Cái năm mà anh tiến vào giới giải trí, vừa lúc người phụ nữ mà anh gọi là mẹ đó thản nhiên nói hi vọng anh rời đi một năm.
Như bình thường, ở thành phố có mức sống cao như thành phố S vậy, một người khó có thể nuôi sống gia đình mình và ba miệng ăn thì làm sao có thể nghĩ nhiều cho một ‘người ngoài’ như anh chứ.
"Bà ta là mẹ của anh! Sao có thể đuổi anh ra chứ!" Lý Na đã nói như vậy, nhưng cô cũng biết chuyện anh bị ‘đuổi ra ngoài’ này sớm muộn gì cũng xảy ra.
"Năm ấy lúc anh vừa trưởng thành mà không đuổi anh đi, ở vài năm lâu như vậy cũng xem như không tệ rồi." Cái nhà kia, anh vốn biết bản thân anh chỉ là dư thừa, ra đi, cũng tốt.
Nếu không phải bốn năm trước ba ở công trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông cũng sẽ không tái giá với người vợ sau, mà khi đó người phụ nữ này cho anh vào nhà của bà ta, hiện giờ xem ra chẳng qua là thấy ở có thể lấy được ba phần tiền bồi thường mà thôi.
"Không tệ gì chứ, cho anh ít tiền như vậy, bà ta nghĩ anh có thể tiêu xài bao lâu! Mạc Phàm, nếu không trước tiên anh đến nhà em đi? Chứ hiện tại tiền do anh làm nhân viên cửa hàng kiếm được, đâu đủ thuê một chỗ ở tốt."
"Không cần, anh không muốn làm phiền chú dì." Hoàn cảnh gia đình của Lý Na chỉ tốt hơn so với nhà mẹ anh một chút, hơn nữa một mình anh, mặc dù chỉ cấp cho một nơi để ở, cũng là chuyện khá phiền toái.
"Có gì mà phiền phức, đều làm hàng xóm nhiều năm như vậy, đến bây giờ ba mẹ em vẫn luôn nhớ kỹ anh."
Tuy Lý Na nói như vậy, anh vẫn lắc đầu từ chối ý tốt của cô ta.
Dù trước đây anh và ba thuê chỗ ở cách vách nhà Lý Na, quan hệ hai nhà cũng tốt, nhưng tóm lại anh không muốn làm gánh nặng, lại càng không muốn Lý Na thấy người thích cô ấy là kẻ hèn yếu.
"Tháng này sắp hết, sau khi có tiền anh muốn nghỉ việc, sau đó đến công trường làm công, ở đó một ngày có thể kiếm được nhiều tiền chút..."
Thật ra đã sớm tính toán, dù sao dựa vào bằng cấp và kinh nghiệm làm việc của anh hoàn toàn không tìm được dạng công việc nào phù hợp.
Mà từ sự tính toán này xem thành nhân sinh, nhưng vì Lý Na hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy.
"A, vậy mà em quên mất! Mạc Phàm, anh còn nhớ rõ lần trước em kéo anh đi chụp mấy tấm hình nghệ thuật bán thân gì đó không? Em đã mang số ảnh chụp này kết hợp với việc giúp anh viết xong sơ yếu lý lịch nộp cho giải trí Hoa Hạ rồi. Vốn lo lắng việc này không giải quyết được gì, cho nên không nói với anh."
Anh nhìn về phía Lý Na, hoàn toàn không hiểu cô đang nhắc đến chuyện gì.
"Không ngờ ngày hôm qua nhận được hồi âm, nói anh thứ 5 tuần này đến phỏng vấn. Không bằng mấy ngày nay ở nhà em trước, chờ có kết quả phỏng vấn rồi nói tiếp, nghe nói lần này nếu qua vòng phỏng vấn, Hoa Hạ sẽ cấp ký túc xá cho thí sinh."
Lý Na đột nhiên nhớ đến chuyện này mà kích động lên, làm anh có chút không hiểu: "Giải trí Hoa Hạ, em bảo anh đi làm minh tinh?"
"Mạc Phàm, anh rất đẹp trai, giọng nói cũng dễ nghe, nói không chừng sau khi vào giới giải trí thì có thể trở thành minh tinh lợi hại nhất trong đó đấy."
"Vậy còn em?" Anh nhớ trước đó Lý Na đã tham gia một cuộc thi trên tivi, chắc hẳn cũng muốn vào giới giải trí.
"Em hả, không phải em đã vào Tinh Quang rồi sao, so với làm nghệ sĩ thì em càng thích làm người mẫu hơn!"
"Vậy anh đây cũng đi làm người mẫu?" Anh muốn làm người mẫu, có thể làm việc cùng Lý Na.
"Không được không được, không nói bây giờ ngành nghề người mẫu này còn chưa nổi, hơn nữa model nam không nổi tiếng bằng model nữ, hơn nữa không phải anh không thích làm người mẫu sao. Nói vậy không bằng đi làm việc có thể kiếm được nhiều tiền mà còn là nghệ sĩ nổi tiếng nữa."
"Mạc Phàm, anh chắc chắn có thể qua vòng phỏng vấn, sau đó làm một ngôi sao lớn nổi tiếng, đến lúc đó em có thể thuận lợi vui vẻ gả cho anh."
Thật ra năm đó, anh biết, Lý Na không thật sự yêu thương anh, mà lời cô nói với anh này, thật ra cũng chỉ có anh nhớ kỹ mà thôi.
Sau đó phỏng vấn, có thể nói bất ngờ thành công, anh thuận lợi trở thành một trong những nghệ sĩ mà giải trí Hoa Hạ bồi dưỡng vào năm đó.
Năm đầu tiên ký hợp đồng với giải trí Hoa Hạ, anh không phải là nghệ sĩ giỏi nhất trong số các nghệ sĩ dự bị, nhưng lại nổi tiếng hơn nhiều so với những người đó, mọi việc với anh rất thuận lợi, ít nhất sau khi kết thúc đào tạo nghệ sĩ, Hoa Hạ đã cho anh tham gia vài vai nhỏ trong một số bộ phim.
Nhưng cũng trong năm đó, con đường người mẫu của Lý Na hình như không được thuận lợi.
Bởi vì một người mẫu tên là Đan Ninh.
Lý Na là một người mạnh mẽ, trước kia khi còn đi học, anh luôn có thể nhìn, nghe được tên của cô ấy mãi mãi xếp ở hàng thứ nhất, thành tích đứng nhất, cuộc thi cũng đoạt giải nhất...
Cô từng nói với anh, cho dù bẩm sinh có gì đó không bằng người khác, như vậy cô sẽ càng nỗ lực để có thể vượt qua người khác.
Anh nhớ hồi nhỏ, có một một năm nào đấy chợ tổ chức một cuộc thi thư pháp, cuối cùng Lý Na bị thua bởi một nữ sinh luyện thư pháp bốn năm nên chỉ dành được hạng nhì, sau khi trở về tuy cô ấy có vẻ không thèm để ý, nhưng khi nghe nói năm thứ hai nữ sinh này sẽ tham gia cuộc thi thư pháp, năm ấy trong thời gian rảnh rỗi cô ấy luôn khổ luyện thư pháp. Kết quả năm thứ hai, cũng trong cuộc thi đó đến phiên nữ sinh này bị hạ gục bởi Lý Na.
Có lẽ cũng vì tính cách nỗ lực này của cô ấy, nên anh mới thích cô.
Nhưng năm ấy khi cô bước vào giới người mẫu, đã xuất hiện một người mẫu dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được.
Nghe Lý Na nói, người ấy là người mẫu đạt hạng nhất trong cuộc thi đầu tiên của Tinh Quang, sau đó vì chuyện người thân mà ngừng làm người mẫu gần một năm.
Năm đó, Lý Na là quán quân trong cuộc thi người mẫu cũng cùng người đó hòa trong nhóm người mẫu mới.
Năm ấy, anh từ chưa từng thấy vẻ yếu ớt của Lý Na, đến nhiều lần thấy cô uể oải mất mác.
Năm ấy, từ Lý Na, anh nghe cái tên Đan Ninh vô số lần, khi mỗi lần nói đến tên này, trên mặt Lý Na không thể xuất hiện lại nét cười vui.
Năm ấy, anh nghe Lý Na nỉ non mấy lần vì bại trong tay người đó nên trong lòng anh không cam lòng, cũng dần dần nổi lên oán hận với người mẫu mang tên Đan Ninh này.
Năm ấy...
Nhưng mà, anh không biết, vào năm ấy, anh đã gặp gỡ cô thiếu nữ đó, cũng là Đan Ninh trong miệng Lý Na.