Tay trái của cô còn đang cầm dây đai lưng trên váy ngủ, nhẹ nhàng sờ sờ mấy lần mới thả xuống.
Giọng của Kỷ Hàn Thanh quá mức nghiêm túc.
Hai cánh tay cô đang ôm chăn hơi di chuyển, che khuất toàn bộ cái cổ lúc trước đã lộ hết ra bên ngoài.
Sau đó Kiều Nhân dùng mười giây để suy nghĩ xem có nên nhân dịp chưa xảy ra chuyện gì mau mau bỏ chạy về phòng hay không, kết quả vừa mới nhấc chân được nửa bước, eo đã bị người ta ôm lấy. Anh vùi đầu lên cổ cô càng thấp hơn, nói khẽ: "Đến phòng anh hay là phòng em?"
Kỷ Hàn Thanh vừa mở miệng, ngay cả cơ hội từ chối cô cũng không có.
Kiều Nhân bị chặn đường trước sau, cũng chỉ còn sót lại một lựa chọn duy nhất là ngủ cùng anh. Cô đành từ bỏ, do dự mấy giây rồi đáp: "Phòng anh."
Cô còn chưa vào phòng Kỷ Hàn Thanh bao giờ.
Tóm lại cơ hội để vào phòng anh một lần cũng không dễ dàng có được. Kiều Nhân ôm chăn chặt hơn, vừa muốn thoát khỏi lồng ngực của anh, tay anh đang đặt trên eo cô đột nhiên thả lỏng, sau đó cúi người ôm ngang eo cô bế lên.
Hai chân Kiều Nhân trong nháy mắt bay lên không trung, cô sợ hết hồn, theo phản xạ có điều kiện liền đưa tay ôm lấy cổ anh.
Bởi thế mà khi hai cánh tay cô vừa buông ra, chiếc chăn mỏng vốn đang ôm trước ngực cứ thế trượt từ trên người cô xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà, tạo ra một âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
Kiều Nhân liếc nhìn chiếc chăn rơi thành một đống ngổn ngang trên sàn, vẫn còn chưa nhìn rõ người đã bị Kỷ Hàn Thanh ôm vào trong.
Hai chân anh thẳng tắp thon dài, ngay cả bước chân cũng lớn hơn so với cô không ít. Bình thường khoảng cách Kiều Nhân phải đi bằng mười mấy bước chân, anh chỉ cần vài bước là có thể đi tới.
Kiều Nhân nhanh chóng được anh đặt ngồi lên giường, anh vẫn giữ tư thế hơi cúi người, đưa tay gạt mấy sợi tóc đang dính trước trán cô ra: "Uống nước không?"
Kiều Nhân gật đầu.
Hôm nay cô đổ mồ hôi cả buổi tối, rõ ràng là mất nước quá nhiều. Nửa tiếng trước vừa mới uống một cốc nước mà lúc này miệng lưỡi đã bắt đầu khô khan.
Hơn nữa không ngừng khát nước, váy ngủ thì ướt mồ hôi dính trên người, cô cử động đều không thấy thoải mái.
"Anh đi rót nước cho em."
Kỷ Hàn Thanh gật đầu, đứng thẳng người định đi ra ngoài, Kiều Nhân liền đưa tay kéo tay anh.
Bước chân anh lập tức dừng lại, cau mày quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Kiều Nhân ngẩng đầu đối diện với anh, mấy giây sau cô còn chưa mở miệng mà mặt đã nóng lên, "....em muốn tắm rửa."
Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh hơi nheo lại, nhìn cô từ trên cao xuống trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi: "Tắm à?"
Kiều Nhân còn chưa buông tay ra. Cô không có đồ dùng để tắm.
Bên ngoài thì đơn giản, cô tùy tiện mặc cái gì cũng được, nhưng đồ lót bên trong toàn bộ đều không có, hiện tại tắm xong không thể làm gì được.
Kiều Nhân nhíu mày, còn chưa nghĩ ra phải làm sao bây giờ liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: "Sao vậy?"
Tầm mắt của anh nhẹ nhàng rơi trên bàn tay Kiều Nhân đang kéo tay mình, "Muốn ăn tắm cho em sao?"
Kiều Nhân: "..."
Câu nói như vậy nếu đặt vào trường hợp của người khác thì tuyệt đối chính là ngang tầm với hạ lưu.
Nhưng nói ra từ miệng Kỷ Hàn Thanh thì càng giống như là có ý tứ ám chỉ rõ ràng.
Kiều Nhân càng nhíu mày chặt hơn, cũng không che giấu nhăn nhó siết chặt tay, ngước mắt nhìn anh. Giọng cô mềm mại, kéo dài như đang làm nũng: "Em không mang... đồ lót để thay."
"Trong tủ quần áo có."
Kiều Nhân theo bản năng hỏi: "Của ai?"
Còn có thể là của ai?
Kỷ Hàn Thanh bị cô chọc cười, đôi mắt cong lên ngày càng đẹp, "Của em."
Kiều Nhân cúi đầu, tầm mắt lướt qua trước ngực mình, sau đó hết sức bối rối nắm chặt cái váy.
Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, ngay cả dáng vẻ cũng đầu cũng đẹp hơn so với người khác một chút, tay Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng cử động sau đó nắm chặt bàn tay cô nhẹ nhàng mân mê: "Anh hỏi Kỷ Niệm."
"..." Kiều Nhân sững sờ, cô vốn cho rằng kỹ thuật của Kỷ Hàn Thanh cao siêu, dùng mắt thường có thể nhìn ra được. Kết quả lúc này nghe anh nói vậy, không chỉ chênh lệch so với đáp án trong tưởng tượng của cô một chút. Kiều Nhân sửng sốt vài giây mới phản ứng được, "Anh hỏi cậu ấy làm gì?"
Kỷ Hàn Thanh khẽ cười: "Nếu không thì hỏi em à?"
Kiều Nhân lại không có gì để nói: "..."
Anh cúi người liếc nhìn cô một cái, càng được đằng chân lân đằng đầu: "Hay là... anh tự mình sờ xem?"
Kiều Nhân: "..."
Trình độ không biết xấu hổ của người này quả thực vượt quá xa so với tưởng tượng của cô.
Kiều Nhân thở dài, nhấc chân đá lên ống quần của anh một cái.
Người kia bị đạp một cước cũng không tức giận, cười trầm thấp sau đó ngồi thẳng lên nhấc chân đi ra cửa.
Động tác của Kiều Nhân rất nhanh, căn bản xem phòng tắm như là chiến trường.
Từ lúc đi vào đến lúc đi ra thời gian chỉ 15 phút, mà 15 phút này đã bao gồm cả thời gian gội đầu.
Kiều Nhân ở trong phòng tắm dùng khăn tắm quấn quanh người thật chặt, lúc đi ra còn dè dặt từng chút một, hé cửa ra một chút sau đó mới rón rén bước ra.
Tóc cô vẫn còn ướt, vì ban nãy không lau cẩn thận, lúc này đang nhỏ xuống từng giọt nước, trong chốc lát khiến khăn tắm trên người bị thấm ướt không ít.
Kỷ Hàn Thanh cũng đã lấy nước quay lại, cốc nước được đặt lên tủ đầu giường, hơi nóng bay lên trên tạo thành một khoảng sương mù.
Kiều Nhân đứng tại chỗ vài giây, mãi tới khi người kia nhìn sang, "Sao không qua đây?"
Kiều Nhân vẫn đứng im không nhúc nhích.
"Hay là anh bế em qua?"
"..."
Từ trước đến nay người này vẫn luôn nói được làm được, Kiều Nhân không đắn đo nửa giây lập tức bước đến.
Kỷ Hàn Thanh đã thu lại tầm mắt, mở laptop ra không biết đang làm gì.
Kiều Nhân không dám làm gì quá manh động, sau đó mấy phút, cô vừa quay đầu thì phát hiện anh vẫn đang nhìn chăm chú lên màn hình laptop, căn bản không hề nhìn cô một cái.
Đúng là Kiều Nhân chỉ mải nhìn anh chằm chằm, bật máy sấy tóc lên một lát, hơi nóng thổi đến khiến da đầu nóng lên cô mới có phản ứng, khẽ "A" một tiếng.
Một giây sau, Kiều Nhân còn chưa kịp tắt máy sấy đi đã thoáng nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh bỏ laptop trên đùi sang một bên, sau đó anh đưa tay lấy lại máy sấy trong tay cô rồi ấn vai cô nằm lên chân mình, nghiêm túc giúp cô sấy tóc.
Kiều Nhân cảm thấy hôm nay quả thật không bình thường.
Điều không bình thường chính là hôm nay Kỷ Hàn Thanh quy củ quá mức, hoàn toàn kìm chế thậm chí có chút không giống anh.
Ngón tay anh luồn vào tóc cô, động tác cứng nhắc nhưng rất dịu dàng. Kiều Nhân ngửa mặt lên nhìn anh một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Chú nhỏ, không phải là lần đầu tiên anh sấy tóc cho người khác đấy chứ?"
Yết hầu Kỷ Hàn Thanh chuyển động: "Đừng nói chuyện."
Kiều Nhân giật giật chuyển động đầu trên đùi anh, "Anh trả lời em trước đi."
Dứt lời, âm thanh của máy sấy tóc vụt tắt.
"Kiều Nhân," Giọng anh vang lên ngay sau đó, anh hơi nheo mắt nhìn cô, ánh mắt và giọng nói đều mờ ám, "Em không nhớ lần trước anh bảo em đừng nói chuyện, sau đó xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Nhân: "..."
Đề tài chuyển quá nhanh, trong chốc lát Kiều Nhân không nhớ ra được.
Kiều Nhân ngẩn người: "Lúc nào?"
Khóe môi Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng cong lên: "Ngồi dậy, anh cho em biết."
Kiều Nhân nghe lời đàng hoàng ngồi dậy, vừa định hỏi lại, anh liền ngoắc ngoắc ngón tay với cô, "Lại đây một chút."
Giọng anh rất êm tai, đặc biệt là lúc hạ thấp, giống như có ý muốn đầu độc người khác.
Kiều Nhân bất giác muốn ghé sát lại, đầu gối vừa chuyển động thì đột nhiên bị anh cúi người đè xuống giường.
Kỷ Hàn Thanh cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, ngón tay chạm vào làn váy của cô đẩy lên trên.
Giọng anh vẫn trầm thấp nặng nề, có chút khàn khàn, còn có chút mơ hồ không rõ: "Chính là như thế này."
Hô hấp của Kiều Nhân ngưng trệ, ngón tay đặt lên vai anh, vừa định đẩy ra liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hạ giọng văng tục. Một giây sau, anh giật chiếc chăn phủ lên người Kiều Nhân, xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Kiều Nhân: "..."
(Tội cho chú tôi quá =))))))))))))
Vừa nãy hình như cô cũng không nói gì, nhưng phản ứng của Kỷ Hàn Thanh giống như cô tàn nhẫn bắt nạt anh vậy.
Kiều Nhân sờ sờ mũi, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, túm chăn nằm xuống.
Đên nay trôi qua vừa dài vừa ngắn.
Từ hai giờ đến bảy giờ, Kiều Nhân gặp ác mộng ba lần, mỗi lần tỉnh lại đều đang ở trong lồng ngực của Kỷ Hàn Thanh.
Lúc hơn bốn giờ, Kiều Nhân tỉnh rồi mà còn sợ hãi hồi lâu, làm thế nào nước mắt cũng không ngừng lại được. Cô sợ đánh thức Kỷ Hàn Thanh, cố gắng khịt mũi nhẹ nhàng nhất có thể, kết quả mấy phút sau vẫn nghe thấy anh mở miệng hỏi: "Gặp ác mộng à?"
Kiều Nhân nhẹ giọng đáp.
Tay của anh đưa lên nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, yên tĩnh một lúc mới hỏi không rõ ý tức: "Lục Kỳ phải không?"
Kiều Nhân không hiểu, giọng mũi nặng nề: "Cái gì?"
Kỷ Hàn Thanh cũng không trả lời cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, "Ngoan, ngủ đi đã."
Hiếm khi một đêm Kiều Nhân gặp nhiều ác mộng như vậy.
Cái cảm giác này giống như lúc nhỏ cô bị sốt rất cao, cả đêm ngủ không yên.
Hơn năm giờ, Kiều Nhân mới được Kỷ Hàn Thanh dỗ ngủ say.
Kết quả cảm giác ngủ chưa được lâu, gần tám giờ Kiều Nhân đã bị tiếng chuông điện thoại của Kỷ Hàn Thanh đánh thức.
Người kia nghe máy rất nhanh, sau khi thu lại cánh tay mình đang để trên người cô thì cầm điện thoại đi ra ban công nghe.
Kiều Nhân nằm trên giường hai phút, mệt thì vẫn mệt nhưng không thể ngủ được nữa, cô đẩy chăn ra, đi dép lên vào tới gần ban công.
Anh đang quay lưng về phía cô nghe điện thoại, Kiều Nhân không thấy vẻ mặt của anh nhưng lúc đến gần vài bước thì nghe thấy giọng điệu của anh không được tốt: "Ai cho cậu kể chuyện ma cho cô ấy?"
Kiều Nhân dừng bước, nhất thời biết được người ở đầu bên kia là ai.
Lục Kỳ cảm thấy cực kỳ oan ức: "Anh rể..."
"Gọi ai vậy?"
Lục Kỳ chỉ có thể quy củ sửa lại cách xưng hô: "Kỷ tổng, là chị Kiều bảo em nói tiếp, lúc đó anh cũng nghe thấy mà..."
"Tuy rằng chị ấy là bạn gái của anh, nhưng chúng ta làm người cũng nên nói có lý một chút phải không ạ?"
"Nói có lý?"
Kỷ Hàn Thanh cười gằn, "Cậu khiến cô ấy sợ tới mức khóc mà còn muốn tôi nói lý với cậu?"
Lục Kỳ: "..."
Kiều Nhân tuy rằng không ngủ được, nhưng sáng sớm ra nghe thấy lời này lại cảm thấy rất lọt tai. Cô nhẹ nhàng cong môi nở nụ cười.