Mục lục
Ta chính là một cô nương như thế <con gái là thế đó>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đào Sindy



"Tỷ, đệ thật thất vọng về tỷ." Ban Hằng một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Ban Họa: "Tại sao tỷ không thể rụt rè một chút, giày vò một chút. Nữ nhân rất hay tự giày vò, nam nhân hiểu mới trân quý, tỷ có hiểu hay không?"



"Vậy cũng không thể trách ta. " Ban Họa nâng mặt cười ngượng ngùng: "Hắn đẹp quá đi thôi."



"Nhìn nam nhân, không thể chỉ xem bề ngoài, còn phải xem nội tâm. " Ban Hằng ngữ trọng tâm trường* nói: "Ta là nam nhân, còn có thể không biết chút tính toán này của nam nhân sao?"



*lời nói thật lòng.



"Nam nhân đều thích tính toán vậy à?" Ban Họa lập tức hứng thú: "Đệ nhanh nói cho ta một chút."



" Miệng nam nhân nói dễ nghe đi nữa, tỷ đừng tin, quan trọng xem hắn làm gì. " Ban Hằng trầm mặc một lát: "Dù sao chắc chắn hắn sẽ không tốt như đệ đối với tỷ."



"Đó là đương nhiên. " Ban Họa gật đầu: " Hằng đệ nhà ta là tốt nhất."



"Hừ." Ban Hằng có chút kỳ quái hừ một tiếng: "Đó là chắc chắn."



"Không đúng, tỷ đừng nói sang chuyện khác. " Ban Hằng nhìn chằm chằm Ban Họa: "Tỷ, tỷ có thật lòng thích Dung Hà không. Nếu như tỷ không thích, chúng ta sẽ đi huỷ hôn, thà đắc tội hắn, cũng không thể để tỷ chịu uất ức."



"Không, ta cảm thấy hắn thật thích hợp, trong nhà không có trưởng bối, nếu ta muốn ở lại nhà ngoại, cũng sẽ không có người trông coi ta. " Ban Họa cười nhẹ nhìn đệ đệ: "Huống chi phóng nhãn toàn bộ Kinh Thành, còn có người nam nhân nào dáng dấp đẹp mắt hơn hắn, gả cho hắn sao mà ăn thua thiệt được. Nếu như hắn đối với ta không tốt, ta sẽ bỏ hắn về nhà, đúng hay không?"



"Tỷ... Thật chỉ bởi vì chuyện này mới gả cho hắn hay sao?" Ban Hằng bán tín bán nghi nói: " Tỷ, tỷ tuyệt đối không nên vì chúng ta, uất ức bản thân."



"Đệ ngốc hay không đây. " Ban Họa cười gõ trán Ban Hằng: "Ta sẽ để bản thân chịu uất ức sao?"



Ban Hằng ôm đầu không nói chuyện, hắn vẫn có chút không yên lòng:"Thế nhưng mà... Tỷ và Dung Hà không có bao nhiêu tình cảm."



"Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, lúc trước ta và Trầm Ngọc đính hôn, cùng hắn ta có bao nhiêu tình cảm chứ?" Ban Họa cực kỳ thoải mái: "Mà mỗi ngày đều nhìn mặt Dung Hà, ta có thể ăn thêm mấy bát cơm, rất tốt."



"Chuyện đó... Tỷ vui vẻ thì tốt. " Ban Hằng suy nghĩ: "Ta cảm thấy dáng dấp Thạch Tấn nhà Thạch Tướng gia cũng rất đẹp, không phải tỷ từ trước đến nay thích dạng tướng mạo đó sao?"



"Nhìn nam nhân, không thể chỉ xem hắn thế nào, còn phải xem người nhà của hắn và mình có thể ở chung hay không. " Ban Họa cảm thấy mình với chuyện này, vẫn rất rõ ràng: "Thạch Tấn quá nặng nề, không hợp với ta. Mà muội muội của hắn, ánh mắt nhìn ta không có ý tốt, ta mới không muốn chọc tức tiểu cô tử đâu."



"Ngược lại là, vị Thạch cô nương kia thông minh hơn tỷ..."



Ban Họa lườm hắn một cái.



"Không, xem xét thì tâm cơ hơn tỷ. " Ban Hằng lập tức đổi giọng: "Nhưng mà ta cảm thấy Dung Hà không hài hước hơn Thạch Tấn."



"Nam nhân nhìn nam nhân, và nữ nhân nhìn nam nhân khác biệt đấy. " Ban Họa một mặt cao thâm khó dò: "Ta có thể khẳng định, Dung Hà có tình và thú vị hơn Thạch Tấn nhiều."



Ban Hằng ách một tiếng, sau đó cười đùa tí tửng nói: "Ta mới mười lăm tuổi, không hiểu nam nhân bình thường, ta chỉ cần hiểu nữ nhân là được."



"Điều đó càng khó khăn." Ban Họa đứng người lên, từ trên cao nhìn xuống Ban Hằng: "Nữ nhân trên thế gian như quyển sách phức tạp nhất, cho dù là nam nhân thông minh trên thế gian, cũng không thể đọc hiểu hết toàn bộ quyển sách này."



"Lời nói này... Thật giống như nam nhân chúng đệ cũng dễ hiểu vậy đó. " Đột nhiên tính nam nhân trong Ban Hằng bạo phát: "Vậy trên thế gian có mấy nữ nhân có thể đọc hiểu nam nhân?"



Ban Họa đưa tay nhấc lên tay áo của hắn: "Đi thôi, tiểu nam nhân nhà chúng ta, nên dùng cơm trưa rồi."



Trên bàn cơm tròn, Ban Họa ăn thấy vị nấm ngon, mở miệng muốn nói, tổ mẫu thích nhất hương vị rừng núi này, không bằng đi đưa chút cho tổ mẫu. Lời nói còn chưa ra miệng, nàng giật mình nhớ tới, tổ mẫu đã không còn ở đây.



Nàng trừng mắt nhìn, vùi đầu ăn một miệng cơm lớn, cơm nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi.



"Biết con thích thứ này, người dưới trang đã đưa đến một giỏ từ sớm. " Âm thị kẹp một đũa nấm hương bỏ vô chén nàng: "Gần đây con gầy đi không ít, thân thể không bồi bổ sao được?"



"Cảm ơn mẫu thân." Ban Họa ăn một miếng cơm, ngẩng đầu cười một tiếng xán lạn với Âm thị.



"Con đứa nhỏ này, khách sáo với ta cái gì?" Âm thị dịu dàng nhìn nàng: "Con chăm sóc bản thân mình cho tốt, thì tốt hơn bất cứ thứ gì."



Ban Họa yên lặng gật đầu, nhìn hết sức nhu thuận.



Cơm nước xong xuôi, Ban Họa cưỡi ngựa ra phủ, đi phủ Trưởng Công Chúa cách nhà không xa.



Cửa lớn phủ Trưởng Công Chúa treo lụa trắng và đèn lồng dán giấy trắng, chữ thật to phía trên điện, làm đau nhói đôi mắt Ban Họa. Nàng biết, đợi hiếu kỳ đi qua, đồ vật phủ Trưởng Công Chúa sẽ chuyển đến nhà họ, mà tòa nhà này sắp bị phong ấn.



Hộ vệ canh giữ ở cửa chính thấy Ban Hoạ đứng đó, không vào, cũng không rời đi, không biết vị Quận Chúa này đang suy nghĩ gì, cũng không dám tiến lên hỏi thăm, đành phải hành lễ với nàng, tiếp tục quy củ đứng ở nơi đó.



Ban Họa bước lên thềm đá, đẩy đại môn phủ Công Chúa ra, hoa cỏ màu trắng bên trong không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí còn có người hầu quét dọn trong phủ, nhưng nàng lại cảm nhận được hương vị quạnh quẽ, loại quạnh quẽ kia có thể xuyên thấu xương người, lạnh thấu đáy lòng.



Một đường trực tiếp đi tới chính đường, mắt Ban Họa nhìn nha hoàn và hộ vệ đi theo phía sau nhỏ giọng nói: "Các ngươi chờ ở bên ngoài đi."



"Quận Chúa..." Như Ý có chút không yên lòng mà nhìn Ban Họa, lo lắng nàng thấy phòng Trưởng Công Chúa Điện Hạ ở qua xúc cảnh sinh tình*.



* cảm xúc trào dâng vì cảnh vật bên ngoài.



Ban Họa không để ý tới nàng ấy, đi thẳng vào.



Tiết mùa xuân se lạnh, từng đợt từng đợt gió mát thổi tới tung bay đèn lồng giấy trắng phía trên, phát ra tiếng vang bịch bịch. Ban Họa đứng ở cửa ra vào cười khổ, nếu là ngày trước, chỉ cần nàng đứng ở chỗ này, tổ mẫu tất nhiên sẽ thân mật kêu nàng Họa Họa, sau đó để hạ nhân đem đồ ăn lên, cứ như ở Hầu phủ không có đồ ăn ngon.



Lúc đẩy cửa, cửa phát ra tiếng cọt kẹt, trong phòng có chút âm u, nàng vào cửa một hồi lâu mới thích ứng được ánh sáng trong phòng.



Tất cả mọi thứ trong phòng đều không dính một hạt bụi, nhưng Ban Họa cảm thấy, trên ghế tổ mẫu thường ngồi nhìn có chút tối mịt, ngay cả sơn phía trên nhìn cũng như mất đi ánh sáng lộng lẫy. Nàng đi đến cái ghế ngồi xuống, lại không cảm giác được ấm áp của tổ mẫu, chỉ còn lại ý lạnh trống rỗng.



Nhớ lúc còn bé, tổ phụ và tổ mẫu thích nhất ngồi trong phòng này cùng nàng chơi đùa, tổ phụ còn bò trên mặt đất, để nàng chơi cưỡi ngựa trên người ông, nói nàng là nữ tướng quân lợi hại nhất Đại Nghiệp. Khi đó nàng còn nhỏ, không biết trên người tổ phụ có bệnh cũ, mặc cho lão nhân gia ông cõng mình, trên mặt đất bò một vòng lại một vòng.



Mẫu thân trách cứ nàng, nàng vừa rơi một giọt nước mắt, tổ phụ sẽ đau lòng vô cùng, lén cầm đống đồ tốt đi dỗ nàng, còn nói tiểu cô nương xinh đẹp không thể khóc, khóc thì không thể giống tổ mẫu, làm nữ nhân đẹp nhất Đại Nghiệp.



Vòng qua phòng trước, Ban Họa đi tới phòng ngủ chính, phòng ngủ chính phủ thảm mềm mại, trên kệ bày biện bình hoa, đều do nàng và Hằng đệ tặng, không có bình hoa hiếm có hoàng gia ngự tứ, nhưng tổ mẫu lại thu hồi đồ vật ngự tứ, toàn bộ đổi lại tặng vật trang trí của nàng và Hằng đệ. Thậm chí nàng còn thấy con búp bê hàng mây lá tre, đó là một năm trước nàng cảm thấy búp bê này thú vị, cố ý đưa cho tổ mẫu đấy.



Trong phòng có quá nhiều đồ vật nàng quen thuộc, tấm Phượng văn trên giường, mở rèm cửa và đệm chăn, khung giường hoa lệ trống rỗng, giống như là tòa phủ đệ này, vắng vẻ làm cho nàng sợ hãi.



Ban Họa đi đến trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương đồng, lộ ra một nụ cười như khóc.



"Tổ mẫu..." Nàng duỗi tay vuốt ve mặt gương lạnh buốt: "Họa Họa... Nhớ người."



"Xào xạc, xào xạc."



Trong viện nổi gió lên, tiếng lá cây lựu ngoài sân ma sát nhau, giống như tiếng bước chân người, một mực bồi hồi đứng bên ngoài viện, không nỡ rời đi.



Ban Họa đi đến ngoài viện, ngẩng đầu nhìn cây lựu to khoẻ, trên mặt tươi cười.



Mặc dù thời gian đã qua lâu, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ, cây này là nàng và tổ phụ cùng gieo xuống, khi đó nàng không đến năm tuổi, bởi vì nàng nói cây lựu rất xinh đẹp, đỏ như đá quý, tổ phụ liền từ trong nhà đồng liêu tìm một mầm cây, cùng nàng tìm chỗ gieo xuống.



Với bản tính trẻ con của nàng, rất nhanh đã quên việc này, thế nhưng tổ phụ lại nhớ rõ, thường xuyên tự mình tưới nước cho cây này.



Thế nhưng không đợi đến cây lựu kết quả, tổ phụ đã đi, sau đó tổ mẫu tưới nước cho cây này. Năm đó, cây lựu kết quả, quả cũng không nhiều. Tổ mẫu dẫn nàng, bảo nàng bưng quả lựu đi viếng mồ tổ phụ, lúc đó nàng khóc bù lu bù loa, tổ mẫu lại không khóc, chỉ dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu nàng, vẫn không buông ra.



"Tổ phụ, tổ mẫu, ngày mai ta sẽ cho người dời cây lựu về viện. " Ban Họa vuốt thân cây: "Ta sẽ trông coi nó nở hoa kết trái, hàng năm đều mang quả lựu đến thăm hai người."



Gió lại thổi, nhánh cây lựu lắc qua lắc lại, cứ như đang trả lời Ban Họa.



Trán chống vào vỏ cây thô ráp, Ban Họa ôm lấy thân cây, thấp giọng cười.



Như Ý và mấy tên hộ vệ ngoài cửa viện đợi rất lâu, lúc Như Ý chuẩn bị vào tìm Ban Hoạ, thì Ban Họa chạy ra.



"Quận Chúa. " Như Ý thấy trên mặt Ban Họa không thay đổi, trong lòng thở dài một hơi: "Nô tỳ thấy sắc trời không tốt lắm, có thể trời sắp mưa, chúng ta trở về đi."



"Được. " Ban Họa để Như Ý buộc áo choàng cho mình: "Trở về bảo quản gia tìm một người biết cách dời cây, ta muốn chuyển cây lựu trong viện tổ mẫu về nhà."



"Được rồi." Như Ý sửng sốt một chút: "Hoa cỏ khác có muốn động đến không?"



"Mang thêm bồn mẫu đơn, tổ mẫu thích nhất bồn hoa này. " Ban Họa kéo áo choàng, mặt không chút thay đổi nói: "Để người làm vườn trong nhà cố gắng chăm sóc tốt hoa cỏ, không thể có chút sai sót nào."



"Vâng."



Lúc Thạch Tấn đi ngang qua phủ Trưởng Công Chúa, phát hiện cửa phủ Trưởng Công Chúa mở, hắn nắm chặt dây cương, nhíu mày, hiện tại trong lúc đại tang Trưởng Công Chúa, ai dám đi phủ Trưởng Công Chúa, quấy rầy chỗ ở an bình của bà.



Trong lúc hắn chuẩn bị xuống ngựa tìm tòi hư thực, một tiểu cô nương mặc tố y, đầu cài trâm bạc dẫn nha hoàn và hộ vệ đi ra, thấy rõ người này là ai, Thạch Tấn ngẩn người, lập tức tung người xuống ngựa thi lễ với Ban Hoạ.



"Bái kiến Quận Chúa."



"Thạch đại nhân?" Ban Họa đi xuống bậc thang, mắt nhìn bờ mông Thạch Tấn: "Thạch đại nhân gần đây ổn chứ?"



Thạch Tấn giả bộ như không nhìn thấu ánh mắt Ban Hoạ, chắp tay nói: "Cực khổ Quận Chúa hỏi, tại hạ mọi chuyện đều tốt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK