【000】: “Được rồi, vậy thôi. Có gì mới sẽ liên lạc, các bảo bối chú ý an toàn.”
Đội trưởng Bùi thân mật nhắc nhở trên kênh, đội viên Đội A chuẩn bị đầy đủ,
【003】: “Sếp, anh yên tâm đi, mặc một bộ âu phục, ăn nhẹ một chút, hẹn gặp lại anh sau!”
【001】: “Gặp nhau dưới Đại kim tự tháp, đội trưởng.”
【000】: “Tận hưởng ghế đôi của khoang hạng nhất với A Trạch đi ha ha.”
【001】: “Cái gì mà hai người… khoang hạng nhất gì? Đó là ghế thương gia, trưởng phòng keo kiệt của chúng ta, tôi chỉ trông cậy vào tương lai anh đi theo Chương tổng phát tài chăm sóc cho mấy đứa nhỏ chúng tôi đây!”
Chỉ có tay súng bắn tỉa tiên sinh của Đội A là im lặng không thích nói chuyện.
Tay súng bắn tỉa thường ít nói, người có tính cách náo nhiệt ầm ĩ không thể làm được công việc này vì luôn phải hành động một mình quanh năm khi thực hiện nhiệm vụ, ở giữa rừng rậm, phía sau cồn cát, chui rúc và ẩn nấp trong bóng tối, có khi là bảy tám tiếng đồng hồ ngồi bất động canh gác, đếm kiến bò qua bò lại trước mắt trong một thời gian dài …người như vậy không thể nói quá nhiều.
Chung Trạch ho khan một tiếng trên kênh, tỏ vẻ “vẫn luôn ở đây”.
Bùi Dật cười: “Chậc ~ tôi thích tích chữ như vàng, đặc biệt ngầu, đàn ông làm sao.”
Những lời này lại làm cho hai vị khác không khỏi nổi da gà. Phạm tiểu đệ không nhịn được mà hô to gọi nhỏ, “Đội trưởng anh không thương tôi sao? Không phải nha, anh đã nói tôi mới là cục cưng anh yêu nhất mà, nếu không phải, vậy ra anh toàn nói điều vô nghĩa thôi sao!”……
“Ngắt đây, hẹn gặp lại.” Đội trưởng lưu loát mà cắt đứt hắn.
Trong vài năm qua, Bùi Dật đã chịu trách nhiệm thu thập thông tin tình báo và thực hiện nhiệm vụ ở khu vực Bắc Phi và chính xác là ở Cairo đã xảy ra sự cố.
Bộ phận Cairo khẩn cấp cầu cứu, một vụ tấn công sinh hóa tương tự lại xảy ra ở đó, được nghi ngờ là có cùng nguồn gốc và liên quan đến vụ án ở La Mã! Nghi phạm hung tàn đang lẩn trốn, khẩn cấp cần binh lực hỗ trợ!
Đội trưởng Bùi của Đội A – Bắc Phi đã tập hợp nhân lực của mình trong vòng 12 giờ và nhanh chóng đến Cairo.
Vốn dĩ còn muốn ở Lâm Loan chơi với cha mẹ, Diễm Diễm còn đang nhiệt tình hẹn hắn ra biển, nói là Nghiêm tổng kiếm được nhiều nóng tay không biết khoe khoang như thế nào nên mua một chiếc du thuyền sang trọng mời người quen đi du lịch.
Bùi Dật lấy lý do đơn giản, thô bạo từ chối, “Nghiêm tổng là ai? Không phải là Nghiêm Tiểu Đao chứ? Anh trai của em trước đây không hợp với anh ta, mấy người ra biển chơi đi, tôi không đi.”
Hắn rất muốn đi.
Hoặc là do mấy tháng nay tâm trạng thay đổi rất nhiều, tình cảm gương vỡ lại lành, nhiệt độ xung quanh đã âm thầm ảnh hưởng làm hắn cảm nhận khái niệm “nhà” không còn giống trước kia. Hắn đột nhiên bắt đầu khao khát một cuộc sống bình yên, an toàn, có người yêu bầu bạn trong cuộc sống.
Dư vị thân mật khiến hắn cảm thấy chưa được thỏa mãn, lại buộc phải chia tay. Tối hôm qua hắn vội vàng gọi điện thoại, nói với Chương tổng: “Ca, lại sắp đi công tác.”
Hẹn gặp lại, Ca, anh cũng bảo trọng.
Bùi Dật hoàn toàn không ngờ tới còn có thể gặp được người quen ở khoang thương gia.
Hắn đeo kính cận màu trà và đội mũ tròn để che mặt, lên máy bay duỗi thẳng đôi chân dài bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Hành khách bên cạnh, sau khi cất cánh mới đi vệ sinh một chuyến, vẻ mặt vui vẻ trở về, thu dọn sạch sẽ rồi bỏ đi.
“Anh đến trạm rồi sao?” Bùi Dật còn buồn bực, trên không trung không dừng lại được, hắn đi đâu?
“Có người ở khoang hạng nhất nhất định phải đổi chỗ với tôi.” Hành khách kia nhún vai, “Gặp chuyện buồn cười!”
“……” Bùi Dật hơi sững sờ.
Lập tức, người đàn ông từ khoang hạng nhất vén rèm cửa đi tới, làm cho hắn giật mình tại chỗ, thật lâu không nói nên lời.
Người đàn ông tên Chương Thiệu Trì này, mặc một bộ âu phục lịch sự màu đen, đeo kính râm, nghiêm túc, yên lặng ngồi xuống, cẩn thận đảo qua bốn phía, thiếu chút nữa dán ba con số lên trán: 007.
Bùi Dật trong đầu chính là một quả cầu bằng sợi vonfram đang cháy, rít lên “ong ong”, mình bị người khác theo dõi sao? Lão này làm sao có thể đuổi kịp chuyến bay này, một tấc cũng không rời bám theo sau?
Hắn đã rất nhiều lời nói với Liên trưởng phòng và Trần phó phòng, vỗ bàn cầu xin mới được nhiệm vụ lần này. Hai lão già kia cố hết sức ngăn cản không muốn để hắn đi ra, dự định để cho tổ AB bên cạnh tiếp nhận. Là hắn dùng lý lẽ mà tranh đấu, kiên quyết tiếp tục cùng vụ án này, nó đã thành một vụ liên hoàn án tấn công khủng bố, hung thủ lại đang giơ đuốc cầm gậy mà khiêu khích chính nghĩa liên minh, khiêu chiến hắn.
Đương nhiên, người sau lưng khiến hắn lo lắng không chỉ là tên tội phạm bị truy nã Lãnh Kiêu, mà còn là người “Đã chết” trong hồ sơ kia, đặc vụ át chủ bài Lệ Hàn Giang trong truyền thuyết của MCIA6, hắn muốn gặp lại người này.
Vì vậy, trên máy bay này, có người không mời mà đến?
Bùi Dật đút hai ngón tay vào túi âu phục Chương tổng, không có? Hắn rướn người tìm tòi, trực tiếp sờ vào túi áo bên trong của đối phương, gắp ra một cái cuống vé.
Trên vé máy bay căn bản không phải là cái tên “Chương Thiệu Trì”, chẳng trách hắn hoa mắt không điều tra ra trước khi lên máy bay.
“Anh?……”
“Như thế nào?”
“Làm sao anh lên được?” Bùi Dật trừng mắt nhìn người.
“Em cho rằng chỉ có em có sáu hộ chiếu sao?” Người đàn ông lộ ra ánh mắt khinh thường từ dưới kính râm, có chút đắc ý và mừng thầm vì mình lừa gạt thành công.
Chương Thiệu Trì cũng lười tranh chấp với Bùi Dật, không cần phải giải thích hắn làm thế nào để có được tin tình báo, hoặc là đoán được, đêm vội vàng nói lời tạm biệt Bùi Dật qua điện thoại là vì muốn đi chuyến bay này, tạm dừng ở New Delhi sau đó chuyển hướng đến Cairo, lại đến Bắc Phi hành động……
Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, nghĩ chuyện gì, nên nghĩ chuyện gì, sớm đã suy nghĩ rõ ràng.
Vị ông chủ này thậm chí còn giấu người yêu mua thêm bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn và dịch vụ y tế khẩn cấp ở nước ngoài cho bản thân, người thụ hưởng viết tên Tiểu Bùi.
Chương Thiệu Trì bình tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ, như có thể nhìn thấy cồn cát mênh mông cách xa ngàn dặm và sóng biển của Hồng Hải.
Anh vén chăn đắp lên cho hai người, vươn tay nắm chặt tay Bùi Dật ở dưới chăn: “Chân trời góc biển, tôi sẽ liều mình đi cùng quý ông.”
Anh không thể yên tâm thoải mái ngồi ở nhà, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, coi như hai người chưa từng làm hòa và lại gắn bó keo sơn. Làm một người đàn ông, nếu như Đội trưởng Tiểu Bùi xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị thương, thậm chí phát sinh chuyện nghiêm trọng hơn…… Chẳng lẽ anh bình yên nhàn nhã ngồi ở nhà chờ tin?
Giả như hắn là như thế này yếu đuối không loại nam nhân, chỉ sợ Bùi Dật lúc trước cũng coi thường. Hai cái nam nhân chi gian tình đầu ý hợp, tất nhiên là cho nhau thưởng thức hơn nữa có được lệnh đối phương thuyết phục phẩm cách cùng cường đại tâm trí.
Bùi Dật vùi mặt vào chăn, ở dưới chăn nắm chặt mười ngón tay: “Đi cùng quý ông là được, tôi không cần anh liều mình.”
Tôi sẽ bảo vệ anh, tôi sẽ ở bên cạnh anh.
……
Chuyến công tác lần này, trong thời gian quá cảnh ở sân bay New Delhi, tình thế chuyển biến nhanh chóng hoàn toàn ngoài dự liệu của Bùi Dật.
“Dạ, ba, được, ba yên tâm đi.”
Phạm Cao lại nối một ngoại tuyến cho Đội trưởng Bùi, nói rằng có một người cha hiền lành nhất định phải nói mấy câu với con trai mình. Bùi Dật lập tức tiếp điện thoại: “Dạ, con chỉ đi công tác, không có gì nghiêm trọng. Con có dặn dò Diễm Diễm, nó gần đây không bận gì thì dẫn hai vị đi du lịch, con sẽ tài trợ…Ba đừng suy nghĩ nhiều, ra ngoài thư giãn đi, được không?”
Điện thoại qua mấy lần chuyển tiếp, giọng nói của lão Bùi tiên sinh ở trong kênh mơ hồ không rõ: “Ừ, ừm, không có việc gì, mau cúp máy, đi đi! Không cần nhớ mọi người, con nhất định, phải chú ý đến an toàn.”
Ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người đột nhiên đều lưu luyến không rời, một hai phải cằn nhằn vài câu với hắn?
Sảnh sân bay chen chúc, các lối qua lại ùn tắc kéo dài. Rất nhiều hành khách đang ngồi trên những túi hành lý lớn, người phụ nữ đầy đặn mặc Saree đang di chuyển bước chân, choáng mất tầm nhìn…… Bùi Dật khẽ chọc tai nghe: “Hoa hướng dương? Ở đâu?” (Saree là một loại trang phục của người Ấn Độ)
Đội viên đi ra ngoài du lịch, thông thường là chia ra hai chuyến bay.
Cặp đôi “tình nhân giả” kia đi một chuyến khác, Bùi Dật và Phạm Cao đi cùng chuyến bay. Đội trưởng Bùi là vệ sĩ của thằng nhỏ này. Vì nó chỉ là nhân viên văn phòng ra ngoài một mình sẽ vô cùng lo lắng nên là đi đâu hắn cũng mang theo Phạm Tiểu Hoa.
“Đội trưởng, một phút lúc máy bay hạ cánh, tôi lén nghe trộm một kênh khác, rất kỳ quái nha.” Phạm Cao hạ giọng, lảm nhảm báo cáo.
“Kênh nào?” Bùi Dật lướt qua một phụ nữ mập mạp, bị mùi cà ri xộc vào mũi làm cho hắn muốn hắt hơi.
“Chỉ là tư liệu anh đưa cho tôi ngày hôm qua, mã mật của Đại Thư Ký Trần, có thể trộm vào kênh của bọn họ.”
Phạm Cao nuốt nước bọt, căng thẳng thao tác: “Nghe bọn họ nói, giống như, Trần phó phòng sắp tới New Delhi? Đã lên máy bay ở Yến Thành rồi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bùi Dật nhíu mày cảm giác không có khả năng này: “Lão Trần tới New Delhi làm gì? Ông ta hiếm khi xuất cảnh.”
Cấp bậc trưởng phó phòng xuất cảnh, tất có biến cố quan trọng, hoặc là, cùng nhân vật trọng yếu gặp mặt đàm phán.
“Hình như là bởi vì anh…… Đội trưởng, Trần phó phòng đang tranh cãi với đặc phái viên của Tổng Bộ ở trên kênh, bọn họ nói muốn bắt giữ anh, không thể để anh rời khỏi sân bay New Delhi …… Chỉ có là, không thể để anh đi nhận nhiệm vụ.”
Tiểu đồng chí Phạm Cao lúc này ước chừng đang trốn trong phòng điều hành bếp của cửa hàng thức ăn nhanh tràn ngập mùi cơm chiên nồng nặc nào đó, tiếng nồi chảo ồn ào làm cho cuộc gọi đứt quãng, nhưng Bùi Dật đã tinh luyện ra từ ngữ mấu chốt.
“Vì sao?”
Có chuyện gì với tôi? Bắt tôi? Tôi đã phạm sai lầm gì để xử phạt tôi?!
Hắn nhanh chóng di chuyển, thân thể chìm vào dòng người nhộn nhịp, mũ trên đầu che hết khuôn mặt, đôi chân như bay vụt qua mấy dãy ghế chờ trà trộn vào khu thức ăn nhanh…
“Đoàn đặc phái viên của Tổng Bộ đã tới đây, nói muốn điều tra anh, nói thân phận và bối cảnh của anh có vấn đề.” Phạm Cao cũng ngây ngốc, sự tình quá quan trọng, không ngờ có một ngày, thần binh trời giáng là tới bắt đội trưởng đại nhân trong sạch của bọn họ.
Tại sao, chuyện gì xảy ra?
Bùi Dật đập đầu vào cửa kho đồ vật của công nhân vệ sinh sân bay, gần như là gào lên chất vấn……
Phía sau đột nhiên có người bắt được cánh tay của hắn.
Bùi Dật “ba” thoát khỏi kìm chế, xoay người hung ác đánh thẳng vào yết hầu. Ba ngón tay nắm lấy yết hầu đối phương, mang theo cơn giận!
“Là tôi” Người phía sau bị bóp đến khàn giọng, không nhúc nhích, nhìn hắn chăm chú.
Là Chương Thiệu Trì.
Chương tổng dường như một tấc cũng không rời ở ngay phía sau hắn, ẩn nấp trong đám người, thế nhưng không có lạc mất.
Bùi Dật kinh ngạc buông tay, thuận tay xoa xoa cổ của người nào đó hai cái, đã véo ra dấu tay đỏ hồng.
Chương tổng ngược lại rất trấn định, cho dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng có thể bình tĩnh, là ai đang đuổi theo em, đã xảy ra chuyện quan trọng gì?
Bùi Dật bị bao vây bởi tầm mắt của người đàn ông, đầu óc sôi trào cũng nguội lạnh xuống. Gió nóng sa mạc nỉ non bên tai, máu tanh dày đặc, một mảnh sương mù trắng xóa trước mắt, những bóng người hình thù kỳ quái kia không thể xua đi được.
“Tôi, tôi hiểu rồi. Nhưng, chuyện này không có khả năng, tôi thậm chí không hiểu.” Phạm Cao cũng rất rối loạn, “Trần phó phòng cùng đám người kia cãi nhau, nói, kết quả mẫu máu nhất định là các ngươi nhầm rồi, làm sao tra được Đội trưởng Bùi của chúng ta ……”
Mặt Bùi Dật không nhúc nhích, những nếp nhăn dưới đáy mắt lại ngưng đọng vào lúc đó. Đồng hồ trên tường, trong không gian thuộc về hắn mọi thứ nhất định là đang đứng yên để mặc cho hắn như không có trọng lượng rơi vào vực sâu, mà trong vực sâu này đột nhiên xuất một đôi bàn tay to lớn ngang nhiên muốn kéo hắn xuống.
Bỗng nhiên, một đôi bàn tay to lớn khác kéo hắn trở lại từ vực sâu tối tăm khó lường. Phá tan một tầng sương mù nóng bỏng trước mặt, kéo hắn quay trở lại nhân gian. Bùi Dật ngẩn người, trong tai có một loạt luồng điện vo ve, rất không chân thật ……
Chương Thiệu Trì dùng lòng bàn tay đè hắn lại, áp bàn tay rộng rãi ấm áp lên vai hắn: Nói cho tôi biết chuyện lớn như thế nào?
“Bọn họ muốn bắt tôi bây giờ?” Bùi Dật hỏi mấu chốt, “Tới bao nhiêu người?”
“Được, tôi hiểu rồi.”
“Hoa Hướng Dương, cậu quay về đi. Không cần để ý đến tôi, đừng gây chuyện, cứ ngoan ngoãn trở về với bọn họ, trước tiên đình chỉ công tác nghỉ phép” Bùi Dật nhẹ giọng dặn dò.
……
Trần Hoán chất vấn đặc phái viên Tổng Bộ ở trong kênh được mã hóa: “Hồ đồ! Ai chấp thuận cho các anh lén tra mẫu sinh học của Đội trưởng Bùi? đã nói trước là tra Giang Hãn, anh điều tra người của chúng ta làm gì?”
Đặc phái viên điều tra của Tổng Bộ cũng tức giận hỏi lại: “Là mấy người hồ đồ, che giấu sự tình quan trọng như vậy làm chậm trễ, dẫn đến tù nhân chạy trốn, chính là do MCIA6 mấy người! Đội trưởng Bùi của Đội A – Bắc Phi rốt cuộc có quan hệ gì với Giang Hãn, các người biết mà không báo”
Còn Bùi Chi Tấn tiên sinh lại che mặt vô cùng khổ sở, lẩm bẩm qua điện thoại từ chối yêu cầu của đối phương: “Tôi không thể, tôi không thể lừa con trai trở về. Tôi tin Giang, tôi quen biết ông ta 30 năm rồi, bây giờ các anh nói ông ta phản bội? Tôi sẽ không bao giờ tin.”
……
Khi con người trải qua những biến cố lớn liên quan đến tình yêu hoặc ý nghĩa của cuộc sống, phản ứng thần kinh và suy nghĩ sẽ tụt lại phía sau, theo bản năng tụt lại phía sau sự run rẩy của cơ thể. Khi đó đầu óc Bùi Dật xoay chuyển rất chậm, cảm thấy chậm chạp, mê mang, hắn cần thời gian để tiêu hóa toàn bộ.
Điều này dường như là một vấn đề liên quan đến những người thân yêu và ý nghĩa cuộc sống của hắn.
Bản năng hắn muốn trốn tránh, sẽ không chấp nhận nó một cách dễ dàng, hắn sẽ làm mọi thứ có thể để tìm ra sự thật.
Chương Thiệu Trì hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, anh không nghe được lời mật đàm của Phạm Cao đối với Đội Trưởng đại nhân, chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến Bùi Dật hoàn toàn biến sắc, rơi vào vực sâu!
Nhưng phản ứng của Chương tổng cũng không chậm chạp: “Bọn họ muốn đưa em trở về? Có hiểu lầm cần phải trở về giải thích rõ ràng với cấp trên sao?”
Có cái gì không thể giải thích? Lãnh đạo các đơn vị này luôn thích giở giọng cấp trên, sợ làm sai, còn rất biết cách gây phiền toái cho cấp dưới. Ngồi ở hậu phương, uống trà đọc báo, còn suốt ngày soi mói lỗi lầm của đội viên tuyến một, đúng không? Khi có sự cố là bắt đầu tìm người gánh tội, đúng không?
Trở về mắng bọn họ một trận, đem sổ ghi chép công lao mấy năm nay ném lên mặt bọn họ không phải là giải quyết được sao.
Bùi Dật cắn môi dưới.
Hắn lắc đầu.
Lắc đầu.
Không, đây là chuyện vô căn cứ.
“Không trở về thì đi tiếp, do dự cái gì?” Ánh mắt Chương Thiệu Trì giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, “Bắt tên tội phạm truy nã Lãnh gì đó từ Hồng Hải trở về, bắt về quy án một lần nữa, đánh đến tên khốn đó khai ra toàn bộ, đến lúc đó em có còn bị điều tra nữa không?”
Khi đó Bùi Dật ngửa mặt nhìn Chương Thiệu Trì, như có điều ngộ ra, trách không được mình bao năm qua đã thích người đàn ông này.
Ánh mắt giao nhau kinh tâm động phách, như đã nói hết mọi thứ, không cần nói nhiều lời.
“Đại Hoa A Trạch Tiểu Phạm, mọi người trở về, không cần đi theo tôi.” Trước khi Bùi Dật cắt đứt kênh liên lạc, vẫn tình cảm dặn dò một câu, “Các bảo bối, bảo trọng.”
Thiết bị thông tin liên lạc tắt hết, làm cho mình hoàn toàn biến mất trên bản đồ điện tử, không ai tìm được hắn.
Chương Thiệu Trì ôm lấy vai hắn, không chần chờ do dự xoay người hòa mình vào biển người mênh mông.
Người đàn ông đang đứng trước máy lọc nước, ở trước cửa phòng vệ sinh nam, đang quay lưng về phía anh, phải không? Người đàn ông mang theo cây chổi đi ra khỏi quầy của nhà hàng burger chay, phải không?…… Trước mắt giống như thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió, Bùi Dật đột nhiên kéo người đàn ông của mình chạy như điên vượt qua đám đông. Hai người một trước một sau, yểm hộ lẫn nhau, thoát khỏi tất cả tầm mắt xảo quyệt và khả nghi …
Cùng lúc đó, nhiều bóng dáng trong trang phục đen, đeo kính râm tản ra, tìm kiếm giữa đám đông du khách……
Nhân viên Tổng Bộ là lần đầu tiên tới mảnh đất bảo vật này, đã bị cảnh tượng túi lớn túi nhỏ nằm ngồi la liệt đầy đất này dọa sợ. Mùi cà ri xanh vàng thơm ngon tràn ngập trong không khí, vương khắp nơi trên quần áo và tóc tai, làm họ thần hồn điên đảo rồi nhanh chóng mất phương hướng. Những người này đang bôn ba qua lại vô ích trong một sân bay lớn.
……
Nửa giờ sau, trên chuyến bay đến một quốc gia trong vùng Vịnh.
“Nam tiếp viên” trong bộ đồng phục tươm tất bước qua hành lang cabin, mang trà sữa cho một ông chủ hạng thương gia, tay lại xách túi rác đi một vòng, phục vụ thành thạo, mọi việc đều như bình thường.
‘Nam tiếp viên’ cố ý nhỏ giọng chăm sóc: “Chưa thêm đường cho ông”
Du khách ló đầu ra từ phía sau tờ báo, cũng chăm sóc bóng lưng ‘tiếp viên’, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Mạo hiểm lựa chọn dưới sự xúc động, khó nói là đúng hay sai.
Đội trưởng Bùi lấy một lọ phấn nền màu tối và mascara làm cong mi từ quầy cửa hàng miễn thuế, giúp hai người thay đổi khuôn mặt, lập tức biến thành những người có hốc mắt lõm sâu, lông mi dài hơn, còn có làn da rám nắng của người dân ở vùng Biển Chết.
Chương tổng nhà hắn thậm chí nhất thời xúc động nói muốn “hóa thành” cơ trưởng hoặc phi công phụ của chiếc máy bay này, Bùi Dật đã tuyệt vọng ngăn cản, lúc này mới chịu “hóa thành” một vị công trình sư đi công tác hạng thương gia. Vị công trình sư thật kia lúc này chắc là còn đang ở trong phòng vệ sinh sân bay, hít vào lượng thuốc mê vừa phải đủ để ngủ gật hai tiếng.
Chương Thiệu Trì nói, bảo bối, em thật coi thường tôi, tôi có thể lái chiếc máy bay này một cách an toàn, có tin hay không?
Bùi Dật nói, đừng cố khoe khoang, khẩu vị của anh quá lớn. Bình thường trong chăn đánh một chiếc máy bay là đủ rồi, anh còn muốn lái máy bay?
Chương tổng để ý nhìn vào toilet của máy bay, hình như đã lâu không thấy đi ra. Cũng có mấy nhóm khách gõ cửa toilet, cửa cũng không mở.
Anh rốt cục đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở trước cánh cửa mỏng manh kia, dùng ám hiệu gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, anh ôm người yêu trẻ tuổi vào trong lòng, siết chặt an ủi rồi nhỏ giọng vỗ về, “Bảo bối, đừng sợ, không có gì nghiêm trọng ……”
Trong toilet cabin chật hẹp u ám, Bùi Dật ngồi xổm trên nắp bồn cầu, miệng cắn một cuộn khăn giấy lớn, rất thống khổ ôm lấy đầu suy nghĩ, nghĩ đến hiện tại, quá khứ, rất nhiều năm qua, có thể sẽ có dấu vết, vẫn không thể hiểu được.
Bùi Dật cũng nắm lấy tay Chương tổng, cuối cùng úp mặt vào mu bàn tay của người đàn ông một lúc lâu.
Phạm Tiểu Hoa chắc là không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của đặc phái viên Tổng Bộ, bị bắt giữ tạm thời.
Phạm Cao lúc đó ở sân bay, chính là truyền lại tin tức ngẫu nhiên nghe được cho đội trưởng đại nhân: Kết quả xét nghiệm của kỹ thuật viên MCIA trong vụ án Venice xác nhận rằng, trên bức tường bên ở Bridge Of Sighs, vết máu còn sót lại của người không rõ thân phận, thuộc về Trưởng phòng hoạt động Tư Lệnh La Mã Giang Hãn.
Lại căn cứ vào những dấu vết chứng cứ mà Lãnh Kiêu lưu lại, Giang Hãn bị nghi ngờ hỗ trợ tội phạm truy nã vượt ngục trốn thoát. Ngoài ra ở Khách sạn Castle cùng với Vương cung Caserta, còn có các đài phát thanh và thiết bị liên lạc bí mật do người này bí mật nghe lén để lại.
Nội bộ khiếp sợ, xuống tay điều tra và bắt giữ, lúc này mới phát hiện, Giang Hãn thần không biết quỷ không hay mà không thấy bóng dáng, người này cũng rời khỏi biên giới chạy trốn.
Mà DNA trong mẫu máu của Giang Hãn, xác minh quan hệ huyết thống trực hệ với Đội trưởng Bùi của Đội A – Bắc Phi trong MCIA6. Thẳng thắn một chút, dựa theo tuổi tác tính toán, hai người 99% bị nghi là cha con.
Đây chính là nội dung Trần Hoán tranh cãi cùng đối phương, dựa vào cái gì tùy tiện điều tra, hoài nghi người của chúng ta? Ai cho phép anh kiểm tra?
Tổng chỉ huy của bộ phận La Mã lúc này cũng tức muốn hộc máu, MCIA6 mấy người không tuân thủ quy củ, không nói nghĩa khí, phái nằm vùng về phía chúng tôi! làm gián điệp! Sắp xếp hai mươi năm, nghĩ chúng tôi ngu xuẩn, mẹ nó chính là khi dễ người khác, để Tổng Bộ phân xử xem ai không tử tế?
MCIA6 giả ngốc, chỉ có thể gắt gao không thừa nhận Giang Hãn là nằm vùng, trong hệ thống chúng ta không có người này. Hai bên bah blah tranh cãi không ngớt, làm tiêu hao rất nhiều thời gian và sức lực.
“Chúng tôi rất tin tưởng Đội trưởng Bùi, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nếu vẫn muốn ngăn chặn Lệ Hàn Giang, để cho người này trở về, con bài duy nhất của chúng ta chính là Tiểu Bùi. Chỉ có thể để Đội trưởng Bùi ở lại Yến Thành, không cho hắn xuất cảnh, nếu đi ra ngoài chỉ sợ sẽ không về được nữa ……” Liên Nam Ngọc ở giữa và đưa ra một thỏa hiệp.
Nhưng mà sự tình trước mắt, Đội trưởng Bùi cũng nhất định, nhất định sẽ lựa một con đường khác, lựa chọn một con đường càng khó khăn hơn.
Hắn bẩm sinh quật cường, sắc bén từ trong xương cốt cùng với con đường mà hắn đã lang bạt bao năm qua sớm đã hòa vào trong máu, nó thuộc về kiểu thoát ly và phản nghịch. Những chuyện như này Bùi Dật hắc chắn sẽ không ngồi chờ chết bó tay chịu trói. Hắn sẽ không ngoan ngoãn mà nghe lời trở về.
Hắn nhất định sẽ một mình rời đi, điên cuồng đi tìm nguồn gốc.
Ngoài dự liệu duy nhất, chính là có người bên cạnh làm bạn với hắn. Hắn lúc này không hề độc thân, không phải không có vướng bận.
……