Tĩnh An không ngờ Val sẽ tự mình đến sân bay đón bọn họ.
Dù sao cách gần bốn năm, lại một lần nữa nhìn thấy Val đứng ở cạnh mình, trong mắt cô người đàn ông này thay đổi không ít, nhưng phong cách ăn mặc vẫn không thay đổi, vẫn mặc áo mũ dệt kim hở cổ, quần âu, giày, cộng thêm một chiếc ba lô màu đen ôm hai vai.
Tên tiếng Trung của Val là Chu An Huy, nếu không phải gia đình gặp nạn, lúc ấy gặp được Đan Ninh, nên anh mới đến được New York để học về chuyên ngành thiết kế trong học viện thiết kế nổi tiếng.
Ai sẽ ngờ được thiếu niên ngày nào bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, chỉ sống nhờ vào số tiền quyền góp, nay dựa vào tài hoa của bản thân hiện giờ đã trở thành nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi nhất châu Á chạm tay có thể bỏng trong giới thời trang Paris.
Tĩnh An không biết, từng có một quyển Fashion Magazine của Pháp độc quyền phỏng vấn Val, trong cuộc nói chuyện, đối với đoạn khốn cảnh này, anh không hề cố kị nói rằng trong khoảng thời gian đó có hai cô gái xuất hiện trong sinh mệnh của anh nên anh mới có được vinh quang như bây giờ, mà trong đó một người tất nhiên là kiếp trước của Tĩnh An.
Tĩnh An biết, nhưng thật sự quen biết Val là sau khi anh đến Paris, hằng năm vào mỗi quý cô luôn nhận được một bộ quần áo mới do anh gửi đến, mặc dù cô từ chối thế nào hoặc muốn trả tiền cho số quần áo đó ra sao, nhà thiết kế có tính cách cổ quái hay thay đổi này vẫn không nhận tiền của cô, vẫn nhiều lần kí gửi quần áo đến chỗ cô.
Người đại diện và trợ lý hai bên chào hỏi xong, cô gái lễ phép mở lời trước.
"Val, xin chào." Trong giọng nói kèm theo vui sướng khi ‘tha hương gặp cố nhân’.
"Cô là Tĩnh An?" Chỉ cao hơn một chút so với cô gái mang giày đế bằng này, người đàn ông vừa cau mày đánh giá sơ Tĩnh An vừa vẽ vời thêm chuyện để hỏi.
Giọng nói lạnh lùng nghiêm trang, cùng với khuôn mặt trẻ con không phù hợp với độ tuổi của Val, cảm thấy có phần quái dị.
Tĩnh An gật đầu, chưa kịp nhiều lời, người đàn ông đã chuyển đề tài.
"Thật ra trước đây có xem đoạn video clip cô đi catwalk show, người mẫu cho buổi diễn thời trang này tôi đã chọn xong từ lâu, là người mẫu da trắng không có ngoại lệ." Cúi xuống, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, hiện giờ tôi cũng không tính tuyển chọn một người mẫu khác để thay thế."
Nhưng tại sao cô là người tóc đen mắt đen lại được mời đến? Tuy từ xa mời một người mẫu đến, rồi lại mời người ta trở về, lấy tính cách hay thay đổi của Val thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Trong mắt Tĩnh An dâng lên kinh ngạc, nhưng không vội, đồng thời cô liếc về phía Trần Sâm ý bảo anh ta nên chờ đối phương nói tiếp.
"Nhưng trong clip cô đã khiến tôi thay đổi chủ ý." Một khắc trước vẫn lạnh nhạt, giờ khắc này bỗng đề cao âm lượng. Đột nhiên chuyển đổi, dường như khóe môi Val bỗng xuất hiện độ cong: "Trong mắt cô nói cho tôi biết rằng cô muốn thành công, Tĩnh An. Mà tôi cũng muốn nhìn thấy cô thành công."
Val nhớ đến khoảnh khắc bản thân xem đoạn video clip catwalk show đó, trong đôi mắt ấy của cô gái có vài phần tương tự Đan Ninh, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt toát ra thần sắc giống hệt Đan Ninh khi đi trên sàn T quốc tế, vẻ mặt lan tỏa sự cương quyết nồng liệt.
"Cho nên tôi đã thêm một người mẫu mới vào buổi diễn, cũng là người mẫu tóc đen duy nhất."
Khi Val nói hết lời, anh nhìn thấy cô lập tức tươi cười, trông như kim cương đã được mài dũa, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, ngạo nghễ tự tin.
Rất giống tư thái kiêu ngạo độc nhất vô nhị mà anh đã thấy trong clip khi cô đi trên đài T, cái cười nhoẻn miệng cũng cực kỳ giống Đan Ninh khi bước lên đài T.
Mà Tĩnh An, sau này, lại nhớ đến Val như tùy tính thay đổi chủ ý, thật ra sự thay đổi này đa phần là vì anh cho rằng cô giống Đan Ninh.
Ngay cả Val cũng nhìn thấy khát vọng thành công trong mắt cô, nên đã cho cô cơ hội thành công.
Nhưng cơ hội thành công này, theo như Val nói: "Nếu muốn trở thành người mẫu nổi tiếng ở nước ngoài, so với trong nước thông qua các cuộc thi phiền phức hoặc thông qua các loại tuyên truyền giải trí, có lẽ sẽ trực tiếp hoặc có lẽ sẽ khó khăn hơn. Ở đây chỉ cần một tấm hình phát ngôn quảng cáo hoặc một buổi diễn thời trang, nếu muốn một lần có thể làm một người mẫu đó trở thành con cưng được chú ý trong giới thời trang, thì phải xem liệu cô có năng lực được người liếc mắt một cái là ‘biết tổng’ hay không. Nếu không có khả năng đó, thì sẽ không ai muốn dùng cô."
Đương nhiên thực lực quyết định toàn bộ khả năng phút chốc thành công hoặc mãi mãi thất bại, đây đúng là lý do Tĩnh An lựa chọn đánh cuộc sự nghiệp của mình ở Paris.
‘Val’ là thương hiệu thời trang do Val tự mình sáng lập, năm đó ở tuần lễ thời trang xuân hạ Paris, vốn vì trong tác phẩm thiết kế biểu hiện sự đơn giản mà duyên dáng cùng với họa tiết khá độc đáo, trong một đám thương hiệu quần áo mới có vẻ đặc biệt xuất chúng.
Sau năm đó, lượng tiêu thụ của ‘Val’ không chỉ tăng lên từng năm mà còn vượt qua nhiều thương hiệu lớn khác, nhưng bản thân Val càng được tầng lớp thượng lưu ưu ái, vì chế tác nhiều phục sức độc nhất vô nhị cho những người nổi tiếng hoặc siêu sao.
Lần này buổi biểu diễn ‘Val’ xuân hạ của Val được tổ chức vào tháng giêng, lấy chủ đề ‘Người phụ nữ của đêm‘, nhấn mạnh việc vận dụng thiết kế ren đen trên vải, toát ra vẻ gợi cảm ẩn giấu trong khí chất thanh lịch nữ tính của phái nữ.
Cũng vì để có thể thể hiện tốt ý nghĩa của buổi diễn này, để chủ đề lần này thật hoàn mỹ nên model anh lựa chọn không phải là những người mẫu trẻ tuổi.
Nhớ đến buổi sáng Tĩnh An mặc áo gió lao động và quần jeans đước trước phòng thử đồ, Val hơi hoài nghi hoặc nói là lo lắng cho cô người mẫu trẻ tuổi này, không biết có khống chế được quần áo anh thiết kế không, hơn nữa còn phải biểu đạt thật chính xác ý nghĩa của nó.
Mà khi Tĩnh An mặc chiếc váy dài màu đen do anh thiết kế xuất hiện trước mắt anh, nghi ngờ và lo lắng trước đó hoàn toàn tiêu tán.
Tĩnh An nâng đôi tay đeo găng tay ren lên, vén tóc hơi che ánh mắt sang một bên, làm lộ ra gương mặt được trang điểm nhạt của cô, ngũ quan xinh đẹp mang vẻ yên tĩnh dịu dàng khéo léo của mỹ nhân phương Đông, hòa trộn cùng nét sắc bén gợi cảm của người đẹp phương Tây.
Làm Val khiếp sợ là, sau khi Tĩnh An mặc váy dài vào, mặc dù có khuôn mặt thiếu nữ, nhưng không biết có phải vì quanh cô tỏa ra khí chất tao nhã mà ma mị không, lúc anh nhìn mặt cô thì không nhịn được cảm thấy khuôn mặt cô hơi mơ hồ, lại từ khuôn mặt của cô chuyển sang ánh mắt sau khi truyền vào tâm trí thì nó thật sự là một vẻ mặt khác không thể nhìn thấy rõ, nhưng tuyệt đối là một gương mặt không thuộc về người trẻ tuổi.
Người đó chỉ lẳng lặng đứng như vậy, đã khiến trong đầu người khác phải suy nghĩ khi cô bước đi thì hào quang tươi đẹp sẽ bắn ra bốn phía thế nào.
Val hơi híp mắt, hoàn toàn hài lòng nâng khóe môi, cười nói với cô gái: "Tôi nghĩ tôi nên cân nhắc việc thay đổi thứ tự người mẫu ra sân một chút."