Mục lục
Ta chính là một cô nương như thế <con gái là thế đó>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đào Sindy



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó ngừng lại ở cửa lầu.



Đỗ Cửu quay đầu nhìn lại, Bá gia đã bình tĩnh đứng đằng kia, trên mặt không có phản cảm, không có chán ghét, ánh mắt phức tạp đến làm cho Đỗ Cửu thấy không rõ lắm. Từ nhỏ hắn đã đi theo bên người Bá gia, lần đầu tiên phát hiện Bá gia có biểu lộ kỳ quái này.



Ban Họa không để ý Dung Hà đến, hoặc là nói giờ phút này lực chú ý của nàng không ở trên thân những người khác. Nàng thấy giờ phút này thích khách khóc ròng, giọng như hàn băng: "Người liên hệ với ngươi, trên người có đặc thù gì?"



Thích khách lắc đầu: "Người này tướng mạo rất bình thường, ăn mặc cũng rất phổ biến, ta, bây giờ ta không nói được."



"Không nói được?" Ban Họa rút bội đao trên người hộ vệ, chỉ nửa người dưới của hắn ta: "Nếu như ngươi không nói được, ta sẽ đưa ngươi vào hoàng lăng làm tội nô."



Tội nô, không chỉ khắc chữ trên mặt, còn bị mất đi thứ thuộc về nam nhân, thích khách bị dọa đến toàn thân run rẩy, liên tục xin khoan dung, khi mũi đao vạch phá ống quần của hắn ta, hắn ta nhịn không được hét thảm lên.



"Lá gan dám hại người rất lớn, sao bây giờ lại sợ?" Ban Họa cười lạnh, đao lại tới gần mấy tấc: "Các ngươi ngay cả chết còn không sợ, còn sợ mất mấy lạng thịt ư?"



Đỗ Cửu sắp quỳ với Ban Họa, cô nãi nãi ơi, lấy hai lạng thịt của nam nhân ra uy hiếp người ta, lại không thấy ngượng ngùng trên mặt tí nào, hắn là một nam nhân lại lúng túng. Thấy sau đó Bá gia đi tới, hắn nhỏ giọng nói: "Bá gia, Quận Chúa chỉ tức giận..."



Mặc dù hắn cảm thấy Ban Họa không phải người thích hợp nhất với vị trí Bá phu nhân, nhưng thấy nàng là một nữ nhân, vì bảo vệ người nhà bỏ đi hết thảy, trong lòng vẫn kính nể.



Có lẽ không có bao nhiêu nam nhân dám thích nữ nhân hung hãn như vậy, nhưng từ nội tâm bọn họ lại kính nể dạng người này, thật tâm kính nể tính tình của người, không liên quan đến giới tính.



Dung Hà không trả lời hắn, y nhanh chân đi đến bên người Ban Họa, bắt lấy cổ tay đang cầm đao của nàng: "Họa Họa, đừng nóng vội, để đó cho ta."



Ban Họa quay đầu nhìn y: "Sao chàng lại tới đây?"



" Người nha môn phát hiện dưới lầu là chưởng quỹ và hầu bàn, người đã bị đưa đến y quán rồi." Dung Hà cầm đao trong tay Ban Hoạ, đưa cho hộ vệ bên cạnh: "Thay ta chuẩn bị giấy bút."



Mắt hộ vệ Ban gia nhìn Ban Họa, cúi đầu vội vàng xuống lầu, rất nhanh cầm giấy bút đi lên.



Dung Hà trải giấy trên bàn, chấm mực không tốt lắm, quay đầu nhỏ giọng nói với Ban Họa: "Chớ vì loại người này làm ô uế mắt."



Ban Họa mím môi không nói gì.



Dung Hà cười, sửa sang lại áo bào, cứ như y đang đứng ở phòng không có thích khách đang nằm dưới đất, mà là thư phòng toả ra mùi mực.



" Người tìm ngươi cao bao nhiêu?"



"Chải búi tóc gì, dùng trâm cài đầu gì?"



"Y phục mặc trên người là gì, nhan sắc như thế nào, vải vóc ra sao?"



Vấn đề này đến vấn đề khác, Dung Hà không ngừng tô tô vẽ vẽ trên giấy, Ban Họa ngồi bên cạnh y, nhìn thấy một nam nhân trung niên xuất hiện trên giấy trước mặt y.



"Là người này sao?" Dung Hà để bút xuống, đợi mực khô, đưa tới trước mặt thích khách.



Thích khách kinh hãi mở to hai mắt, sao lại giống như vậy?



Nam nhân này gặp qua chủ sử sau màn rồi à?



Thấy thích khách lộ ra vẻ mặt như thế, Dung Hà đã nhận được đáp án, y đưa giấy vẽ cho Ban Họa: "Nàng có ấn tượng gì với người này không?"



Ban Họa lắc đầu: "Không biết."



"Không biết cũng không sao, chờ ta đưa giấy vẽ cho người Đại Lý Tự, để họa sĩ của bọn họ vẽ mấy bức, không lo không bắt được người."



Ban Họa không nói gì.



Dung Hà đưa tay nắm chặt cổ tay cách lớp vải của nàng: "Nàng đừng lo lắng, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."



Mí mắt Ban Họa khẽ run, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Hà, nửa ngày mới cắn môi nói: "Cảm ơn chàng."



Bộ dáng của nàng giống như là tiểu hài bị người ta cướp hết bánh kẹo, vừa ấm ức vừa bất lực, như đang chờ đợi có người tới dắt tay nàng, sau đó nói với nàng, không cần phải sợ, ta có rất nhiều bánh kẹo, ăn nhiều thế nào cũng không hết.



Đưa tay níu tay áo Dung Hà lại, tâm tình Ban Họa bình tĩnh trở lại chút xíu, mắt nàng nhìn phòng bị nàng đập loạn, nói với hộ vệ sau lưng: "Trở về bảo chủ cửa hàng tính toán tổn thất tiền bạc bao nhiêu, đền gấp đôi cho bọn họ."



"Được."



Đỗ Cửu nhìn thích khách nằm bên chân mình không rõ sống chết, nhỏ giọng nói: "Quận Chúa, Bá gia, Thiếu Khanh Đại Lý Tự Lưu Thanh Phong cầu kiến."



Dung Hà thấy trên mặt Ban Họa không bài xích, mới gật đầu: "Để hắn đi lên."



Xoẹt.



Ban Họa rút đao ra khỏi vỏ, vạch xuống tên thích khách còn đang tha thứ.



"Oa!" Thích khách ôm chân lớn tiếng kêu rên, lăn lộn trên mặt đất, rất nhanh trên mặt đất nhiễm lên vết máu đỏ tươi.



Thì ra Ban Họa cắt đứt một sợi gân chân của hắn ta.



Mắt Đỗ Cửu sáng rực lên, đao pháp này nhìn như Phúc Nhạc Quận Chúa từng luyện qua.



"Trở về nhớ đền luôn tiền sàn nhà. " Ban Họa đưa đao cho hộ vệ: " Người nhà chúng ta, không khiến người vô tội ăn thiệt thòi, nhưng từ trước tới giờ không bỏ qua cho bất kỳ một ai có oán với chúng ta."



"Đại nhân." Nha sai nhìn thấy nam nhân nằm ở khúc quanh cầu thang, rút ra bội đao trên người, nói với Lưu Bán Sơn: " Xin ngài cẩn thận."



"Không ngại, người này đã hôn mê, bảo người ta đem hắn ra ngoài đi." Mắt Lưu Bán Sơn nhìn người nằm trên đất, trực tiếp đi lên lầu. Coi như nghe được có người kêu thảm, cũng chỉ dừng bước chân, biểu lộ trên mặt không thay đổi một chút.



Nha sai đi theo hắn trong lòng kính nể, không hổ là Thiếu Khanh Đại Lý Tự, ắt hẳn được chứng kiến các loại tội phạm thê thảm, nghe qua các loại tiếng kêu rên, chút động tĩnh này không doạ được hắn.



Một đoàn người lên lầu, nhìn thấy trên mặt đất có một nam nhân kêu rên lăn lộn, phòng còn loạn thất bát tao, thì có chút choáng váng, đây đều là hộ vệ phủ Tĩnh Đình Công làm à?



"Hạ quan bái kiến Phúc Nhạc Quận Chúa, bái kiến Thành An Bá." Lưu Bán Sơn sửa sang lại áo bào, đi đến trước mặt Ban Họa và Dung Hà, thi lễ với hai người.



Ban Họa cúi đầu mắt nhìn dưới chân của hắn, chân của hắn đã dẫm vào máu, nhưng hắn không xê dịch nửa bước, trên mặt vẫn là thần sắc rất cung kính như cũ. Thần sắc nàng hơi chậm: "Lưu đại nhân không cần đa lễ."



Hộ vệ Ban gia nói chuyện đã xảy ra với Lưu Bán Sơn một lần.



"Mấy thích khách này..." Lưu Bán Sơn vẫn không đổi sắc mặt, rốt cục trên mặt xuất hiện số kẻ hở.



"Là do ta đánh." Ban Họa nhàn nhạt nói: " Mấy thích khách này phản kháng kịch liệt, ý đồ muốn chạy trốn, ta cũng chỉ có thể như thế."



Lưu Bán Sơn dùng khóe mắt liếc qua Dung Hà, thấy Dung Hà chỉ an tĩnh ngồi bên người Ban Họa, liền khom người nói: "Đa tạ Quận Chúa giúp chúng ta bắt kẻ xấu, nhưng vụ án này còn chưa tra xét."



"Nếu là những người khác, tránh không được ta muốn nói vài lời, nhưng nếu là Lưu đại nhân, ta không muốn nói nhảm." Ban Họa đưa chân dung tới tay Lưu Bán Sơn: "Ta hi vọng người Đại Lý Tự tận lực mau chóng giúp ta bắt được người này."



Lưu Bán Sơn nhìn người được vẽ sinh động như thật, bỗng nhiên quay đầu nhìn Dung Hà.



Dung Hà ngẩng đầu, bên trong cặp mắt đào hoa mang theo hàn ý: "Lưu đại nhân còn có vấn đề gì? Khẩu âm người này là nhân sĩ Kinh Thành, nhất định có người biết hắn, việc cấp bách trước tiên là Lưu đại nhân bắt lấy người này, ngươi nói xem?"



"Vâng!" Lưu Bán Sơn vái chào thật sâu với Dung Hà: "Hạ quan sẽ cho người đi làm."



Lúc đầu loại án này hẳn là giao cho nha môn xử lý, nhưng thân phận Tĩnh Đình Công đặc biệt, lại còn là hoàng thân quốc thích, bản án tự nhiên là chuyển giao đến Đại Lý Tự.



Hắn làm một thủ thế, vệ binh sau lưng liền đem kéo những thích khách nằm trên đất ra ngoài, về thích khách không chỉ kêu rên kia, trực tiếp tìm miếng chặn miệng, rồi kéo ra ngoài.



Người xem náo nhiệt giữ bên ngoài thấy thích khách bị đưa ra, mà từng người hình dung chật vật, thế là trong đầu miêu tả trò hay quan binh đại chiến thích khách, đồng thời trao đổi cách nhìn lẫn nhau của mình.



Cuối cùng nhìn thấy Dung Hà và Ban Họa đi ra, đám người cùng nhau kinh ngạc một trận.



Quả nhiên là tuấn nam mỹ nữ, hai người này đứng chung một chỗ, những người khác liền thành vớ va vớ vẩn.



Có người nghe nói đôi nam nữ này là hôn phu hôn thê, lập tức thở dài một hơi, thế này mới đúng chứ, đánh mắt nhìn người xứng đôi như thế nếu không thể cùng một chỗ, thì thật đúng là ông trời đui mù rồi.



Dân chúng Kinh Thành, ý nghĩ luôn đơn giản trực tiếp như vậy.



Lúc Ban Họa xuống, thấy đệ đệ hầu ở bên người phụ thân, hẳn là nghe được tin tức chạy tới đấy.



"Tỷ. " Ban Hằng nhìn thấy nàng, đi đến bên người nàng nói: " Tỷ không sao chứ?"



"Ta có thể có chuyện gì, đệ và phụ thân về phủ trước, ta còn có chuyện phải làm." Sắc mặt Ban Họa khó coi như cũ: "Tăng cường thủ vệ trong phủ, chuyện còn chưa điều tra rõ, đệ và phụ thân ít đi ra ngoài thôi."



"Ta..."



"Không có lựa chọn khác, hoặc là ta cắt chân đệ để đệ nằm trên giường, hoặc là đệ ngoan ngoãn ở nhà." Lúc Ban Họa giận tái mặt, để Ban Hằng nghĩ đến mặt mẫu thân thì cảm giác kính sợ, một chữ "Không" đến bên miệng cũng không dám nói ra.



"Vậy bây giờ tỷ muốn đi đâu đây?" Ban Hằng lo lắng Ban Họa đi náo nha môn hay Đại Lý Tự, đến lúc đó việc này càng náo nhiệt.



"Chúng ta bị uất ức, tất nhiên tiến cung tìm hoàng thượng. " Ban Họa nhỏ giọng nói: " Phụ thân bị kinh sợ, ngã bệnh."



Ban Hằng quay đầu nhìn phụ thân không có dấu hiệu chấn kinh quá độ nào, nhẹ gật đầu: "Tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ dẫn phụ thân về."



Đưa tiễn phụ thân và đệ đệ, Ban Họa trở mình lên ngựa, đang chuẩn bị rời đi, thấy Dung Hà còn đứng tại chỗ, nhân tiện nói: " Gần đây chàng cũng cẩn thận chút, ta không biết những người này nhằm vào phụ thân ta, hay là nhằm vào toàn bộ Ban gia chúng ta. Chàng đính hôn với ta, ta lo lắng chàng bị liên lụy."



"Ta không sợ bị liên lụy." Dung Hà đi đến trước ngựa của nàng: "Nàng tiến cung cẩn thận."



"Ừm." Ban Họa nhẹ gật đầu, vỗ ngựa, con ngựa liền chạy như bay ra ngoài.



Dung Hà nhìn bóng lưng Ban Họa rời đi, đứng bình tĩnh tại chỗ không nói gì.



"Bá gia?"



"Đi Đại Lý Tự." Giọng Dung Hà có chút lạnh: "Vụ án này, nhất định phải điều tra ra."



Mỗi ngày Đại Lý Tự đều bề bộn nhiều việc, nhưng hôm nay phá lệ một lần, lúc nhân viên tra án đang loại bỏ những nhà có thù hay không với Ban gia, phát hiện người Ban gia từng có ân oán thực sự không ít. Địa vị cao có Nhị Hoàng Tử, địa vị thấp có lưu manh đầu đường đùa giỡn dân nữ.



Người nhà này không có việc gì lại thích trêu chọc người ta chơi, chuyện hôm nay ập xuống, thật cảm thấy nhà bọn họ đã nhiều năm như vậy không bị ai chỉnh rồi, không biết bởi vì hậu thuẫn ổn, hay vận khí tốt.



"Lưu đại nhân, Thành An Bá muốn gặp ngươi."



"Mau mời." Lưu Bán Sơn đoán được nguyên nhân Dung Hà đến, hắn để bút trong tay xuống, dừng lại bức vẽ một nửa.



Một lát sau, sắc mặt Dung Hà có chút lạnh nhạt vào phòng của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK