Hơn nữa lúc đó đúng là Kiều Nhân bị chảy máu thật, nhưng mất máu không nhiều, chỉ là lúc ngã xuống đấy đầu gối bị trầy da, vừa nãy chẳng qua là Kiều Nhân nói quá lên mà thôi.
Anh càng cau mày chặt hơn, "Cũng không cảm thấy đau?"
Dường như anh không tin điều Kiều Nhân vừa nói.
Đầu ngón tay Kiều Nhân vuốt ve mi tâm của anh, sau đó nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh, "Chỉ là... tác dụng hơi chậm."
Lúc đó cô bị đâm phải chỉ thấy chân hơi tê, lại vội vàng đi học. Kết quả học được nửa tiết mới phát hiện chân đau tới mức đó.
Khi ấy Tống nữ sĩ vừa đến phòng y tế của trường, nước mắt cô bắt đầu dâng lên.
Tự sát cái chó gì.
Rách da thôi đã đau muốn chết rồi, kiểu hành động tự sát này càng không cần phải nói.
Không thích hợp với cô.
Ngón tay Kiều Nhân khẽ động đậy, nhẹ nhàng sượt qua lông mày anh, "Vừa nãy em chỉ nói vậy cho Hạ vũ nghe thôi, nên nói hơi khoa trương một chút."
Kỷ Hàn Thanh khẽ cười, "Không khoa trương."
"Hả?"
"Anh tin hết."
Kiều Nhân: "..."
Trước đây Kỷ Niệm nói cô có thiên phú diễn xuất, Kiều Nhân còn nhăn mũi coi thường.
Kết quả hôm nay xét đến phản ứng của Kỷ Hàn Thanh và Hạ Vũ, có vẻ đúng như vậy thật, cô cũng có một chút thiên phú đi.
Cằm Kiều Nhân đặt trên vai anh hơi di chuyển, miệng đang kề sát bên tai anh cũng rời ra xa. Vừa ngước mắt lên đã thấy những con số không ngừng giảm dần, sau khi hiện số "1", thang máy dừng lại hai giây rồi mở cửa ra.
Kỷ Hàn Thang nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, "Tất cả chuyện vừa rồi đều là bịa thôi à?"
"Cũng không hẳn..."
Giọng Kiều Nhân trầm xuống, anh nhấc chân bước về phía trước, cô siết chặt cánh tay ôm anh chặt hơn, "Ngoài việc bị đâm xe thì còn lại đều là thật."
Kỷ Hàn Thanh đã cõng cô đi ra khỏi tòa nhà.
Bân ngoài, ánh mặt trời chiếu xuống đánh tan toàn bộ cảm giác mát mẻ trên người kiều Nhân. Cô bị ánh mặt trời chiếu vào phải nheo mắt lại, nói lần nữa: "Bị bạn học nữ nói xấu, cũng bị bạn nam cùng bàn sờ soạng."
"Chạm vào đâu rồi?"
"Chạm vào dưới chân," Kiều Nhân chớp mặt, "Hôm đó tâm trạng em không tốt nên tùy ý cầm được cái gì liền đập cái đó lên."
"Tại sao tâm trạng không tốt?"
Người này hiếm khi nói nhiều như vậy.
Kiều Nhân cũng không phiền, chỉ cảm thấy giọng anh thật dễ nghe, mỗi chữ dường như đều lọt vào trong tâm can của cô. Cô nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng thật dài, như là dùng sức suy nghĩ mấy giây mới đáp: "Hình như là vì có một câu hỏi không biết làm."
Hình như là trong đề thi vật lý.
Học sinh chuyên văn như Kiều Nhân bị dằn vặt tới mức không muốn sống, còn bị người khác đổ thêm dầu vào lửa, nếu như cô không làm gì thì đúng là có lỗi với cái thùng dầu như cậu ta.
Lần này Kiều Nhân nói xong nửa ngày mà không thấy Kỷ Hàn Thanh đáp lại.
Mãi tới khi cửa xe ở ghế phụ được mở ra, Kiều Nhân được đặt ngồi vào trong, vừa ngẩng đầu lên còn chưa kịp nói gì thì cửa xe đã bị đóng lại rồi.
"......"
Người đàn ông này tâm trạng càng ngày càng kì lạ.
Nửa phút sau, Kỷ Hàn Thanh mở cửa bên ghế lái, lên xe.
Miệng Kiều Nhân giật giật, hỏi câu thăm dò: "Dọa anh rồi à?"
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, không nhìn cô, cũng không nói gì.
"Thật ra chuyện này cũng không ảnh hưởng tới em quá nhiều..."
Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rất sâu, giống như muốn nhìn thầu suy nghĩ của cô, giọng nói của Kiều Nhân ngừng lại, "Thật mà."
Hoàn cảnh sống của mỗi người không giống nhau, tính cách và năng lực cũng không tương đồng. Kiều Nhân từ nhỏ đã tiếp xúc với những loại người không tử tế trong xã hội, ban đầu thật sự cô không coi chuyện mấy bạn học nữ nói xấu mình là chuyện to tát.
Cô đến một môi trường mới, vốn chỉ có một mình, để mặc cho bọn họ chỉ trỏ mấy ngày, dần dần thời gian sẽ che đi những tin đồn nhảm kia, kết quả trên đường che lấp lại xảy ra sự cố.
Kiều nhân quay đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mà chăm chú, "Đối với em việc ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, chắc là sau sự việc kia, mẹ em sợ em bị người ta bắt nạt mà không có năng lực phản kháng nên bắt em và chị họ đi học Teakwondo.
"Lần này em không nói dối chữ nào hết."
Cũng không biết lần này anh có tin không, nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới mở miệng nói: "Thắt dây an toàn vào."
Kiều Nhân thấy anh cuối cùng cũng bình thường một chút, lại bắt đầu được voi đòi tiên dựa người vào ghế, "Em không muốn thắt."
Kỷ Hàn Thanh nhìn cô vài giây, cuối cùng thật sự hết cách, đành vươn người sang kéo dây an toàn, cúi đầu cài vào cho cô.
Kiều Nhân vừa cụp mắt là có thể nhìn thấy mái tóc ngắn trên trán anh, bên dưới mái tóc là gương mặt tinh tế cuốn hút, cô nghiêng đầu, "Còn có, chính là không thích bị đàn ông khác chạm vào người."
Lúc cô nói câu này, đầu ngón tay Kỷ Hàn Thanh vừa sượt qua mu bàn tay cô.
Kiều Nhân mím môi, tự giác nói thêm: "Anh không tính."
Anh vẫn giữ tư thế hơi cúi đầu, ngước mắt nhìn cô, "Anh không tính là đàn ông sao?"
Khóe môi Kiều Nhân càng cong cong hơn, "Không tính là người đàn ông khác."
Kỷ Hàn Thanh đã giúp cô thắt dây an toàn xong.
Khoảng cách giữa hai người còn chưa giãn ra, tầm mắt anh dường như bao trọn cả khuôn mặt cô, "Lần đầu tiên anh say rượu làm càn với em, nếu như bên cạnh có đồ gì đó, có phải em cũng sẽ đập anh không?"
Kiều Nhân suy nghĩ vài giây, nhanh chóng lắc đầu.
"Từ lúc đó đã thích anh rồi?"
Kiều Nhân vẫn lắc đầu, nháy mắt, nói rất chậm: "Bị anh quyến rũ."
Từ trước đến nay cô không thích tiếp xúc quá gần với người uống rượu say, nhưng Kỷ Hàn Thanh không giống vậy.
Lúc người này nửa tỉnh nửa say là đặc biệt quyến rũ.
Kiều Nhân đúng là đã bị đầu độc, vì thế nên sau đó dù có kịp phản ứng cô vẫn không đẩy anh ra ngay.
Cho nên nói sắc đẹp hại người.
Đối với đàn ông hay phụ nữ thì đều giống nhau cả.
Kỷ Hàn Thanh nở nụ cười trầm thấp, ngón tay nâng cằm cô lên, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nóng bỏng của cô một cái: "Lại quyến rũ em lần nữa."
Kiều Nhân cũng không rời ra, hai cánh tay nhỏ nhắn hơi đưa lên, ôm lấy cổ anh ghì chặt xuống, chủ động hùa theo nụ hôn này,
Dường như nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi tới khi Kiều Nhân không thể thở nổi, mơ màng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của trẻ con: "Mẹ, sao chú này lại đè lên chị ấy làm gì vậy ạ?"
"Đừng nhìn đừng nhìn, chú đang kể chuyện cho chị ấy nghe thôi."
Kiều Nhân: "..."
Cô đang nghĩ tới cách giải thích "kể chuyện" này.
Mà Kỷ Hàn Thanh chỉ nghĩ đến cách xưng hô "chú" và "chị".
Tay phải của anh vẫn đang đặt trên cằm Kiều Nhân, khóe môi cong lên, sau khi đưa tay kéo cửa xe lên mới tiếp tục nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô: "Phải là chú và dì mới đúng."
Kiều Nhân chẳng buồn phản bác, vành tai bị hơi thở nóng bỏng làm cho có chút buồn buồn. Cô cụp mắt, cảm nhận được anh đang tì cằm lên vai mình, "Nãy giờ anh không nói năng gì, có phải là đau lòng cho em không?"
Dừng một lát, cô lại tự nói một mình: "Em vẫn không dám nói với mẹ em những chuyện này."
Tống nữ sĩ từng hỏi, nhưng lần nào cô cũng chỉ đáp vài câu có lệ.
Trong chớp mắt, bên tài truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, "Ừ."
"Vậy sau này anh phải đối xử dịu dàng với em một chút."
"Được."
Trên giường cũng phải dịu dàng."
Người kia khẽ cười, vừa dịu dàng lại vừa ung dung nhả ra hai chữ: "Nằm mơ."
P.s: Chắc là mình sẽ cố lết thêm chương 84 trong đêm nay luôn.