• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Giả Tiên Sinh; Beta: Leslie

Đinh Nãi Xuyên khựng lại, vành tai lại ửng đỏ lên, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại trừng mắt với Quan Tử Sơn một cái:

– Nếu có mặc thì cũng là em mặc mới đúng.

– Hửm? Anh nói gì? – Quan Tử Sơn nhíu mày.

Đột nhiên Đinh Nãi Xuyên thấy lúng túng, cậu nhìn kỹ Quan Tử Sơn một cái mới giơ tay nắm hai lỗ tai mình làm động tác xin tha tội:

– Là anh mặc, anh mặc áo cưới.

– Ngoan. – Quan Tử Sơn mỉm cười.

Nhưng khi tưởng tượng Đinh Nãi Xuyên cao một mét chín mặc vào bộ váy cưới kia, nhất thời Quan Tử Sơn cảm thấy nổi da gà.

Sau một tràng nghi thức rườm rà, cô dâu và chú rể đỏ mặt hôn nhau dưới ánh nhìn của mọi người. Và cũng ngay lúc này, tại nơi mọi người không thấy, Đinh Nãi Xuyên nắm thật chặt tay Quan Tử Sơn ở dưới bàn, mười ngón đan nhau thật chặt.

Tiếp theo là phần cô dâu chú rể xuống đài mời rượu, mọi người cũng sôi nổi cầm đũa bắt đầu khai tiệc. Quan Tử Sơn vừa cầm lấy đũa lên thì Đinh Nãi Xuyên bên cạnh đã gắp đồ ăn cho anh, hơn nữa đều là món mà anh thích. Ban đầu, Quan Tử Sơn còn có chút không được tự nhiên nhưng khi phát hiện những người khác cũng tập trung ăn uống và nói chuyện, không quan tâm đến bên này nữa thì anh bắt đầu lớn mật ăn đồ ăn cậu gắp cho mình.

Bởi vì bàn của anh ở phía xa sau nên cô dâu chú rể còn lâu mới đến. Vì thế mọi người vui vẻ đứng lên đùa giỡn một chút. Thế nhưng Quan Tử Sơn chỉ lo vùi đầu ăn uống, phát huy tối đa tinh thần status mình vừa đăng trên weibo còn Đinh Nãi Xuyên lại vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho anh một cách nhịp nhang. Nếu không phải nhan sắc của cả hai người đều trên mức trung bình thì chắc chắn người xung quanh sẽ nghĩ rằng họ đến đây ăn chực mà thôi.

Tuy rằng sự thật đúng là như thế.

Lúc cô dâu chú rể đi đến bàn này, đồ ăn trên bàn đã được “xử lý” kha khá. Quan Tử Sơn bình tĩnh nuốt xuống miếng rau xanh, giơ ly rượu lên giống những người khác.

Tuy có phù dâu và phù rể chắn rượu một bên nhưng bởi vì khách mời quá đông nên giờ này, mặt của hai vị tân nhân cũng đã đỏ ửng, nhất là chú rể. Lúc này mặt anh đã đỏ rần cả lên, còn cô dâu thì đỡ hơn một chút, chỉ hồng hồng hai má và ánh mắt có hơi mơ màng mà thôi. Dù vậy, hai vị này vẫn còn giữ được chút tỉnh táo. Có điều khách tham dự cũng không khách khí với bọn họ, có vài người tiếp tục mời rượu chú rể, anh xua tay vài cái. Một người trong số đó lên tiếng:

– Anh đã cưới mất hoa khôi lớp chúng tôi rồi nên không uống không được đâu.

Cuối cùng, hai vị tân nhân vẫn uống một ly, nói vài câu khách khí rồi đi đến bàn tiếp theo.

Cô dâu chú rể đi rồi, người trong bàn vẫn sôi nổi uống rượu, anh một ly tôi một ly. Quan Tử Sơn không thích uống rượu cũng không thích hát hò, vẫn im lặng ngồi ăn.

Qua mấy tuần rượu, ai nấy đã ngà ngà say, không biết ai là người đầu tiên thốt lên:

– Haizzz, nhớ lại năm xưa Bạch Hà là hoa khôi của lớp chúng ta, tôi còn thầm mến cô ấy nữa.

– Lớp chúng ta có tên nào không thích cô ấy à? – Lập tức, Có người phụ họa theo.

– Khi đó tôi từng ao ước rằng nếu bạn gái của tôi có thể xinh đẹp như Bạch Hà thì tốt biết bao nhiêu. Kết quả là đến tận bây giờ, đừng nói gì đến chuyện xinh đẹp như cô ấy, mẹ nó ngay cả bạn gái tôi còn chưa có đây!

Mọi người cười ầm lên, cười xong lại có chút phiền muộn.

– Các ông có nhớ ngày xưa có scandal Bạch Hà với tên nào đó không? Mà cô ấy lại là nữ thần của toàn thể con trai lớp chúng ta, khi đó tôi rất muốn tìm tên kia đánh một trận luôn. – Một người uống cạn một lyrượu, hít sâu một hơi rồi nói tiếp. – Hiện giờ Bạch Hà kết hôn thật rồi nhưng chú rể lại không phải là tên đó.

– Bạch Hà cũng là mối tình đầu của tôi. – Lại có một người thở dài, sau đó anh dừng một chút mới hỏi. – Rốt cuộc scandal của Bạch Hà và tên kia năm đó có thật không nhỉ? Tên kia là ai vậy?

Mọi người đều vắt óc suy nghĩ trong chốc lát:

– Hình như là họ Đinh phải không?

– Nghe đồn rất đẹp trai…

Sau đó, mọi người im lặng đưa mắt về phía Đinh Nãi Xuyên. Cậu vừa gắp cái chân gà cuối cùng vào bát Quan Tử Sơn. Khi thấy cả bọn nhìn mình, cậu hơi khựng một chút, sau đó bình tĩnh thu tay về, tỏ vẻ không có việc gì.

– Này, Đinh Nãi Xuyên, scandal năm đó của Bạch Hà có phải với ông không đấy? – Một người ngồi gần Đinh Nãi Xuyên không nhịn được tò mò hỏi.

– Không phải. – Đinh Nãi Xuyên nhíu nhíu mày.

Quan Tử Sơn cắn một miếng chân gà, ngẩng đầu nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái. Hồi cấp 3 quả thật có scandal Bạch Hà với ai đó nhưng anh không phải là kẻ nhiều chuyện nên cũng không để tâm làm gì.

– Tôi nhớ người đó họ Đinh mà, trong lớp chúng ta không phải chỉ có mỗi mình ông mang họ Đinh ư? – Người kia vò đầu bứt tai một hồi. – Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?

– Thôi thôi, giờ có tìm ra được thì cũng được gì đâu. – Một người khác cười giả lả. – Dù khi đó Bạch Hà có gì đó với tên kia thật thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Giờ cô ấy đã kết hôn, lôi mấy chuyện đó ra nói có ý nghĩa gì đâu.

– Nói cũng đúng, người ta cũng kết hôn rồi, soi lại mấy chuyện đó có ích gì đâu, ai rồi cũng sẽ có gia đình riêng. – Người nọ nghe vậy hít một hơi.

Vài nam sinh từng thầm mến Bạch Hà lại bàn luận sôi nổi, anh một câu tôi một câu, bất tri bất giác lại uống thêm vài ly. Bọn họ càng uống càng say, đến mức những chuyện xấu hổ trước kia họ làm vì Bạch Hà đều bị lôi ra nói hết.

Cuối cùng, mọi người đều uống rượu, thậm chí có người vừa hát vừa khóc, lại còn là hát ca khúc thần thánh “Bạn gái lập gia đình nhưng chú rể không phải tôi”.

Tuy Quan Tử Sơn không uống rượu nhiều, nhưng cũng suýt bị vài người ép say. Hơn nữa, tối nay anh uống hơi nhiều nước trà nên bụng căng trướng. Anh vội đi vệ sinh để xả van, thuận tiện hít thở chút không khí trong lành.

Quan Tử Sơn bước ra đại sảnh, một gió ùa qua thổi theo luồng không khí mát lạnh xua đi chút phiền não trong lòng anh.

Vừa rồi, lúc đi vào cửa, anh thấy cô dâu chú rể đã ngồi trở lại ghế chủ vị, trên bàn còn có bốn vị trung niên đang ngồi, chắc là cha mẹ hai bên. Dù đã bước qua tuổi ngũ tuần nhưng bọn họ đều cười rạng rõ, thoạt nhìn cứ như trẻ ra vài tuổi.

Khi thấy con mình thành gia lập thất thì các bậc cha mẹ đều vui như vậy sao? Thế nhưng, khi nghĩ đến cha mẹ mình và Đinh Nãi Xuyên, tâm trạng Quan Tử Sơn lại chùng xuống.

Sau khi đi vệ sinh xong, Quan Tử Sơn lại bồn rửa tay rửa mặt. Lúc đang rửa, anh thấy có người đang đứng cạnh mình.

Quan Tử Sơn ngẩng đầu híp mắt nhìn, trước mặt có bóng người mờ mờ. Lúc anh còn chưa kịp nhận ra thì người nọ đã nắm cằm anh hôn xuống. Môi lưỡi tiếp xúc, Quan Tử Sơn lập tức biết được đó là ai dựa vào hơi thở quen thuộc của đối phương.

Lúc nà, trong nhà vệ sinh không còn ai khác nên Quan Tử Sơn rất yên lòng, không chỉ không đẩy người trước mắt ra mà còn đáp lại cậu, đảo khách thành chủ, hôn đến khí thế ngất trời. Nếu không phải chợt nghe có tiếng bước chân thì không biết hai người sẽ ôm hôn đến bao lâu nữa.

Nhưng chỉ trong chớp mắt,Quan Tử Sơn bị người nọ kéo vào một phòng vệ sinh trống.

Bên ngoài kẻ đến người đi không ngừng, phỏng chừng có ba bốn người nhưng đều là người Quan Tử Sơn quen biết. Nghe bên ngoài truyền đến giọng ca và làn điệu quen thuộc của bài hát “Bạn gái lập gia đình nhưng chú rể không phải tôi”, trong lòng Quan Tử Sơn vừa thẹn vừa giận, còn có chút sợ hãi. Vừa rồi, suýt chút nữa là anh đã comeout trước mắt bạn học rồi.

Ngẩng đầu nhìn Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn có chút buồn bực. Thế nhưng bên ngoài còn có người nên anh chỉ có thể cật lực đè thấp âm gianh:

– Anh làm gì vậy, vừa rồi nếu như bị bọn họ thấy…

Đinh Nãi Xuyên cúi đầu nhìn anh, ánh mắt có chút mơ hồ. Một lát sau, cậu mới vươn ra một ngón tay sờ sờ môi Quan Tử Sơn, nhẹ giọng nói:

– Thấy thì thấy, sợ cái gì?

Quan Tử Sơn dừng một chút, may mà Đinh Nãi Xuyên nói không sợ nhưng vẫn đè thấp thanh âm:

– Khi nào thì chúng ta đi gặp ba mẹ?

Nhìn Đinh Nãi Xuyên hơi nhíu mi, Quan Tử Sơn hiểu được Đinh Nãi Xuyên khó chịu điều gì, phỏng chừng cũng là bị kích thích giống anh rồi.

Thật ra, trước đây bọn họ cũng đã thương lượng chuyện này rồi, nhưng lúc ấy thời cơ chưa chín muồi. Có điều, trong khoảng thời gian này, Quan Tử Sơn lại gọi điện về nhà thường xuyên hơn, khi nói chuyện cũng bâng quơ ám chỉ một chút. Tuy không biết ba và dì có tiếp thu được hay không nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là anh đột nhiên comeout.

– Sao cũng đươc. – Quan Tử Sơn nhíu mày. – Chỉ cần anh muốn thì lúc nào cũng được.

Dù họ có chấp hay không thì đời này anh cũng không kết hôn với ai khác nữa.

Đinh Nãi Xuyên nhìn Quan Tử Sơn thật lâu rồi cười nói:

– Vậy mai nhé?

– Ngày mai? – Quan Tử Sơn sửng sốt. Tuy anh nói lúc nào cũng được nhưng ngày mai có phải nhanh quá không?

Quan Tử Sơn có chút không khống chế được âm lượng mà nói, người bên ngoài đột nhiên lên tiếng:

– Ai ở bên trong vậy, định làm gì?

Chắc do tên đó có hơi say nên những người khác vội kéo lại:

– Đến nhà vệ sinh thì còn làm gì được chứ, nhất định là đi nặng rồi!

– Nhưng tôi hình như nghe có đến hai người đang nói chuyện. Hai thằng đàn ông lại nói chuyện trong toilet à? – Người kia say khướt hỏi.

– Nói không chừng người ta đang gọi điện thoại, quan tâm người khác nhiều vậy làm gì? Không phải ông muốn đi tiểu à. Vậy thì nhanh lên đi, không thôi đồ ăn bị ăn hết đó!

– À.

Quan Tử Sơn hoảng sợ, trừng mắt nín thở nửa ngày. Thấy anh có chút ngốc, Đinh Nãi Xuyên cười khẽ một tiếng, rồi lại cúi đầu hôn xuống.

Sau khi những người kia giải quyết xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng rửa tay và tiếng máy hong khô, sau đó bọn họ mới đi khỏi toilet.

Chờ bọn họ rời đi, Đinh Nãi Xuyên mới buông Quan Tử Sơn ra. Cậu cúi đầu nhìn môi anh ửng đỏ, nghiêm túc nói:

– Ngày mai chúng ta đi gặp ba mẹ anh đi.”

Quan Tử Sơn thầm nghĩ sớm cũng chết mà muộn cũng chết, thôi thì ngày mai đi luôn cho rồi.

Dù cha mẹ họ có tiếp nhận hay không thì đời này của anh cũng chỉ muốn ở bên Đinh Nãi Xuyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK