Mục lục
Ta chính là một cô nương như thế <con gái là thế đó>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tỷ. " Ban Hằng lo âu đi đến trước mặt Ban Họa: "Ta đi cùng tỷ."



"Bệ hạ không triệu kiến, đệ đi cùng có thể làm gì, góp nhân số à?" Ban Họa ngồi trước gương đồng vẽ lông mày, tô lông mày đến càng thêm ngọt ngào nhu thuận hơn: "Bây giờ tình thế trong cung không rõ, đệ ở ngoài cung ta còn có thể yên tâm."



"Nhưng ta không yên lòng. " Ban Hằng ngồi bên cạnh bàn, nhíu mày nói: " Nhị Hoàng Tử và tỷ luôn không hợp nhau, nếu hắn từ đó cản trở, làm tỷ chịu khổ thì làm sao bây giờ?"



" Bây giờ hắn chỉ là Hoàng Tử. " Ban Họa kéo lông mày: " Nếu hắn muốn xử trí ta, phải chờ ngày hắn leo lên hoàng vị lại nói."



" Không phải tỷ nói Nhị Hoàng Tử tương đối ngu xuẩn sao. " Trong lòng Ban Hằng lo sợ bất an: " Người có đầu óc tương đối đơn giản, làm việc thường hay bất chấp hậu quả."



"Hắn không có đầu óc, chẳng lẽ ta rất có đầu óc ư?" Ban Họa tô má hồng, miệng điểm son, ngay cả giữa lông mày cũng vẽ một đóa hoa nhỏ. Trong lúc hiếu kỳ vốn không nên ăn mặc như thế, nhưng nàng hiểu bản tính bệ hạ, chỉ có ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp hơn, mới có thể thu được hảo cảm của ông.



"Trong cung là địa bàn của Nhị Hoàng Tử, ta lo lắng tỷ chịu thiệt thòi. " Ban Hằng suy nghĩ: "Nếu không, tỷ đừng đi."



"Chớ ngu dại. " Ban Họa đứng người lên: "Lúc này không đi, đến lúc đó không phải Nhị Hoàng Tử ức hiếp chúng ta nhà, mà là bệ hạ ức hiếp một nhà chúng ta đấy."



Ban Hằng nghe vậy trầm mặc xuống, hắn biết tỷ tỷ nói đúng, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến tình huống trong cung hiện tại, hắn không cách nào an tâm.



Cuối cùng Ban Họa và Ban Hoài tiến cung, bên trong cửa cung sớm có nữ quan và thái giám tới dẫn đường, nhìn điệu bộ này hình như muốn dẫn hai phụ tử tách ra.



"Cô cô. " Ban Họa mỉm cười nhìn về phía nữ quan: " Không phải bệ hạ muốn triệu kiến ta sao?"



" Xin Quận Chúa đừng gấp, Hoàng Hậu nương nương có mấy câu muốn dặn dò người. " Nữ quan quỳ gối với Ban Họa một cái, rồi phúc lễ: "Ngài theo nô tỳ tới."



Ban Họa quay đầu nhẹ gật đầu với Ban Hoài: "Phụ thân, nữ nhi cáo lui."



"Khuê nữ, nếu lúc sau con không đến kịp, phụ thân sẽ đến chỗ Hoàng Hậu đón con. " Ban Hoài cười nói: " Trước mặt Hoàng Hậu, không nên mất cấp bậc lễ nghĩa."



"Phụ thân yên tâm. " Ánh mắt Ban Họa nhìn tường Địa Cung cao cao: "Nữ nhi sẽ mau chóng chạy tới."



Nữ quan dẫn Ban Họa đến hậu cung, phương hướng đúng là đi cung Hoàng Hậu không sai, nhưng khi đi đến nửa đường, nữ quan đột nhiên dừng bước: "Quận Chúa, chờ một chút, còn có người muốn gặp ngài." Khi nói xong lời này, nữ quan quan sát thần sắc Ban Họa, phát hiện trên mặt đối phương lại không có chút ngoài ý muốn.



Trong lúc nhất thời, nữ quan có chút xấu hổ, hai mắt bà ta tránh Ban Họa đi cười như không cười, lui sang một bên.



"Phúc Nhạc Quận Chúa. " Tạ Uyển Dụ đi ra từ sau núi giả, nàng ta đi đến trước mặt Ban Hoạ: "Quận Chúa gần đây ổn chứ?"



"Đa tạ Hoàng Tử Phi quan tâm, mọi chuyện ta đều tốt." Ban Họa thấy bàn đá bên cạnh bày biện trái cây điểm tâm, đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống: "Xem ra Nhị Hoàng Tử Phi đã sớm có chuẩn bị mà đến."



"Quận Chúa nói đùa, ta chỉ lâu không gặp Quận Chúa, hơi nhớ ngươi thôi." Tạ Uyển Dụ ngồi xuống đối diện Ban Họa: "Quận Chúa, ta có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng, không biết Quận Chúa có bằng lòng nghe lời của tại hạ không?"



"Không muốn nghe."



"..."



"Quận Chúa vẫn là người nói chuyện sảng khoái như ngày xưa." Tạ Uyển Dụ nhận trà cung nữ đưa tới uống một ngụm: "Coi như ngươi không cân nhắc vì mình, cũng nên vì Ban gia, vì Thành An Bá suy nghĩ một chút."



"Hoàng Phi nói đùa rồi. " Ban Họa chọn miếng hoa quả tươi trên bàn: "Ta càng muốn biết chính là, Hoàng Hậu nương nương biết ngươi giả truyền ý chỉ không?"



" Lời này của Quận Chúa thực sự quá khách sáo, đều là người một nhà, gặp mặt trò chuyện, sao đến mức nghiêm túc như vậy?" Tạ Uyển Dụ cười cười, cũng không để uy hiếp của Ban Hoạ trong lòng. Nàng ta bây giờ, cực kỳ tỉnh táo, không giống một năm trước lúc còn chưa xuất giá, chỉ cần Ban Họa hơi phản bác vài câu, liền nổi trận lôi đình.



Ban Họa thậm chí cảm thấy, nữ nhân trước mắt mặc dù vẫn là Tạ Uyển Dụ, nhưng bên trong lại mang một tầng áo giáp thật dày, tùy thời đều có thể xông pha chiến đấu, sử dụng âm mưu quỷ kế. Cung đình thực sự có thể thay đổi một người, nó có thể làm thay đổi một người hoàn toàn, ngay cả linh hồn cũng thay đổi.



Thấy Ban Họa không nói lời nào, Tạ Uyển Dụ cũng không giận, nàng ta kẹp một miếng điểm tâm để trong đĩa trước mặt Ban Hoạ: "Nghe nói Quận Chúa thích ăn loại điểm tâm này nhất, nếm thử tay nghề đầu bếp trong cung như thế nào."



"Nhị Hoàng Tử Phi, giữa hai chúng ta không cần giả vờ giả vịt. " Ban Họa không hề động miếng điểm tâm kia:"Có chuyện nói thẳng, không cần trì hoãn thời gian lẫn nhau."



" Tính tình Phúc Nhạc Quận Chúa quả thật ngay thẳng. " Tạ Uyển Dụ cười cười, nâng chung trà lên kính Ban Họa: "Ta hi vọng Quận Chúa có thể cùng chúng ta hợp tác."



"Ngươi nói gì?" Ban Họa cho là lỗ tai mình có vấn đề, nàng kinh ngạc nhìn Tạ Uyển Dụ: "Ngươi nói đùa với ta à?"



Tạ Uyển Dụ lắc đầu: "Đương nhiên không có."



"Toàn bộ Kinh Thành người nào không biết Nhị Hoàng Tử nhìn ta khắp nơi không vừa mắt, ta giúp các ngươi có chỗ tốt gì?" Ban Họa chỉ đầu của mình: "Ngươi cảm thấy ta giống kẻ ngu sao?"



Tạ Uyển Dụ nhấp một miếng trà, đặt chén trà xuống: "Ngày xưa cho dù có chút hiểu lầm, nhưng ngươi và điện hạ từ nhỏ đã đùa giỡn cùng nhau. Ngươi, Thái Tử và Nhị Hoàng Tử coi như thanh mai trúc mã, ân oán của tiểu hài đùa giỡn sao để bụng?"



"Nhà ngươi có hài tử lớn hơn hai mươi tuổi sao?" Ban Họa bị cách nói này của Tạ Uyển Dụ chọc cười: "Nhị Hoàng Tử Phi, ta nghĩ ngươi có thể hiểu lầm gì đó với Ban gia ta. Người Ban gia chúng ta không có quyền không có thế, đổi lại không có lòng nhúng tay vào tranh đoạt giữa các Hoàng Tử. Huống chi, thiên hạ này là của bệ hạ, ông muốn hoàng vị cho người nào thì cho người đó, thân là con của người chỉ cần nghe phụ thân an bài là được."



"Quận chúa nói thật là nhẹ nhàng linh hoạt, thắng làm vua thua làm giặc, đây mới là hoàng thất. " Tạ Uyển Dụ cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng phụ mẫu thiên hạ đều như phu thê Tĩnh Đình Công?"



Ban Họa lắc đầu: "Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta cũng không đồng ý. Thiên hạ này là của bệ hạ, hết thảy vinh quang của Ban gia cũng là bệ hạ cho. Hôm nay ngươi tới cũng được, Thái Tử Phi đến cũng chẳng sao, ta sẽ nói giống vậy, Ban gia tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này."



Tạ Uyển Dụ cảm thấy Ban Họa quen giả vờ giả vịt, gì mà không nhúng tay vào chuyện hoàng gia, hoàng vị của tiên đế sao đến tay bệ hạ? Dám nói không có bút tích của Trưởng Công Chúa và lão Tĩnh Đình Công không? Hiện tại giả trang bộ dáng thuần lương, không biết diễn cho ai nhìn.



Theo nàng ta thấy, những điều này chẳng qua là Ban Họa lấy cớ, người Ban gia muốn ủng hộ Thái Tử, mà không phải Nhị Hoàng Tử.



"Chim khôn biết chọn cành mà đậu, hiện nay Thái Tử đã là gỗ mục gãy đầu cành, người Ban gia cần gì phải treo cổ trên một thân cây?"



"Đại khái người Ban gia là chim thả rông, trông cậy vào trời mà kiếm sống, cây nào dáng dấp tốt hơn, cũng không lo nghĩ phạm vi loại hình của chúng ta." Ban Họa đứng người lên: "Nhị Hoàng Tử Phi, không còn sớm, ta nên đi bái phỏng Hoàng Hậu rồi."



"Ban Họa. " Giọng Tạ Uyển Dụ lạnh nhạt nói: " Ngươi không muốn để cho Dung Hà phục hồi nguyên chức à?"



"Hắn không làm quan càng tốt hơn. " Ban Họa cười híp mắt quay đầu: "Sau này sẽ có nhiều thời gian hơn theo giúp ta rồi."



"Nếu để Dung Bá gia biết, ngươi rõ ràng có thể giúp hắn lại không nguyện ý giúp, hắn có thể hận ngươi không?" Tạ Uyển Dụ đứng người lên đi đến trước mặt Ban Họa: "Làm nữ nhân, không nên quá ích kỉ. Nữ nhân ích kỉ, không được nam nhân ưa thích."



" Thật đúng là quá ngượng ngùng. " Ban Họa thở dài một tiếng: "Ta sinh ra đã ích kỉ, đồng thời không được nam nhân ưa thích, chỉ đợi đến khi bọn họ đến đòi ta thích." Nói đến đây, nàng cười kiều mị một tiếng, sờ má: "Để Nhị Hoàng Tử Phi chê cười."



Tạ Uyển Dụ cảm thấy sau khi mình gả vào cung, tính tình đã thay đổi đến mức rất khá, nhưng nhìn bộ dáng này của Ban Họa, nàng ta vẫn cảm thấy tay có chút ngứa, cơn tức trong đầu lại chui ra. Thế gian tại sao có thể có nữ nhân ganh tỵ như thế?



"Quận Chúa thật tự tin với bản thân mình."



"Ừm, bởi vì nữ nhân tự tin càng mỹ lệ hơn."



"Ban Họa!" Tạ Uyển Dụ sau khi tiến cung thì bắt đầu luyện tu dưỡng đã bị đánh vỡ, nàng ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Ban Họa: "Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."



Ban Họa thấy bộ dáng nàng ta như thế, cảm thấy được rồi nha, nhìn còn có bóng dáng Tạ nhị tiểu thư năm đó.



"Tạ tiểu thư không cần nói với ta những lời này. " Ban Họa bình tĩnh lắc đầu: "Có nói với ta cũng vô ích, ta đâu đại biểu cho toàn Ban gia, cũng sẽ không đại biểu cho Ban gia."



"Thân là nữ nhân, ngươi không che chở phu quân tương lai của ngươi, chỉ lo người nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ bọn họ có thể bảo vệ ngươi cả đời?" Tạ Uyển Dụ không rõ hành vi của Ban Họa, rõ ràng chỉ cần Ban gia đồng ý hợp tác cùng bọn họ, sau khi đăng cơ điện hạ nhất định sẽ không làm khó người Ban gia, hơn nữa còn để cho Dung Hà phục hồi nguyên chức, tại sao Ban Họa không đồng ý chứ?



" Người nhà mẹ đẻ của Tạ tiểu thư có thể bảo vệ ngươi cả đời không ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định là, người nhà mẹ đẻ của ta có thể bảo vệ ta cả đời. " Mặt Ban Họa không chút thay đổi nói: "Lời không hợp ý không hơn nửa câu, Nhị Hoàng Tử Phi xin mời."



Nói xong, nàng quay người muốn đi.



"Ngăn nàng ta lại cho ta!" Tạ Uyển Dụ khó thở, sinh lòng muốn giáo huấn Ban Họa một phen.



"Bái kiến Nhị Hoàng Tử Phi, bái kiến Phúc Nhạc Quận Chúa. " Thạch Tấn mặc khôi giáp ngân sắc dẫn theo cấm vệ quân xuất hiện ở một bên khác núi giả, hắn như không nhìn thấy những thái giám và cung nữ kia có ý đồ tới gần Ban Họa, không kiêu ngạo không tự ti thi lễ với Tạ Uyển Dụ: "Vi thần nghe ở đây truyền đến tiếng ồn ào, không biết chuyện gì đã xảy ra?"



Tạ Uyển Dụ giận tái mặt, không phải đã để người ngăn cản, vì sao cấm vệ quân lại tới?



"Hoàng Phi, chúng ta phụng lệnh bệ hạ, tuần tra trong cung. " Giọng Thạch Tấn bình tĩnh: " Nếu Hoàng Phi có chuyện gì, chỉ cần kêu một tiếng cấm vệ quân sẽ đến."



Trong lòng Tạ Uyển Dụ có chút lạnh, vậy mà bệ hạ phòng bị nhi nữ đến trình độ này, thậm chí ngay cả địa giới hậu cung cũng bắt đầu để cấm vệ quân tuần tra. Cuối cùng là phòng lưu manh thích khách, hay phòng người trong cung bọn họ?



Nàng ta nghiêng đầu mắt nhìn Ban Họa, chỉ hận hôm nay không thể dạy dỗ nữ nhân này rồi.



Ban Họa cười như không cười mắt nhìn Tạ Uyển Dụ, lấy tay giấu trong tay ái ra ngoài, xùy cười một tiếng xoay người rời đi.



Tạ Uyển Dụ nhìn bóng lưng nàng rời đi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.



"Nhị Hoàng Tử Phi, chúng ta cáo từ." Thạch Tấn thi lễ, quay đầu liền rời đi.



Chờ sau khi cấm vệ quân rời đi, Tạ Uyển Dụ tức giận đến đập chén trà trên bàn, quay đầu thấy thái giám đứng kế bên, nàng ta hít sâu một hơi: " Hôm nay điện hạ đi đâu?"



"Hồi Hoàng Phi, hôm nay Nhị điện hạ trong cung."



Tạ Uyển Dụ cười ý vị không rõ: " Hôm nay hắn không muốn xuất cung, thật hiếm có."



Tiểu thái giám không dám nói lời nào, thi lễ, lui sang một bên.



Nghĩ đến Tưởng Lạc, trong lòng Tạ Uyển Dụ càng tức, Tưởng Lạc là một thằng ngu không chịu nổi, bùn nhão lên không được tường. Đã bắt đầu giám quốc, lại còn có tinh lực đi trầm mê sắc đẹp, hương thúi nào cũng muốn dính, nếm thử một chút. Nếu hắn ta thật sự đăng cơ làm Đế, hậu cung này không biết có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn ta chà đạp.



Nghĩ đến Ban Họa chọc tức mình, nam nhân mình gả không phải kẻ tốt, Tạ Uyển Dụ hận không thể cầm cây gậy đánh Tưởng Lạc một trận, nhưng mà nàng ta cũng chỉ suy nghĩ một chút, bởi vì nàng ta là Nhị Hoàng Tử Phi, là châu chấu trên một sợi dây thừng cùng Tưởng Lạc, hắn ta vinh quang nàng ta cũng được hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu hắn ta thua, nàng ta cũng chịu thời gian khổ cực.



Ban Họa đi thẳng đến ngoài cung Hoàng Hậu, tinh thần Hoàng Hậu nhìn không tốt lắm, cho nên Ban Họa nói chuyện với bà một hồi sau, liền đứng dậy cáo từ đi gặp bệ hạ. Hoàng Hậu cũng không giữ nàng lại, chỉ là sau khi nàng đứng dậy, muốn nói lại thôi.



"Nương nương?" Ban Họa không hiểu nhìn Hoàng Hậu.



"Chuyện của Dung Quân Phách, tinh thần ngươi lại thoải mái. " hoàng Hậu thở dài một hơi: " Gần đây tâm tình bệ hạ không tốt lắm, chờ ông ấy nghĩ thông suốt, chuyện sẽ dễ dàng hơn."



Ban Họa nghe vậy cười một tiếng: "Nương nương, việc này ta cũng không để trong lòng."



"Ngươi đứa nhỏ này..." Hoàng Hậu thấy Ban Họa cười một mặt xán lạn, trong lòng có chút thở dài một hơi. Bất kể nói thế nào, bà không muốn có hiềm khích gì với đứa nhỏ này, bệ hạ gần đây làm việc xác thực càng hoang đường, nhưng bây giờ ông ấy ngay cả bà cũng nghe không lọt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK