• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Leslie

Quan Tử Sơn giật mình một cái, suýt chút nữa đỏ mặt tại chỗ. May mà da mặt anh đủ dày nên cuối cùng chỉ trừng Đinh Nãi Xuyên một cái rồi thôi.

Đinh Nãi Xuyên lại cười tủm tỉm nhìn Quan Tử Sơn, không đỏ mặt chút nào, độ dày da mặt có thể so với tường thành.

Quan Tử Ngọ đứng một bên chỉ có thể tiếp tục cúi đầu uống nước. Cậu lẩm bà lẩm bẩm không dám ngừng. Chờ sau khi mọi người phục hồi tinh thần, Quan Tử Ngọ đã uống sạch chai nước khoáng.

Nhìn Quan Tử Ngọ đang cầm chai nước rỗng với vẻ mặt xấu hổ, Quan Tử Sơn chọt chọt cùi chỏ vào eo Đinh Nãi Xuyên:

– Anh đi mua thêm nước nữa đi.

Đinh Nãi Xuyên lại cười nói:

– Không cần, em đưa chai nước chưa uống cho nhóc đi, chúng ta uống chung một chai là được rồi.

Quan Tử Sơn liếc Đinh Nãi Xuyên một cái: ai muốn hôn môi gián tiếp với cậu chứ?

Đinh Nãi Xuyên bình tĩnh đối diện anh: hai ta hôn cũng hôn rồi, hôn môi gián tiếp thì có sao đâu.

Quan Tử Ngọ đứng một bên suýt chút nữa bị bầu không khí hường phấn của hai người xông mù hai mắt. Cậu yên lặng lui vài bước về phía sau, lặng lẽ che mặt. Liếc mắt đưa tình cái gì chứ! Thật sự là chói mù cặp mắt chó hoàng kim của cậu mà! QAQ

Cuối cùng, Đinh Nãi Xuyên vẫn đi mua thêm nước khoáng cho Quan Tử Ngọ. Sau khi nhận chai nước, mặt mũi cậu đều hiện lên vẻ ngượng ngùng. Quan Tử Sơn cười xoa xoa đầu Quan Tử Ngọ.

Từ sau khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên Quan Tử Sơn trở lại trường trung học cũ của anh. Đã nhiều năm trôi qua, trường cấp ba thay đổi khá nhiều, dường như trở nên hấp dẫn hơn nhiều nhưng lại cũng trở nên xa lạ hơn so với trước kia. Nhưng dù có lạ lẫm thế nào đi nữa thì nơi này vẫn dào dạt thanh xuân. Quan Tử Sơn giật mình nhớ lại năm đó, khi anh vẫn còn mặc đồng phục, xung quanh anh có rất nhiều bạn bè quen thuộc.

Mặc dù luôn cảm thấy bản thân cũng không thân thiết gì mấy với bạn cùng lớp nhưng mãi đến khi trở về nơi xa lạ mà quen thuộc này, Quan Tử Sơn mới phát hiện hoá ra anh chưa từng quên những chuyện trước kia.

Anh vẫn còn nhớ rất rõ tâm trạng thấp thỏm chờ mong khi bước chân vào cổng trường cấp ba vào ngày đầu tiên đi học. Anh vẫn còn nhớ rõ tâm trạng hồi hộp khi lần đầu tiên được gặp mặt bạn bè sẽ học chung với mình trong suốt ba năm tới… Mà trong ba năm học đó, chuyện khắc sâu nhất trong trí nhớ anh dĩ nhiên đều là những chuyện về người đang đứng bên cạnh anh hiện giờ – Đinh Nãi Xuyên.

Hoài niệm hồi lâu, Quan Tử Sơn chợt phát hiện bản thân lại nhớ về rất nhiều chuyện lớn nhỏ của ba năm trung học. Bất luận là vui vẻ hay là dau buồn, là chuyện lớn hay là chuyện nhỏ… tất cả đều là những kỷ niệm có liên quan đến Đinh Nãi Xuyên.

Người đến tham dự Đại hội thể thao hôm nay rất đông, Quan Tử Ngọ dẫn Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên xuyên qua đám đông đi đến sân thể dục lớn nhất của trường.

Đã có rất nhiều người ngồi ở khán đài của sân thể dục, trong đó có học sinh đang mặc đồng phục và cả phụ huynh đến cổ vũ. Quan Tử Ngọ dẫn hai người bọn họ đến khu vực của lớp cậu. Bởi vì khán đài có rất đông khán giả nên Quan Tử Sơn phải dựa sát vào Đinh Nãi Xuyên. Cậu rất tự nhiên vươn tay đến vòng qua bả vai anh, thay anh tránh được người khác va chạm.

Quan Tử Sơn bỗng nhiên cười cười hỏi Đinh Nãi Xuyên:

– Anh có nhớ trước kia, có một lần, vào dịp Đại hội thể thao, lớp chúng ta có một bạn học mang dép lê đến xem thi đấu. Khi đó người rất là đông, đến khi cậu ta vất vả leo lên được đài thì phát hiện dép mình đã bị người ta đá văng mất, loay hoay cả buổi cũng không tìm ra. Kết quả là sau khi Đại hội thể thao chấm dứt, cậu ta chỉ có thể đi chân không về nhà.

Đinh Nãi Xuyên nhíu mày:

– Có chuyện này à?

Quan Tử Sơn nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái:

– Trí nhớ của em rất tốt nên dĩ nhiên là nhớ rõ rồi. Còn snh vì sao lại không nhớ được chuyện gì hết vậy?

Đinh Nãi Xuyên nhìn anh nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ:

– Bởi vì anh chỉ nhớ rõ những chuyện có liên quan đến em mà thôi.

Quan Tử Sơn: …

Quan Tử Ngọ đứng bên cạnh im lặng thu nhỏ sự tồn tại của mình: thật là không đề phòng lại bị show ân ái rồi QAQ

Vất vả cả một buổi, cuối cùng ba người cũng đã leo lên được khán đài. Bởi vì đã phân chia khu vực của từng lớp nên Quan Tử Ngọ dẫn Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên đến khu của lớp mình. Quan hệ với bạn bè trong lớp của Quan Tử Ngọ cũng không tệ lắm nên khi cậu vừa xuất hiện, rất nhiều bạn họ lập tức chạy đến chào hỏi cậu, nhất là các bạn nữ.

– Tiểu Ngọ, cậu đến rồi hả~

– Tiểu Ngọ, rốt cuộc cậu cũng đến rồi~

– Tiểu Ngọ, sao giờ này mới đến?

Khi nhóm nữ sinh thấy Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên đi phía sau Quan Tử Ngọ, ánh mắt bọn họ đều đều tỏa ánh lấp lánh.

Quan Tử Sơn mỉm cưới với mấy cô bạn đó, ngay lập tức anh nghe được bọn họ hét rầm lên. Một người trong số đó tiến đến trước mặt Quan Tử Ngọ hỏi:

– Hai anh đẹp trai này là ai vậy?

Quan Tử Ngọ ngoan ngoãn giới thiệu với mọi người:

– Đây là anh trai tôi, còn đây là… bạn của anh ấy.

Bạn trai gì gì đó… cậu có thể nói ra được sao?

Quan Tử Sơn cười cười một chút với nhóm nữ sinh. Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai nên khi cười rộ lên lại càng rạng rỡ như ánh nắng mặt trời. Còn Đinh Nãi Xuyên bên cạnh anh lại là bộ mặt không chút thay đổi, muốn lạnh lùng có lạnh lùng.

– Tiểu Ngọ, đó là anh trai cậu hả? Vì sao trước kia không nghe cậu nhắc đến?

Cô bé kia nhìn thoáng qua Quan Tử Sơn, mặt đỏ tim đập quay đầu hỏi Quan Tử Ngọ.

Quan Tử Ngọ có chút xấu hổ gãi gãi đầu. Trước kia, quan hệ của cậu và Quan Tử Sơn không tốt lắm nên đương nhiên sẽ không đi rêu rao khắp nơi là mình có anh trai. Hiện giờ, cậu càng không muốn nói thật nên chỉ nói đơn giản:

– Trước kia các cậu cũng không hỏi về chuyện này.

Cô bé kia âm thầm nguýt hái trong lòng một chút. Thừa dịp Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên tìm chỗ ngồi, cô cười cười kéo tay áo Quan Tử Ngọ hỏi:

– Tiểu Ngọ, anh của cậu có bạn gái chưa?

Nghe vậy, Quan Tử Ngọ sửng sốt liếc nhìn cô một cái. Nhân duyên của nữ sinh này ở trong lớp học cũng không tệ, gương mặt cũng xinh xắn, tính cách lại phóng khoáng. Nói chung, đó là một người dễ dàng khiến cho người ta sinh ra thiện cảm. Thế nhưng, trước đó, cậu nghe bạn bè nói hình như cô bạn này thích Đinh Vĩnh Tư. Vì vậy, trong lòng Quan Tử Ngọ không khỏi có chút kỳ quái.

Nhưng mà, dù cô thích ai đi nữa thì Quan Tử Ngọ vẫn là một bé ngoan không thích nói dối. Cơ mà cậu lại không thể tiết lộ chuyện Đinh Nãi Xuyên là “bạn gái” của anh trai mình. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói:

– Không có bạn gái nhưng có người trong lòng rồi.

Cô nàng kia dường như có chút thất vọng nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần kéo tay Quan Tử Ngọ hỏi:

– Vậy bạn của anh cậu thì sao? Anh ấy có bạn gái chưa??

Dù có trì độn đến mấy, Quan Tử Ngọ cũng biết không thể viện lại lý do cũ. Cậu do dự trong chốc lát rồi mơ hồ nói:

– Chắc là có.

Cô nàng kia lại lộ ra biểu tình thất vọng. Quan Tử Ngọ nhìn vẻ mặt của nàng, ma xui quỷ khiến cậu lại:

– Không phải cậu thích Đinh Vĩnh Tư à?

Sau khi hỏi xong, Quan Tử Ngọ có chút hối hận. Dù sao việc này cũng là cậu nghe tên miệng rộng cùng bàn kể lại. Còn thật sự có phải vậy hay không cậu cũng không biết. Nhưng dù cho bản thân không biết rõ thì không hiểu sao lúc nãy, trong nháy mắt cậu lại miệng nhanh hơn não mà hỏi huỵch tẹt chuyện này.

Cô nàng kia hình như có chút kinh ngạc, không ngờ Quan Tử Ngọ cũng là một tên nhiều chuyện. Nhưng cô cũng chỉ kinh ngạc một chút, sau đó vẫn thoải mái thừa nhận:

– Ừ, trước khi tôi thích Đinh Vĩnh Tư, nhưng cậu ấy đã từ chối tôi rồi.

Lần này lại đến Quan Tử Ngọ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhưng cậ cũng không rõ là mình kinh ngạc chuyện cô bạn này thích Đinh Vĩnh Tư hay là chuyện Đinh Vĩnh Tư từ chối lời tỏ tình… Trong lòng Quan Tử Ngọ, cậu vẫn luôn thấy với cái vẻ đáng ghét kia của Đinh Vĩnh Tư, lẽ ra là không có chuyện nữ sinh sẽ để ý đến tên đó. Thế nhưng, tình huống hiện tại là không những có nữ sinh thích Đinh Vĩnh Tư mà cô bạn kia lại là nữ sinh đẹp nhất lớp học. Không ngờ, Đinh Vĩnh Tư lại có thể từ chối người ta.

Ngay lúc Quan Tử Ngọ đang rối như mớ bòng bong, Đinh Vĩnh Tư không biết đã đi đến từ lúc nào. Cậu ta đến một góc hẻo lánh của khán đài ngồi xuống vắt chéo cặp chân dài ngoằng kia ra bậc tam cấp trước mặt và lướt di động, thậm chí cậu còn đeo tai nghe như đang nghe nhạc. Đám nữ sinh gần đó dường như có chút kích động nhưng cũng chỉ nhỏ giọng thảo luận mà thôi. Đinh Vĩnh Tư dường như cũng không phát hiện mình là nhân vật trong cuộc nói chuyện kia. Cậu chỉ ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Quan Tử Ngọ một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu lướt di động.

Quan Tử Ngọ càng thêm khó hiểu hơn. Đinh Vĩnh Tư như vậy mà cũng được nữ sinh hoan nghênh à?

Trong lúc đầu óc Quan Tử Ngọ rối nùi thành một cục, Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên bên kia đã tìm được chỗ ngồi.

Tuy người đến xem rất đông nhưng bọn họ cũng không tốn bao nhiêu hơi sức để tìm chỗ ngồi bởi vì khi hai người vẫn chưa đi tìm chỗ thì đám nữ sinh gần đó đã tự động nép qua một bên nhường chỗ cho họ. Không những thế, khi hai người bước đi qua, những cô nàng đó còn cho họ mấy tờ báo để lót ngồi.

Quan Tử Sơn còn chưa kịp phản ứng thì Đinh Nãi Xuyên đã tự nhiên tiếp nhận tờ báo. Sau khi khẽ cười nói cảm ơn, cậu cúi người trải báo lên bậc tam cấp của khán đài sau đó nhường Quan Tử Sơn ngồi trước.

Quan Tử Sơn cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên đặt mông ngồi xuống.

Đinh Nãi Xuyên ngồi xuống bên cạnh Quan Tử Sơn. Bởi vì thân hình cậu rất cao lớn, chân lại dài, khi duỗi thẳng ra có thể vươn đến hai ba bậc tam cấp của khán đài nên nên cậu chỉ có thể cong gối ngồi xuống. Có điều, dường như cậu cũng không có chút nào gọi là khó chịu. Thậm chí, cậu còn nhẹ giọng hỏi Quan Tử Sơn ngồi có thoải mái không.

Quan Tử Sơn quét mắt nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái. Anh nào có yếu đuối đến vậy chứ, không lẽ đến ngồi trên bậc xi măng còn không được à?

Đinh Nãi Xuyên cười cười mở nắp chai nước hỏi Quan Tử Sơn có muốn uống hay không.

Vừa lúc Quan Tử Sơn cảm thấy có chút khát nước, anh cầm chai uống một hớp. Sau khi uống xong, anh lười đậy nắp mà đưa ngược lại cho Quan Tử Sơn, dùng ánh mắt ý bảo cậu đậy nắp bình lại.

Đinh Nãi Xuyên nhận lại, vô cùng tự nhiên uống một hớp. Dường như cậu không để ý đến tiếng xuýt xoa của những cô nàng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Thậm chí, cậu còn mỉm cười đậy nắp chai nước lại rồi cầm chặt nó ở trong tay giống như đang cầm một bảo vật.

Quan Tử Sơn không chú ý tới động tác nhỏ Đinh Nãi Xuyên, ánh mắt của anh đã bị thu hút bởi những chiếc máy bay điều khiển trên sân thể dục. Vài nam sinh đứng giữa sân cầm điều khiển từ xa điều khiển máy bay bay lượn, thậm chí còn chao lượn làm vài động tác đòi hỏi kỹ thuật cao.

Phát hiện Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm mấy chiếc máy bay hồi lâu, Đinh Nãi Xuyên có chút tò mò hỏi:

– Đẹp lắm à??

Quan Tử Sơn nở nụ cười:

– Đẹp.

Đinh Nãi Xuyên lại càng ngứa ngáy trong lòng. Nhưng nói gì nói, cậu cũng biết đây là nơi công cộng, bên cạnh còn có đám con gái đang nhìn chằm chằm về bên này. Cho nên, đến tận khi lễ khai mạc Đại hội thể thao bắt đầu, ánh mắt mọi người đều bị đoàn học sinh diễu hành đi ngang qua hấp dẫn, cậu bỗng nhiên ghé vào lỗ tai Quan Tử Sơn, nhẹ nhàng thổi một hơi:

– Còn đẹp hơn anh nữa à?

Quan Tử Sơn cảm giác có một luồng điện rất nhỏ từ bên tai anh xẹt qua rồi chạy dọc toàn thân.

Thừa dịp Quan Tử Sơn ngẩn người, Đinh Nãi Xuyên lại sáp lại, cậu giơ chai nước khoáng lên che trước mặt hai người, sau đó giữa ban ngày ban mặt hôn nhẹ lên môi Quan Tử Sơn.

Mặc dù biết lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt ở sân thể dục, không ai chú ý đến bọn họ nhưng trong nháy mắt bị Đinh Nãi Xuyên chạm môi, trái tim Quan Tử Sơn vẫn nhịn không được mà ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Có điều, Đinh Nãi Xuyên chỉ chạm một cái rồi tách ra, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Quan Tử Sơn rồi mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Ngay giây phút đó, Quan Tử Sơn bỗng nhiên cảm thấy ánh mặt trời hôm nay hình như có chút chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK