• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vân Hiểu Tinh đập xấp ngân phiếu vào tay hắn, ngạo nghễ nói: “Trả ngươi tiền!” Nàng thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: "Hám lợi thế này, đúng là không thú vị chút nào!”
Nghe thấy thế, Tiêu Quân Hạo nhận không được mà không nhận cũng không xong.

Hắn đứng sững ra đó, bầu không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi!
Thấy thế, Vân Hiểu Tinh vui vẻ hẳn lên.

Nàng cười lớn, dẫn Ngọc Trân quay người rời đi, không buồn quan tâm tới mấy ánh mắt phức tạp phía sau mình.

Hai chủ tớ vừa bước ra khỏi chỗ rẽ thì gặp Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh.

Tiêu Quân Minh nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, mỉm cười: “Chúc mừng Vân Đại cô nương”
Vân Hiểu Tinh khách sáo nói: “Điện hạ quá khen, do may mắn thôi.

“Chuyện khác thì bổn điện không rõ, nhưng nỏ Gia Cát đúng là đáng kinh ngạc, chẳng hay ta có thể mượn bản vẽ của cô nương để xem không?”
Mắt Vân Hiểu Tinh sáng lấp lóe: “Điện hạ làm khó ta quá, người chế tạo nó Gia Cát là thợ giỏi dưới trướng cha ta, kiếm cơm bằng tài nghệ của mình..”
Muốn nhìn miễn phí à?
Thể diện của ngươi to quá nhỉ.

Thấy Vân Hiểu Tinh khó chơi như thế, khóe miệng Tiêu Quân Minh hơi run rẩy, nhưng hắn ta cũng nghe hiểu ý nàng nên nói ngay: “Nếu thế, Vân Đại cô nương có bằng lòng nhượng lại nỏ Gia Cát không? Ta sẽ nghiên cứu kỹ, không chừng lại tự nghĩ ra, cũng không khiến Vân Đại cô nương khó xử.

Vân Hiểu Tinh biết Lục Hoàng tử sẽ không bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích, nên dứt khoát đáp: “Được.


Nàng giơ một ngón tay lên: “Con số này
nhé?”
Tiêu Quân Minh ngạo nghễ nói: “Mười nghìn lượng à? Ta sẽ sai người đi lấy ngay.

Vân Hiểu Tinh xua tay: “Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải mười nghìn lượng, là một trăm nghìn lượng.

Ngay cả người giàu có như Tiêu Quân Minh cũng sửng sốt: “Một trăm nghìn lượng?"
Một trăm nghìn lượng đủ để trang bị cho một doanh trại bộ binh khá lớn rồi!
Rõ ràng Vân Hiểu Tinh đang ăn cướp!
“Đúng thế” Vân Hiểu Tinh nghiêm túc nói: “Đó không phải cung nỏ bình thường, mà là nỏ Gia Cát đầu tiên do thợ thủ công chế tạo, các linh kiện sắt bên trong được làm bằng sắt thiên thạch quý hiếm, có giá trị sưu tầm và nghiên cứu rất cao, nếu điện hạ muốn mua thật, giờ ta sẽ bảo người đưa cho ngài.

Chỉ là một cây nỏ thôi mà đòi tận một trăm nghìn lượng, nhưng khi biết đó là cây nỏ đầu tiên, hắn ta lại dao động.

Chắc chắn trong cây nỏ đầu tiên sẽ chưa có thiết bị chống trộm, nếu tháo ra, có lẽ hắn ta sẽ lấy được bản vẽ.

Tính ra thì hắn ta vẫn lời!
Thế là hắn ta mau chóng cho người đi lấy ngân phiếu, tiền trao cháo múc với Vân Hiểu Tinh.

Sau khi đối phương đi, Vân Hiểu Tinh nhìn một trăm nghìn lượng trong tay, cười tươi roi rói.

Lục Hoàng tử tưởng nàng ngu thật à, nếu đã bảo là cây nỏ đầu tiên, đương nhiên nó sẽ không ổn định lắm, hôm nay nàng đã dùng nó hơn một buổi, tới khi hắn ta quay về dùng thử, mảnh đạn bên trong đã vỡ rồi, cây nỏ này cũng trở nên vô dụng.


Thấy bóng lưng của Lục Hoàng tử biến mất ở chỗ rẽ, Vân Hiểu Tinh cười khẽ: “Về nhà thôi.

Ngọc Trân: “Tiểu thư, không chờ Nhị tiểu thư ạ?”
“Ngươi nghĩ giờ nàng ta vẫn còn mặt mũi để về cùng ta à?” Vân Hiểu Tinh cười khẩy: “Ta cũng không muốn nhìn mặt nàng ta, xui xẻo lắm.”
Hai chủ tớ vừa đi vừa nói cười.

Không lâu sau, Vân Giai Ý bước ra khỏi ngôi đình ở bờ bên kia sông, trên gương mặt thanh tú hiện rõ vẻ ghen ghét và điên cuồng!
Hôm nay nàng ta bêu mặt lắm rồi, không còn mặt mũi gặp ai nữa, dứt khoát trốn trong đình để chờ tất cả mọi người đi hết rồi mới đi.

Vừa vào đình không lâu, nàng ta đã thấy Lục Hoàng tử và Vân Hiểu Tinh cười nói với nhau.

Khoảng cách xa quá, nàng ta sợ họ phát hiện nên không dám tới gần, không nghe rõ họ nói gì, nhưng cả hai đều tươi cười, trông rất vui vẻ, nhìn thôi cũng thấy hết sức hòa hợp!
Con khốn Vân Hiểu Tinh này, quyến rũ Tần Nhậm Phong thôi vẫn chưa đủ mà còn dụ dỗ cả Lục Hoàng tử!
Lục Hoàng tử là rồng phượng trong loài người, nàng cũng xứng chắc?
Con khốn!
Vân Hiểu Tinh nghênh ngang dẫn Ngọc Trân rời khỏi trang viên, quản sự đã bưng lan phỉ thúy chờ bên xe ngựa của nàng, cung kính nói: “Vân cô nương, đây là lan phỉ thúy, cô cất kỹ đi ạ.

Sau đó ông ấy nói tiếp: “Ngũ Hoàng tử nói nếu Đại cô nương thích con ngựa ô kia thì cũng tặng cô luôn, nhưng sợ nó ngỗ nghịch, lao vào người đi đường nên đã cho người đưa nó qua đó trước rồi.

Tuy Vân Hiểu Tinh thích lan phỉ thúy, nhưng cũng rất thích con ngựa ô kia.


Nghe thấy thế, nàng lập tức mừng rỡ, cảm thấy Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ là nhân tài, bảo sao hắn ta có được thành tựu như bây giờ.

Nàng thấy Tiêu Quân Hạo và Tiêu Quân Vĩ khá thân nhau, sao Tiêu Quân Hạo không học được sự khôn khéo của hắn ta chứ?
Đúng là đáng tiếc thật.

Vân Hiểu Tinh ra hiệu cho Ngọc Trân khen thưởng, còn nàng thì quan sát kỹ lan phỉ thúy, vẫn cảm thấy thứ này không đẹp hơn thảo dược ven đường là bao, còn khó chiều như thế, có khi nào nàng mới chăm được hai ngày đã chết không nhỉ?
Tần Nhậm Phong mỉm cười, bước tới: “Cây lan này đúng là hiếm có, nếu Đại cô nương không biết trồng, ta sẽ tìm hai nghệ nhân trồng lan giỏi cho cô, được không?”
Vân Hiểu Tinh mừng rỡ: “Vậy phải đa tạ ngươi, đúng là ta sẽ dễ dàng làm nó chết mất”
Tuy cha nàng thích mấy thứ này, nhưng nàng thấy ông cũng thô kệch lắm, đúng là không giống người giỏi trồng hoa.

Tay nghề của bà tử quản lý phòng hoa cũng bình thường, mới trồng ít hoa cỏ thôi mà chết mất một nửa rồi, lan phỉ thúy lại rất mong manh, cứ để chuyên gia chăm cho thỏa đáng.

“Đại cô nương cao nhã thanh khiết, làm chuyện gì cũng sẽ suôn sẻ thuận lợi thôi.

Vân Hiểu Tinh xua tay: “Mỗi nghề có chuyên môn riêng, ta tự hiểu mình thế nào mà.

Nàng nghĩ ngợi rồi cười nói: “Đúng rồi, ta vừa thắng không ít tiền, để mấy ngày nữa rảnh rỗi thì sẽ mời ngươi uống rượu nhé, được không?”
Tần Nhậm Phong mỉm cười đồng ý: “Nếu Vân cô nương mời, chắc chắn Tần mỗ phải đi rồi.

“Được, nhất ngôn cửu đỉnh, đừng quên nhé!” Vân Hiểu Tinh cười lớn, quay người nhảy lên xe ngựa.

Tần Nhậm Phong nhìn xe ngựa Vân gia đi xa dần, sau đó nghe thấy tiếng vó ngựa nặng nề sau lưng, hắn ta nhìn lại, thấy Tiêu Quân Hạo đang ngồi trên ngựa, nét mặt rất lạnh lùng, bóng lưng thẳng tắp, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sức uy hiếp dữ dội!
Đúng là khí thế Thiết Huyết Chiến Thần.

Chẳng biết hắn đã chờ ở đây bao lâu, rồi nhìn được bao lâu rồi?
Tần Nhậm Phong nghĩ ngợi rồi hành lễ: “Bái kiến điện hạ”

Tiêu Quân Hạo cụp mắt, cúi đầu nhìn Tần Nhậm Phong tuấn tú xuất chúng, trong mắt xuất hiện vẻ khó chịu mờ nhạt, hắn thản nhiên nói: “Tần Nhậm Phong? Thế tử của Tây Bình Hầu à?”
“Vâng! Tần Nhậm Phong thản nhiên đáp.

Tiêu Quân Hạo không khỏi nhớ tới cảnh Vân Hiểu Tinh và Tần Nhậm Phong trò chuyện vui vẻ trước đó, khẽ liếc mắt: “Ngũ ca nói ngươi rất tài giỏi, cũng có khí phách.

Tần Nhậm Phong mỉm cười: “Ngũ Hoàng tử quá khen rồi.

“Nếu ngươi muốn tòng quân, duy trì vinh quang của Tây Bình Hầu thì có thể vào Huyền Giáp quân” Huyền Giáp quân nằm dưới sự kiểm soát của Tiêu Quân Hạo, là quân cận vệ của Tiêu Quân Hạo.

“Đa tạ sự cất nhắc của điện hạ, nhưng trong nhà ta nhiều việc vặt, có lẽ không thể đi xa.” Tần Nhậm Phong bình tĩnh nói: “Gia mẫu đang chờ ở nhà, Tần Nhậm Phong xin cáo lui trước.

Tiêu Quân Hạo khẽ gật đầu.

Tần Nhậm Phong lùi mấy bước rồi quay người rời đi, bóng dáng cao lớn và thẳng tắp.

Vô Tung không nhịn được mà nói: “Chủ nhân, người này không biết điều gì cả”
“Người giỏi thường kiêu ngạo, tới khi chịu khổ nhiều hơn, hắn sẽ biết thật ra kiêu ngạo không có tác dụng gì hết”
" "
Vô Tung không kìm lòng được, quay sang nhìn chủ nhân đã kiên trì giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo suốt mười mấy năm mà không nhụt chí, cảm thấy hắn đang nói nhảm.

Vô Tung không muốn nói chuyện này nữa, nói tiếp: “Chủ nhân, rõ ràng con ngựa ô kia là do ngài tặng cho Hoàng...!tặng cho Đại cô nương, sao lại mượn tên Ngũ điện hạ?”
Làm việc tốt mà không để lại tên à?
Chủ nhân tốt bụng vậy từ bao giờ thế?
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK