• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ngươi...!
“Người...!
Hai người lên tiếng cùng lúc, Diệp đại phu khúm núm há miệng, cuối cùng vẫn nhờ Vân Hiểu Tinh cười nói trước: “Diệp đại phu có chuyện gì thì cứ nói đi”
Diệp đại phu đắn đo một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm trả lời: “Ta vừa mới đi tới Thái Y viện lấy sách y học, tình cờ nghe thấy mấy vị đại nhân bàn tán, nói là hôm nay trên triều xảy ra một chuyện lớn.

Vân Hiểu Tinh có trực giác chuyện này có liên quan tới mình, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
“Bát Hoàng tử điện hạ vạch tội Lục Hoàng tử vì thù oán cá nhân, dung túng cho người hầu hành hung, ức hiếp bá tánh, phá hoại ruộng nương, chèn ép học trò, bệ hạ vô cùng tức giận, nghiêm khắc khiển trách Lục Hoàng tử ngay trong triều.

Vân Hiểu Tinh ngây người.

Nàng không ngờ chuyện này lại có liên quan đến Tiêu Quân Hạo.


Sao Tiêu Quân Hạo lại biết được Lục Hoàng tử phái người đến Hạ Bát Lý sinh sự? Còn vạch tội Lục Hoàng tử ngay trước mặt mọi người?
Hắn uống nhầm thuốc à?
Vân Hiểu Tinh suy nghĩ mất một lúc cũng không nghĩ ra lý do Tiêu Quân Hạo đột nhiên ra tay, chỉ có thể kết luận rằng hắn biết được chuyện này, cho rằng đây là thời cơ tốt để chèn ép Tiêu Quân Minh.

Diệp đại phu hỏi với vẻ đầy mong đợi: “Vân Đại tiểu thư, bá tánh bị ức hiếp mà Bát Hoàng tử nói tới có phải là ở đây không ạ? Kẻ đứng sau màn mà người nhắc lần trước thật sự là Lục Hoàng tử!”
Vân Hiểu Tinh vốn định chờ chuyện này nguội dần rồi lôi ra sau, bây giờ Tiêu Quân Hạo đã tiết lộ kịch bản trước, nàng cũng không tiện che giấu nữa, chỉ có thể thở dài đáp: “Ngay cả ta cũng không biết người ở nơi này đã đắc tội quý nhân kiểu gì nữa”
Diệp đại phu hít vào một hơi, cũng đã hiểu vì sao lúc trước Vân Hiểu Tinh không chịu nói thẳng ra kẻ đứng sau vụ phá hoại Hạ Bát Lý rồi.

Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh không chỉ được bệ hạ coi trọng, mà gia tộc nhà ngoại còn cực kì lớn mạnh, hiện đang là người có khả năng ngồi lên vị trí ấy nhất trong
triều đình.

Mặc dù Vân Đại Tướng quân là Đại Tướng quân, nhưng chung quy vẫn chỉ là thần tử.

Diệp đại phu nổi cơn bi phẫn, không nhịn được nói: “Cho dù ngài ấy là Hoàng tử Hoàng tôn thì cũng không thể một tay che trời như thể được! Dân chúng ở đây cũng là dân chúng của Đại Lệ cơ mà! Nếu lần này không nhờ có cô nương đến kịp thời, không biết nơi này sẽ còn có bao nhiêu người chết nữa!”
Vân Hiểu Tinh nhìn vẻ mặt nặng nề của Diệp đại phu, trong lòng hơi căng thẳng, dâng lên một chút bất an.

Súng bắn chim đầu đàn, tuy đúng là nàng muốn lợi dụng miệng của Diệp thái y để lặng lẽ lan truyền chuyện này vào trong cung.

Nhưng vị Diệp đại phu này quá chính trực, hắn ta thẳng thắn như thế, liệu có tự chuốc lấy phiền phức cho mình không?
Nàng lập tức nhắc nhở: “Diệp đại phu, nay chuyện này đã được tấu lên, bệ hạ nhất định sẽ lấy lại công bằng cho người của Hạ Bát Lý.

Công bằng tự có sẵn ở lòng người, không cần nhiều lời đâu.”
“Không được, người không nói, ta không nói, sau này Lục Hoàng tử sẽ chỉ càn rỡ hơn thôi.” Diệp đại phu nghiêm nghị lùi lại một bước: “Vân Đại tiểu thư đừng bận tâm, ta nhất định sẽ nói chi tiết chuyện này cho bệ hạ biết, ta tin bệ hạ sẽ xử trí công bằng!”

Vân Hiểu Tinh ngây ra: “Gì cơ?”
Diệp đại phu cũng không nói thêm gì nữa đã sải bước hùng hồn đi ra.

Vân Hiểu Tinh muốn ngăn cản cũng không cản được, con tuấn mã bên ngoài cổng hí lên một tiếng, đợi đến khi Vân Hiểu Tinh bước ra ngoài, nàng chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi ngựa nhếch lên cao.


“.

Coi khinh Đại Hắc của nàng không có ở đây nên lên mặt đấy à?
Vân Hiểu Tinh hơi phiền não, nhưng lại sợ vị đại phu lỗ mãng này làm ra chuyện gì, bèn vội vàng lên xe ngựa, bảo phu xe lái xe đuổi theo.

Lúc này, Vân Giai Ý vất vả lắm mới nôn ra sạch, lại bị xe ngựa lao nhanh làm cho kinh sợ, mặt mày tái mét, há miệng oẹ một tiếng, hồi lâu sau mới bảo nha hoàn: “Vân Hiểu Tinh có chuyện gì thế? Mau đi hỏi xem!”
“Vâng ạ!”
Xe ngựa có nhanh thì cũng không nhanh bằng ngựa, Vân Hiểu Tinh cố hết sức đuổi theo, đến khi nàng cực nhọc đuổi kịp vị đại phu kia, đã thấy hắn ta cầm dùi trống lên, đang chuẩn bị đánh vào trống Đăng Văn!
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh sa sầm!
Trời ạ, rốt cuộc thái y này từ đâu ra thế, chẳng phải ai cũng nói thái y giỏi dưỡng sinh nhất ư? Sao vị này lại dũng mãnh vô địch như thế chứ!

Khi thấy trống Đăng Văn sắp bị đánh, Vân Hiểu Tinh nhắm mắt lại, không dám nhìn.

Trong lòng đã bắt đầu nghĩ cách hoà giải giúp Diệp đại phu, còn phải bảo vệ hắn ta không bị Lục Hoàng tử chèn ép...!Lẽ nào nàng phải mời cha về cứu người thật ư!
Nhưng tiếng trống trong dự đoán cũng không hề vang lên!
Vân Hiểu Tinh đờ người ra, ngước mắt nhìn qua thì thấy một người không biết từ khi nào đã giữ tay đại phu lại, hắn đứng ở đó, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm dư thừa nào, trông có vẻ nặng nề và nghiêm trang.

Tiêu Quân Hạo!
Sao hắn lại tới đây?
Vân Hiểu Tinh không rảnh nghĩ nhiều, vội vã chạy qua nói với Diệp đại phu: “Diệp đại phu, người đó chính là Lục Hoàng tử đấy, dù ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho người nhà của mình chứ!”
Cho dù có bênh vực kẻ yếu thì cũng phải có lý trí, thưa ngài!
Tiêu Quân Hạo hờ hững thoảng nhìn nàng, không nhìn ra được cảm xúc gì từ trong mắt hắn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK