt anh ngủ.
Đêm rất dài, bởi vì Yến Hoa im lặng nên hành động của Giang Dã càng ngày càng táo bạo, ngoại trừ bước cuối cùng Yến Hoa không cho phép.
Không chỉ vậy, Giang Dã còn liên tục lặp lại bên tai Yến Hoa như đang tụng kinh: “Em rất yêu Kiều Kiều, em luôn luôn yêu anh.”
“Em không muốn đến Bắc Kinh, em không nỡ rời xa Kiều Kiều.”
"Kiều Kiều, đừng phớt lờ em, em đã sai rồi, lần sau em hứa sẽ không làm như vậy nữa."
Mặc dù hành động của Giang Dã không có chút biểu hiện cho thấy hắn đang hối lỗi.
Lần đầu tiên Yến Hoa nghe được tình yêu nhiều như vậy, giọng nói của Giang Dã cứ quanh quẩn bên tai anh, quanh quẩn trong tai anh, quanh quẩn trong lòng anh.
Ngay cả khi đang ngủ mơ, anh vẫn có thể nghe thấy nhịp điệu tình yêu trong trẻo và mạnh mẽ bên tai.
Bởi vì thức dậy muộn, khi Yến Hoa tỉnh lại đã thấy Giang Dã mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
Thần sắc Giang Dã sáng ngời nói với Yến Hoa: “Kiều Kiều, anh ngủ thêm chút nữa đi, em đã giặt ga trải giường rồi, đang phơi bên ngoài.”
Nửa đêm hôm qua trước khi đi ngủ, Giang Dã đã thay ga trải giường phủ đầy dấu vết của hai người họ.
Nhắc tới chuyện này lần nữa, Yến Hoa mới ý thức được mình quả thực không phải đang nằm mơ.
Anh ngồi dậy ôm đầu mình.
Hai mắt Giang Dã tối sầm, nhìn chằm chằm phần thân trên trần trụi của Yến Hoa, nơi được bao phủ bởi rất nhiều dấu vết do hắn để lại.
"Kiều Kiều, em phải đi đây, nếu không sẽ lỡ chuyến bay."
"Anh không cần tiễn em đâu, nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé, em vừa đo nhiệt độ cho anh, anh không còn sốt nữa, nhưng tốt hơn vẫn nên uống thuốc cảm ở đầu giường."
Giang Dã tỉ mỉ dặn anh đủ thứ chuyện, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau Yến Hoa mới trả lời: “Anh không có ý định tiễn em.”
Hắn đã dám bỏ thuốc anh mà còn nghĩ anh sẽ đưa hắn ra sân bay ư, đúng là nằm mơ!
Giang Dã tựa hồ có chút thất vọng nói 'được', sau đó nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, hắn cúi xuống tới gần Yến Hoa, ngón tay thô ráp ấn xuống dấu vết cực kỳ rõ ràng trên cổ anh, cười nói: “Ồ, đúng rồi."
"Em chúc Kiều Kiều có một buổi hẹn hò suôn sẻ nhé!"