Hôn lễ kết thúc lúc chiều muộn, rất nhiều người trong bàn họ uống say mềm, đặc biệt là những thanh niên từng yêu thầm Bạch Hà.
Tuy Quan Tử Sơn không uống nhiều nhưng cũng nhuốm chút men say. Nhìn những gương mặt ngây ngô đã từng rất quen thuộc lại dần trở nên xa lạ của đám bạn học ngồi cùng bàn, lại nhìn Bạch Hà mặc váy cười sáng lạn, tự nhiên trong lòng anh dâng lên chut muộn phiền. Sau đó, tự bản thân anh cảm thấy mình ngây ngất trong men say.
Lúc ra khỏi khách sạn, trông thấy vẻ mặt thất thần của Quan Tử Sơn, Đinh Nãi Xuyên có chút bất mãn, duỗi tay véo véo eo anh:
– Đang đi trên đường mà em cứ thất thần là sao? Đang nghĩ đến ai vậy?
Quan Tử Sơn hồi thần, cười cười với Đinh Nãi Xuyên:
– Em đang nhớ lại hồi học cấp 3, chợt nhận ra dạo gần đây em hay nhớ về những kỷ niệm xưa. Anh nói xem có phải em già rồi không?
– Em già hồi nào? Vẫn còn trẻ chán. – Đinh Nãi Xuyên nhướng mày, có chút không vui.
– Em tức cảnh sinh tình thôi, thời gian trôi nhanh quá, mới đây chúng ta vẫn còn là học sinh trung học mà giờ mọi người đã đi muôn ngả, ai nấy cũng đều có sự nghiệp riêng, có người kết hôn, có người còn có cả con nữa. Gần chục năm trôi qua trong chớp mắt, nhìn lại ai nấy cũng đã già rồi. – Quan Tử Sơn mỉm cười.
Đinh Nãi Xuyên duỗi tay sờ sờ đầu của anh, nhẹ nhàng nói:
– Nhưng anh vần luôn bên cạnh em. Em già thì anh cũng sẽ già với em mà.
– Anh học ở đâu được mấy câu ngon ngọt này vậy? – Quan Tử Sơn liếc Đinh Nãi Xuyên một cái.
– Lời ngon ngọt dành cho em thì không cần ai dạy anh cũng biết. – Đinh Nãi Xuyên hơi mỉm cười.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc Đinh Nãi Xuyên, bỗng nhiên Quan Tử Sơn không muốn trêu đùa cậu, anh lắc lắc đầu:
– Hừ, lần này xem như em thua, không sến súa được như anh. Lúc nãy ăn nhiều quá nên thôi mình đi bộ từ từ về cho tiêu cơm nha!
Dĩ nhiên Đinh Nãi Xuyên không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Quan Tử Sơn, huống hồ cậu cũng thấy vui vì có thể được ở bên anh lâu hơn một chút, càng lâu càng tốt. Tuy sau này thời gian ở bên nhau của họ rất dài nhưng cả hai đều sẽ luôn trân trọng những giây phút ở bên nhau như thế này.
Vì thế cho nên, trên đường lớn có hai tên rảnh rỗi sinh nông nỗi rủ nhau đi bộ suốt một tiếng đồng hồ.
Ban đầu, hai người còn vừa đi vừa trò chuyện với tốc độ tương đối nhanh. Nhưng sau đó, cả hai đều cảm thấy mỏi chân, đặc biệt là Quan Tử Sơn. Anh mang một đôi giày da hơi chật nên không lâu sau đó đã thấy hai chân mình muốn phồng lên rồi..
Nhưng vừa khéo nơi mà bọn họ dừng lại lúc này lại là một con đường nhỏ vắng vẻ không một bóng người. Đừng nói đến trạm xe buýt, ngay cả nhà nghỉ bình dân cũng không có luôn. Quan Tử Sơn yên lặng gạt lệ tuôn rơi trong lòng, con đường này mình đã chọn, giờ có lếch cũng phải ráng lếch cho hết! TT~TT
Đinh Nãi Xuyên đi lâu như vậy cũng có chút mệt. Nhưng khi nhìn qua Quan Tử Sơn, thấy bộ dạng ỉu xìu của anh, cậu vội lo sốt vó lên.
– Không có gì, giày da hơi siết chân. – Quan Tử Sơn tiện tay lau mồ hôi trên trán.
Thật ra thì anh cảm giác như cả bàn chân mình đã phồng rộp lên rồi, mỗi bước đi đều đau như bị kim châm, nhưng anh không định nói cho Đinh Nãi Xuyên mà chỉ cắn răng đi tiếp.
Nhưng Đinh Nãi Xuyên thấy rõ Quan Tử Sơn đau đến vã cả mồ hôi rồi, làm gì tin lời anh nói được. Ngay lập tức, cậu ngồi xổm xuống, vươn tay nắm cổ Quan Tử Sơn lên rồi cởi giày vớ của anh ra.
Quan Tử Sơn hoảng sợ, đây là ngoài đường đó, tuy xung quanh không có ai nhưng vẫn là cơi công cộng, sao lại cởi giày của anh một cách tự nhiên như vậy?
Đinh Nãi Xuyên tỉnh bơ nâng chân Quan Tử Sơn lên, cả bàn chân đều đỏ ửng, lại còn bị phồng lên vài cái mụn nước nữa. Lúc này, cậu mới nhíu mày ngẩng đầu hỏi anh:
– Em còn dám nói không có gì, bàn chân phồng lên hết rồi đây. Sao không chịu nói sớm với anh?
Dù đã trải qua những chuyện thân mật hơn nữa với Đinh Nãi Xuyên nhưng khi thấy cậu tỉnh bơ nắm bàn chân mình, trong lòng Quan Tử Sơn vẫn có chút khó chịu. Dù có là người thân nhất đi nữa thì vẫn không vui khi có ai chạm vào chân mình đúng không?
– Chân đã phồng đến thế rồi thôi em đừng mang giày nữa. Đinh Nãi Xuyên có chút đau lòng, sau đó lại nhịn không được trêu anh. – Em nói xem sao da của em lại mềm như thế chứ?
– Giày mới mua đều sít chân như vậy mà, mang vài lần sẽ quen thôi. – Quan Tử Sơn có điểm xấu hổ.
Tuy Đinh Nãi Xuyên tỏ ý muốn quăng đôi giày kia nhưng vẫn không thể để cho Quan Tử Sơn đi chân không trở về. Nên đến cuối cùng, cậu đành cẩn thận giúp anh mang lại giày và vớ, sau đó lại ngồi xổm trước mặt Quan Tử Sơn ngồi xổm mặt anh, vỗ vỗ lưng mình:
– Mau lên đây.
Nhìn đỉnh đầu Đinh Nãi Xuyên, trong lòng Quan Tử Sơn có hơi khó chịu:
– Không tốt lắm đâu, phía trước là đường lớn, nếu để cho người ta thấy được hai người đàn ông cõng nhau thì họ sẽ nghĩ như thế nào chứ.
– Em quan tâm bọn họ làm gì, bị họ nhìn một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu. Đinh Nãi Xuyên bất mãn khẽ hừ một tiếng. – Mau lên đây, anh cõng em.
Quan Tử Sơn vẫn còn do dự.
– Cùng lắm thì lát nữa nếu gặp người khác anh sẽ thả em xuống cho. Mau lên đây, khuya lắm rồi đó. – Đinh Nãi Xuyên lại thúc giục.
Quan Tử Sơn rối rắm cả buổi trời, cuối cùng vẫn áp người lên lưng Đinh Nãi Xuyên. Cậu mỉm cười, vươn tay ôm mông Quan Tử Sơn:
– Được rồi, đi rồi.
Nói xong, cậu từ từ đứng dậy, cõng Quan Tử Sơn đi chầm chậm, vừa vững chãi lại tạo cho anh cảm giác yên tâm.
Đã mười mấy năm rồi Quan Tử Sơn chưa từng có cảm giác được ai đó cõng lưng như thế này, dù gương mặt anh có chút lo lắng nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm vô cùng. Anh mím môi, sau đó dán mặt lên lưng Đinh Nãi Xuyên.
Đinh Nãi Xuyên cõng Quan Tử Sơn đi chầm chậm được một lúc, sáu đó hơi mất hứng nói:
– Em nhẹ quá, về nhà phải ăn cơm nhiều vào.
– Oan ức quá, mỗi lần ăn cơm em đều nhét đến căng bụng đây. Bó tay rồi, thể chất của em chính là ăn bao nhiêu cũng không mập được. – Quan Tử Sơn phì cười.
Đại khái là nhớ lại tướng ăn của Quan Tử Sơn trong tiệc cưới lúc nãy, Đinh Nãi Xuyên cạn lời luôn. Thế nhưng cậu không nỡ lòng nào mà đả kích vợ mình nên đã phát huy não bộ một cách tối đa, tìm mọi cách biến tướng khen anh:
– Ăn không mập cũng tốt mà. Em nghĩ xem, nếu sau này em già rồi, lại không tiện, anh cõng em cũng khỏe hơn nhiều. Ngược lại, nếu em béo quá anh cõng không nổi đâu.
– Chờ đến lúc em đi không nổi thì chắc gì anh đã đi nổi chứ. Lúc đó, có khi chúng ta chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi. – Quan Tử Sơn trợn mắt.
– Nhưng tính ra thì anh nhỏ hơn em một tuổi, nếu có ngồi xe lắn thì anh cũng ngồi trễ hơn em một năm nha. – Đinh Nãi Xuyên cười cười.
– Chỉ một năm chứ có nhiều nhặt gì đâu. – Quan Tử Sơn chọt chọt lưng Đinh Nãi Xuyên. – Có điều anh cảm thấy tự hào chuyện nhỏ hơn em một tuổi à? Không lẽ bây giờ tsundere công đang là trend à?
– Một tuổi thì một tuổi, vẫn xem như là nhỏ hơn rồi. – Đinh Nãi Xuyên gật đầu.
– Anh cũng biết là anh “nhỏ” hơn em hở? – Quan Tử Sơn khựng lại, nhưng sau đó anh lại vừa cười gian vừa chọt lưng Đinh Nãi Xuyên.
Vừa nghe Quan Tử Sơn nói chữ “nhỏ” với giọng trêu đùa, Đinh Nãi Xuyên biết ngay anh suy nghĩ đến chuyện gì rồi. Cậu mỉm cười:
– Tuy tuổi nhỏ nhưng chỗ khác lớn là được rồi.
Quan Tử Sơn:…
Liêm sỉ của anh đâu rồi? Có còn giữ lại được miếng nào không vậy???
Quan Tử Sơn im lặng hừ lạnh một tiếng trong lòng, sau đó vươn tay véo véo lưng Đinh Nãi Xuyên. Cậu kêu “áu” một tiếng, sau đó lầm bầm nói:
– Em mà dám véo anh thì lát nữa về nhà sẽ xử đẹp em.
Hai người ngừng lại nghỉ trong chốc lát, Quan Tử Sơn áp mặt trên lưng Đinh Nãi Xuyên nhìn bầu trời dần ảm đạm. Lát sau, anh thấp giọng hỏi:
– Ngày mai chứng ta thật sự đi gặp ba mẹ em à?
– Sao vậy? Em sợ à? – Đinh Nãi Xuyên cười.
– Ai bảo là em sợ? Anh mới sợ đó. – Quan Tử Sơn trừng mắt với cái ót của Đinh Nãi Xuyên. – Em chỉ cảm thấy hơi nhanh quá thôi.
– Nhanh chỗ nào? – Đinh Nãi Xuyên lại tiếp tục nâng mông Qaun Tử Sơn lên đi tiếp. Chờ cho anh suy nghĩ đã đời mới nói tiếp. – Nếu em là con gái thì anh còn có thể chờ bụng em lớn mới đi gặp ba mẹ em. Khi đó dù họ có tiếp nhận anh hay không thì cũng chỉ có thể đồng ý, hiển nhiên là họ không muốn cháu họ sinh ra mà không có cha rồi. Nhưng vấn đề ở chỗ em không phải con gái, chờ ocwx nào cũng không thể có em bé được, thôi thì sớm cũng chết muộn cũng chết, cứ trảm vào ngày mai đi.
– Đi chết đi, có ai như anh lên xe rồi mới mua vé không? – Quan Tử Sơn cười mắng một câu. – Hơn nữa, lúc trước là ai nói không vội, sao giờ lại gấp đến như thế chứ?
Giọng điệu Đinh Nãi Xuyên có chút tủi thân:
– Trước đây anh không nghĩ đến chuyện vợ mình lại được nhiều ngườ yêu thích như thế, không có con dấu của “Chính phủ” anh không yên tâm chút nào.
– Vậy lỡ ba em không đồng ý thì phải làm sao bây giờ? – Quan Tử Sơn cười cười véo má cậu.
– Chúng ta bỏ nhà đi bụi. – Đinh Nãi Xuyên bắt đầu ảo tưởng. – Anh và em đi du lịch luôn mười tám năm luôn, thử xem lúc trở ba em còn từ chối được không. Nếu ông ấy vẫn tiếp tục tìm đối tượng làm mai cho em thì chúng ta lại đi bụi tiếp, đi một hơi hai ba chục năm luôn. Lúc trở về em đã năm sáu chục tuổi rồi, thử hỏi khi đó còn ai chịu em nữa chứ, ông ấy phải chấp nhận anh thôi.
– Nhưng chúng ta không có tiền thì đi du lịch kiểu gì? – Khóe miệng Quan Tử Sơn giật giật.
– Vừa đi du lịch kết hợp làm thuê luôn. Em có thể phục vụ và rửa chén ở quán cơm còn anh sẽ làm culi khiêng gạch hoặc lái máy kéo ở công trường. Còn không được nữa thì chúng ta sẽ mãi nghệ ngoài đường phố, làm trò đập gạch trên ngực gì gì đó ấy. – Đinh Nãi Xuyên cười khẽ.
Quan Tử Sơn cười rung cả lưng Đinh Nãi Xuyên. Lát sau, anh mới quệt vài giọt nước mắt vươn trên khóe do cười quá nhiều:
– Sao mà khổ dữ vậy? Nếu phải lưu lạc đến mức đi rửa chén cho người ta thì không bằng bây giờ em đá anh sớm cho khỏe người.
Đinh Nãi Xuyên dừng một chút, hừ lạnh:
– Em dám?
– Em dám thì sao? – Quan Tử Sơn cố ý trêu cậu.
– Trở về làm chết em. – Đinh Nãi Xuyên lại hừ lạnh một tiếng nữa.
Quan Tử Sơn:…
Lúc Đinh Nãi Xuyên bắt đầu thấm mệt vì phải cõng Quan Tử Sơn đi một quãng đường khá xa, trạm xe buýt cũng xuất hiện trong tầm mắt họ.
Quan Tử Sơn vỗ vỗ lưng cậu, cười nói:
– Thả em xuống đi, đằng trước là trạm xe buýt rồi, em tự đi được.
– Còn một đoạn ngắn nữa thôi, anh cõng em qua đó. – Dù đã cõng Quan Tử Sơn đi một quãng đường khá dài đến nỗi thở hổn hển vì mệt nhưng Đinh Nãi Xuyên vẫn không có ý định thả người xuống.
– Đằng trước đông người lắm, mau thả em xuống. – Quan Tử Sơn không vui, cảm giác bị cả đám người vây xem hai người đàn ông ôm tới ôm lui không hề thoải mái chút nào.
– Anh không buông. Đinh Nãi Xuyên hừ hừ cười, chẳng những không buông tay mà còn ôm chặt mông Quan Tử Sơn hơn nữa.
– Không buông à? – Quan Tử Sơn nhướng mày.
– Không buông, cả đời này cũng không buông.
Quan Tử Sơn bất đắc dĩ tiếp tục ôm vai Đinh Nãi Xuyên.
Đinh Nãi Xuyên đi rất chậm, cứ như sợ người trên lưng mình sẽ bị đau đầu vì xóc nảy.
– À, lần trước em có hỏi anh nhưng anh vẫn chưa trả lời em nè. Có phải là anh vừa gặp đã yêu em liền không? – Quan Tử Sơn bỗng nhiên duỗi tay chọt chọt lưng Đinh Nãi Xuyên.
Đinh Nãi Xuyên im lặng một chút, không nói nên lời, thế nhưng vành tai lại ửng đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy được.
Mãi cho tới khi đến được trạm xe buýt, Đinh Nãi Xuyên mới khẽ lên tiếng:
– Ừm…
Quan Tử Sơn nhướng mày, tiến đến khẽ hỏi vào tai Đinh Nãi Xuyên:
– Vậy em là mối tình đầu của anh đúng không?
Đinh Nãi Xuyên lại im lặng một chút rồi hừ một tiếng:
– Vậy chẳng lẽ anh không phải là mối tình đầu của em à?
– Dĩ nhiên là không rồi. – So với cái tên tsundere Đinh Nãi Xuyên kia thì Quan Tử Sơn vẫn thoải mái hơn, anh hào phóng thừa nhận. – Anh là mối tình đầu của em và cũng là mối tình duy nhất của cuộc đời này.
– Mối tình đầu có mấy cái?
– Hiển nhiên chỉ có một mà thôi. Bằng không thì vì sao em lại thấy đau khổ chứ. Cuộc đời này của em chỉ nói yêu đúng một lần và cũng là mối tình đầu tiên, tất cả đều thuộc về anh. Bây giờ mè kêu em yêu nữa thì mệt lắm.
– Anh cũng mệt, cho nên chỉ yêu một lần mà thôi.
– Chính vì mệt nên lúc trước, sau khi chia tay bốn năm thì chúng ta lại tái hợp chứ không yêu ai khác nữa.
– Em dám?
– Em dám thì sao?
– Lát nữa về nhà làm chết em.
– Vậy cuối tuần này không cho anh ăn bánh ngọt nữa.
– Anh sai rồi QAQ
Đến trạm xe buýt tới rồi, rốt cuộc Đinh Nãi Xuyên cũng chịu buông Quan Tử Sơn xuống.
Dù chung quanh không có ai nhìn thì Quan Tử Sơn vẫn cảm thấy không thoải mái. May thay, chỉ một lát sau, xe buýt đã đến trạm. Người trên xe vẫn còn đông nên khoảng cách có hơi chật, Quan Tử Sơn cùng Đinh Nãi Xuyên vất vả lắm mới chen được lên xe, chưa kịp đứng vững thì xe đã chạy tiếp rồi.
Suýt nữa là Quan Tử Sơn ngã trúng người bên cạnh, may mà Đinh Nãi Xuyên nhanh tay kéo anh vào ngực. Trên xe đông người chen chúc, hiển nhiên không ai để ý đến này tên đực rựa ôm ôm ấp ấp này.
Quan Tử Sơn cũng không đẩy Đinh Nãi Xuyên ra còn cậu dứt khoát một tay nắm thanh vịn, một tay vững vàng ôm Quan Tử Sơn vào ngực.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối hẳn, kính xe phản chiếu bóng hai người ôm chặt lấy nhau nhưng hành khách lại không ai để ý. Rốt cuộc Quan Tử Sơn cũng thấy yên tâm, thản nhiên ghé sát vào ngực Đinh Nãi Xuyên.
Đinh Nãi Xuyên cúi đầu tới nhìn Quan Tử Sơn, khóe miệng cậu khẽ cong lên lộ ra đồng điếu nho nhỏ. Sau đó cậu lại siết chặt vòng anh, ôm anh chặt thêm một chút.
Giờ này phút này, toàn bộ thế giới xung quanh dường như yên tĩnh đến mức chỉ còn lại hai người bọn họ…
Mà cậu vẫn cứ ôm chặt anh như ôm cả thế giới vào lòng…