Khóe môi anh hơi cong lên, mi mắt rủ xuống mang theo nửa phần ý cười. Một tiếng cười ngắn ngủi truyền ra từ cổ họng, vừa trầm lại vừa khẽ.
Vì phải chú ý đến khoảng cách với hai người đang ngồi đối diện, nên Kiều Nhân chỉ có thể nghe thấy tiếng cười này, còn mặt không biến sắc nhìn phía trước.
Kết quả là vừa đảo mắt một cái còn chưa kịp định thần thì Kiều Nhân đã nghe thấy một tiếng quát khẽ: "Cười, cười, cười, cười cái gì mà cười!"
Kỷ Văn Quang nhìn con trai một cái, "Kỷ Hàn Thanh, con tự hào lắm hay sao?"
Kỷ Hàn Thanh không nói gì, hơi cụp mắt, chỉ có khóe môi là không chút tiếng động nhẹ nhàng cong lên như đang ngầm thừa nhận.
Đúng là anh rất tự hào.
Kỷ Văn Quang nhìn dáng vẻ này của Kỷ Hàn Thanh, càng lúc càng cảm thấy tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Chỉ cần nghĩ tới việc sau này Ngụy Duyên gọi ông là thông gia, rồi quan hệ của Ngụy Duyên và Kỷ Hàn Thanh rối tinh rối mù là Kỷ Văn Quang đã cảm thấy đau đầu.
Ông đi ra ngoài vẽ cảnh thiên nhiên, những vấn đề lớn nhỏ đều từng gặp qua không ít, nhưng mấy chục năm qua cũng chưa bao giờ thấy đau đầu như vậy.
Dường như ngậm một ngụm nước trà trong miệng, đắng hơn so với bình thường.
Kỷ Văn Quang vội vàng cầm cốc nước lên, sau khi mạnh mẽ uống vài ngụm mới mở miệng: "Hai đứa mới hẹn hò bao lâu, nhanh như vậy đã đi đăng ký rồi, đã nghĩ tới trách nhiệm chưa?"
Có thể là ngữ điệu nhất thời không khống chế được nên giọng Kỷ Văn Quang nặng hơn vài phần. Ông vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vai Kiều Nhân đang run lên.
Không khác so với mấy sinh viên trẻ của ông là bao, giống như bị ông dọa sợ.
Giọng Kỷ Văn Quang hơi chậm lại, "Hơn nữa cũng không nói trước cho cha mẹ biết... Nếu như đặt vào thời đại chúng ta..."
"Anh bớt dài dòng đi một chút!"
Từ Thanh Hồng đưa tay can ngăn ông nói tiếp, "Không phải có câu nói thế này sao, hẹn hò không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là lưu manh đùa cợt."
Kỷ Văn Quang: "Có sao?"
"Anh có ý gì, không tin lời em sao?"
"Nói lúc nào?"
"Anh còn quản xem người ta nói lúc nào à..."
Bên đó hai người tôi một câu ông một câu, nhanh chóng đi lệch chủ đề.
Mà Kiều Nhân ở bên này, bàn tay đặt trên đùi Kỷ Hàn Thanh được anh nhẹ nhàng siết chặt, mỗi ngón tay đều cảm nhận được sức mạnh của anh. Cô thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ bàn tay được anh bao lấy hoàn toàn bình tĩnh lại.
Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu, "Còn khó chịu không?"
Kiều Nhân lắc đầu, "Tốt hơn rồi."
Sau khi tắm nước nóng, thay quần áo khô ráo, ban nãy Từ Thanh Hồng còn đun một bát nước gừng nóng để trước mặt cô, lúc này cô đã uống hết hơn một nửa. Khí lạnh đã bị đánh tan không ít, thậm chí trên chóp mũi Kiều Nhân còn bắt đầu đổ mồ hôi.
"Nóng à?"
Kiều Nhân đưa tay phẩy phẩy bên gò má, "Có chút."
Kỷ Hàn Thanh buông tay cô ra, rót một cốc nước lạnh đưa tới.
Hai lòng bàn tay Kiều Nhân áp lên chiếc cốc, chưa tới vài giây lòng bàn tay đã bị hơi nước làm cho ươn ướt. Nhiệt độ trên tay đúng là đã giảm xuống không ít, cô đưa tay sờ lên trán. Một loạt động tác liền mạch, chỉ có điều mới sờ được chưa lâu đã nghe thấy Kỷ Văn Quang hỏi: "Cháu đang làm gì thế?"
"........."
Tay Kiều Nhân cứ thế cứng đờ trên trán.
Không biết từ lúc này hai người đã giải quyết xong vấn đề trích dẫn lời nói, đang cùng nhau nhìn về phía cô, ánh mắt kinh ngạc không hiểu.
Kiều Nhân hé môi, ".......Hơi nóng ạ."
Thấy gương mặt cô còn hơi hồng hồng, Từ Thanh Mân càng lườm Kỷ Văn Quang ác hơn, "Anh xem, anh làm Tiểu Kiều sợ rồi kia."
Kỷ Văn Quang: "............"
Rõ ràng ông chỉ hỏi vấn đề rất bình thường.
Hơn nữa Kỷ Văn Quang cũng không hề cảm thấy mình là người có tính cách nóng nảy, có thể nói là ôn hòa hơn một nửa số người trên thế giới này rồi, sao bỗng nhiên lại biến thành ông dọa cô bé sợ?
Ánh mắt Kỷ Văn Quang trầm xuống: "Chú làm cháu sợ tới mức bị nóng à?"
Kiều Nhân lập tức lắc đầu, "Cháu bị cảm... Chắc là do sau khi uống thuốc xong thì mới đổ mồ hôi ạ."
Dứt lời, Kỷ Hàn Thanh lặp lại từng chữ rất nhẹ nhàng, hơn nữa dường như còn có thâm ý khác: "Đổ mồ hôi ạ."
Kiều Nhân: "......."
Đúng là Kỷ Văn Quang không hề chú ý tới những lời này, ông đang nhìn Kiều Nhân, trong đầu chỉ còn lại duy nhất hai câu thành ngữ: "ván đã đóng thuyền" và "gạo nấu thành cơm".
Hai người này giấy đăng ký kết hôn cũng đã lĩnh rồi, ông không có cách nào bắt bọn chúng đi đến cục dân chính ly hôn nữa.
Huống hồ bây giờ cũng không có lý do gì để bắt bọn chúng phải ly hôn cả.
Trước nay nhà họ Kỷ luôn dân chủ, Kỷ Văn Quang và Từ Thanh Mân đều không phải người khó tính. Hai người ban nãy vừa trao đổi cộng thêm khuyên giải, bàn bạc một chút, lúc này liếc mắt nhìn nhau, Từ Thanh Mân nghiêm mặt hỏi: "Bao giờ định làm lễ cưới?"
Kiều Nhân: ".........."
Lần này đến lượt Kỷ Hàn Thanh mặt không biến sắc đáp: "Sau rồi bàn ạ."
"Sau rồi bàn nghĩa là lúc nào?" Kỷ Văn Quang truy hỏi, "Con cũng định như cái nhà lão Lý kia, bụng lớn rồi mới làm lễ cưới à?"
Đó là phụng tử thành hôn*.
(Phụng tử thành hôn: Kết hôn vì có con với nhau.)
Nhưng mà Kỷ Hàn Thanh và Kiều Nhân khẳng định là không giống vậy, anh nhẹ nhàng cong môi, "Đợi qua khoảng thời gian bận rộn này ạ."
Cuối cùng Kỷ Văn Quang cũng không hỏi tới cặn kẽ vấn đề nữa.
Dù sao cũng là con trai ruột của mình, cũng mang một chút tính cách giống ông, Kỷ Văn Quang "Ừ" một tiếng: "Vậy cũng tốt."
Tiền trảm hậu tấu cũng có chỗ tốt.
Bớt đi chút thời gian vòng vo, nói không chừng còn tốt hơn việc phí lời khiến bọn họ phải suy nghĩ nhiều.
Bởi vậy, những việc này là đã đủ rồi.
Kỷ Văn Quang hài lòng, sau khi nghĩ thông suốt liền cảm thấy cả người rất khoan khoái, thoải mái dựa lưng vào ghế, "Định khi nào sinh con?"
"Không vội ạ."
26 tuổi rồi mà còn không vội?
Lão Vương nhà hàng xóm đã bế hai đứa cháu trai rồi, Kỷ Văn Quang thầm nghĩ đúng là vô dụng. Nhưng vì Kiều Nhân đang ở đây nên ông cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ trầm giọng nói, "Vậy hai đứa xem mà làm."
"Vâng."
"Cha hi vọng trước năm 60 tuổi có thể được bế cháu gái của mình."
"Vâng."
Kiều Nhân lén lút kéo ống tay áo của Kỷ Hàn Thanh, "Khi nào cha 60 tuổi?"
"Sang năm."
Kiều Nhân: ".........."
Tâm trạng của Kiều Nhân suốt cả buổi chiều giống như đang ngồi trên một chuyến tàu siêu tốc.
Ban đầu thì lo lắng, phần giữa thì thấp thỏm lên xuống, tới cuối cùng sau khi mọi chuyện hoàn toàn lắng xuống thì dường như còn cảm thấy một chút hào hứng.
Đêm đó sau khi về nhà, Kiều Nhân rửa mặt xong nằm lì trên giường, gửi tin nhắn wechat cho Kỷ Hàn Thanh bắt anh giải đáp thắc mắc của mình: [Có hai vấn đề muốn hỏi anh.]
[Vấn đề gì?]
[Tại sao anh phải nói với cha mẹ anh là chúng ta đã đăng ký rồi?]
Đầu bên kia hỏi ngược lại: [Anh nói thế khi nào?]
Kiều Nhân: "........."
Đúng là hình như anh chưa từng nói vậy.
Từ đầu tới cuối đều là hai vợ chồng Kỷ Văn Quang tự mình nói.
Được thôi, Kiều Nhân lại chuyển chủ đề: [Lúc em nói uống thuốc cảm đổ mồ hôi, anh cười cái gì?]
[Không cười gì cả.]
Kiểu cười lúc đó của Kỷ Hàn Thanh, lại còn cả ngữ điệu, hoàn toàn giống như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác vậy. Kiều Nhân gõ từng chữ một: [Em không tin.]
[Chỉ là đột nhiên nhớ ra, không chỉ uống thuốc cảm mới có thể đổ mồ hôi.]
Vài giây sau, đầu bên kia lại gửi tin nhắn tới: [Có vẻ cũng không hoàn toàn là không có căn cứ khoa học.]
Kiều Nhân: "............"
Quả nhiên, cô không nên hỏi vấn đề này.
Lời editor: Chương mới cho ngày đầu năm nè ~ Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm đến mình, hôm nay mình ổn hơn rồi. (Cho bạn nào chưa biết thì hôm qua mình bị bỏng nước sôi ở vai nên đã phải lỡ hẹn chương mới T^T) Chúc mọi người năm mới vui vẻ, gặp nhiều may mắn, luôn có sức khỏe dồi dào nhé. Hi vọng chúng ta sẽ luôn gắn bó với nhau thật lâu không chỉ trong Trái Tim mà còn cả những bộ truyện khác nữa <3
P.s: Còn 8 chương thôi nè ~