• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hạ Bát Lý là một khu ổ chuột, dĩ nhiên đường cũng không dễ đi.

Càng đến gần Hạ Bát Lý, đường càng gập ghềnh, Vân Giai Ý ngồi trên ghế nhỏ không được vững, lúc thì va vào tường, lúc lại đụng phải bàn, chặng đường ngắn ngủi
đã tra tấn một tiểu thư khuê các yêu kiều nũng nịu đến mức mặt xám ngoét, quần áo nhăn nhúm, buồn nôn khó chịu, lớp trang điểm cầu kì trên mặt không thể giữ nổi, trông có vẻ bàng hoàng sống không bằng chết.

Xe kiệu đột nhiên ngừng lại.

Quản sự bên ngoài nói nhỏ: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, đến rồi ạ.”
Vừa nói vừa định mở cửa xe ra.

Nhìn bộ y phục nhăn nhúm của mình, cuối cùng Vân Giai Ý cũng hoàn hồn lại, giật mình khoá trái cửa, không giữ kẽ được nữa mà nói với giọng the thé: “Uyển Ngọc, sao ngươi còn chưa chịu vào thế hả!”
Nha hoàn ở ngoài nghe thấy động tĩnh, không còn tâm trạng đâu để cãi nhau với Ngọc Trân nữa, cuống quýt mở cửa xe tiến vào.

Ngọc Trân vẫn chưa phân được thắng bại với nàng ta nên không cam lòng lắm, cũng theo bản năng đi qua, sau đó nhìn thấy Vân Hiểu Tinh xuống xe ngựa, thần thái tươi sáng, đẹp vô cùng!
Vân Giai Ý sợ Vân Hiểu Tinh đoạt mất nổi bật, chỉ sửa soạn sơ sài rồi xuống xe ngựa, có điều nét mặt nàng ta không tốt cho lắm, nàng ta cố gắng nở nụ cười đoan trang nhất, nhưng so với Vân Hiểu Tinh có thần thái sáng sủa thì quả thật như một người trên trời, một kẻ dưới đất.


Nàng ta đứng bên cạnh Vân Hiểu Tinh tỏa sáng ngời ngời, cứ như là phông nền vậy!
Dân chúng ở Hạ Bát Lý nghe tin chạy tới, đồng thanh reo hò: “Bái kiến Vân Đại tiểu thư.

Không ai bái kiến nàng ta
Vân Giai Ý vừa định nổi giận thì nghe có người trong đám đông đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh nói nhỏ: “Người đứng cạnh Vân Đại tiểu thư là ai thế? Trông cũng đẹp
đấy chứ.

Vân Giai Ý nở nụ cười rụt rè bình tĩnh, vừa ra hiệu cho nha hoàn đừng tiết lộ thân phận của mình thì lại nghe có người trả lời: “Chắc là nha hoàn của Vân Đại tiểu thư.

Vân Đại tiểu thư tốt thật, đối đãi với nha hoàn cũng hào phóng, nhìn chất vải bộ quần áo nàng ta mặc tốt biết bao nhiêu kìa!”
Vân Giai Ý vô cùng phẫn nộ, lập tức nghiêm mặt nhìn về phía kẻ rỗi hơi vừa nói kia, sau đó mới thấy người nọ đang bưng một cái chậu mì lòng heo thật to, vừa ăn mì vừa nói chuyện, mỡ lòng heo lắc qua lắc lại khiến người ta hoa cả mắt!
Vân Nhị tiểu thư vốn đã bị váng đầu do xe xóc nảy, giờ bụng lại sôi trào, cuối cùng nàng ta không nhịn được nữa, cúi người nằm rạp xuống đất nôn ra.

"
“.

” Khoé miệng Vân Hiểu Tinh run rẩy, lặng lẽ lùi về sau nửa bước để tránh bị bãi nôn của Vân Giai Ý dính vào người.

Nàng vung tay lên, ra hiệu cho người khác dỡ
hàng.

Ngọc Trân khiếp sợ nhìn Vân Giai Ý nôn chỉ còn nửa cái mạng, dùng giọng chỉ hai người họ có thể nghe thấy, tò mò hỏi: “Tiểu thư, Nhị tiểu thư bị sao thế ạ?”
Cũng không biết tiểu thư nhà nàng ấy đã chỉnh Nhị tiểu thư bao nhiêu lần, lần nào đến ngày hôm sau Nhị tiểu thư cũng tươi cười xuất hiện, thái độ tự nhiên, có thể nói là đánh mãi không chết, sao lần này mới ngồi xe ngựa chưa được bao lâu đã thành ra thế này rồi?
Vân Hiểu Tinh cũng oan lắm chứ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khó lường, trầm giọng đáp: “Ông trời tạo nghiệp còn sống được, tự tạo nghiệp thì không thể sống”
Ngọc Trân nghiêm túc gật đầu: “Tiểu thư nói rất đúng!”
Vân Hiểu Tinh cũng chẳng thèm đếm xỉa tới Vân Giai Ý, dặn dò quản sự chú ý một số điều rồi đi vào nhà của Lý Hổ.

Trương Lý chính đang đứng ở cổng, vừa nhìn thấy Vân Hiểu Tinh đã định dập đầu với nàng, nhưng lại bị Ngọc Trân ngăn lại, Vân Hiểu Tinh hỏi: “Tình hình của Lý Hổ sao rồi?”

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi ạ! Diệp đại phu nói chỉ cần điều dưỡng cẩn thận là sẽ khoẻ lại thôi! Diệp đại phu còn nói đều là công lao của người hết! Đại tiểu thư, người cứu được thằng bé cũng như đã cứu cả gia đình bọn ta!”
Trương Lý chính khóc bù lu bù loa, lại định dập đầu với nàng!
Vân Hiểu Tinh sợ Trương Lý chính dập đầu rồi đi đời luôn, bèn để Ngọc Trân trấn an ông ấy.

Nàng đi vào nhà, thấy Diệp đại phu không có ở đây, mẹ Lý Hổ thì đang đút cháo loãng cho cậu bé.

Tim Vân Hiểu Tinh bỗng thắt lại: “Đã thông gió chưa?”
Sau khi giải phẫu cần phải thông gió rồi mới được ăn, hôm qua nàng đã dặn đi dặn lại trước khi về rồi.

“Thông gió hồi sáng rồi ạ.

Mẹ Lý Hổ vội vàng gật đầu, bà ấy là một người phụ nữ không dám nói lớn tiếng, cũng không quá nhanh nhẹn, ánh mắt bà ấy nhìn Vân Hiểu Tinh tràn đầy biết ơn.

Bà ấy biết, vị Đại tiểu thư của Vân gia đã cứu đứa con duy nhất của mình.

Lý Hồ mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Vân Hiểu Tinh cũng muốn đứng lên, giọng yếu ớt: “Đại tiểu thư...!
Vân Hiểu Tinh đè cậu bé lại: “Đừng lộn xộn.

Nàng vừa nói vừa đưa tay ra bắt mạch cho cậu bé.


Mặc dù nàng không hiểu Đông y lắm, nhưng cũng có thể khám được mạch đập của Lý Hổ ổn định, sau đó vén áo của cậu bé lên kiểm tra vết mổ.

Vết mổ lành khá nhanh, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn sang Lý Hổ, cậu bé không gắng gượng được nữa mà ngủ thiếp đi.

“Thể chất của đứa nhỏ này khá tốt, nếu được huấn luyện đang hoàng thì chắc sẽ có thể thành tài đấy.

Mẹ Lý Hổ gật đầu lia lịa, bỗng nghĩ tới gì đó, bèn đi vào bếp lấy một cái bánh thô, muốn đưa cho Vân Hiểu Tinh nhưng lại sợ nàng chế bẩn, nhất thời đứng đờ ra đó không biết nên tiến hay lùi.

Vân Hiểu Tinh khôn khéo cỡ nào chứ, nàng lập tức nhận lấy bánh thô: “Đúng lúc ta đang đói bụng, cảm ơn đại tẩu nhé.

Mẹ Lý Hổ vui vẻ mỉm cười, có thể nhìn ra được vài phần xinh đẹp trên khuôn mặt nhăn nheo và thô ráp ấy.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK