• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những đàn linh dương lớn di cư trên cao nguyên, lặn lội đường xa tìm kiếm ốc đảo xa xôi. Mặt trời đỏ bị hơi nước khúc xạ ra tầng tầng gợn sóng ……

Tiểu đội viện binh lao ra khỏi vùng bão táp giống như vừa trải qua một cuộc tấn công đường dài gian khổ.

Nhiếp Nghiên hét lên: “Ông chủ, phía trước đã gần đến biên giới Sudan, chúng ta phải xác định vị trí mà đội trưởng có thể đi càng sớm càng tốt!”

Chương Thiệu Trì: “Chúng ta tới gần bờ biển Hồng Hải chưa?…… Bọn họ sẽ không ra biển sao?”

Chu Bân: “Không thể nào? Bọn họ không có tàu ngầm, nhất định phải trốn trên đất liền.”

Đây là vùng biên giới không người quản, chiến tranh và sự cằn cỗi đã tạo ra cảnh hoang tàn theo mùa ở đây. Vào mùa thiếu nước, nơi đây trở thành vùng đất cằn cỗi, vắng bóng người qua lại, nhưng nó rất dễ dàng che giấu tội lỗi mà người bình thường không hề hay biết.

Xe việt dã chạy như điên trên vùng đất hoang vắng, khói bụi hoàng thổ bám đầy xung quanh như những đợt sóng dâng trào làm cho hốc mắt bị đau đớn muốn chảy nước mắt.

Chương Thiệu Trì nắm tay lái, liếc nhìn ghế phụ bên phải……

Trước kia anh chưa bao giờ lái xe cho người khác, cực kỳ kén chọn và kiêu ngạo. Chu Bân đang ngồi ở vị trí mà đáng ra người yêu trẻ tuổi của anh đang ngồi, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười động lòng người như mọi khi. Mười mấy giờ chia cách khiến anh trải qua dài như một năm, không thể tưởng tượng được tình cảnh mà Tiểu Bùi có thể gặp phải vào lúc này …… Bọn họ nên làm gì bây giờ? Còn Tiểu Bùi thì phải làm sao?

“Trên người đội trưởng của các người, có lẽ còn có một thiết bị nhỏ dự phòng, có thể phát ra tín hiệu định vị.” Trong bầu không khí ngột ngạt, chỉ huy tạm thời đột nhiên mở miệng.

Cái gì? Ở đâu?! Chiếc xe phía sau lắc lư qua vài khúc cua, lái xe Nhiếp Nghiên đang hét lên: “Ông chủ, anh nói gì tôi không nghe rõ!”

Chung Trạch người thường im lặng đã lên tiếng: “Thiết bị dự phòng nào? Trên người đội trưởng có sao?”

Chương Thiệu Trì nói: “Hắn đã từng đề cập với tôi, xương mắt cá chân bên ngoài của chân phải đã trải qua phẫu thuật loại bỏ. Cái‘ xương ’đó là giả, bên trong khảm thiết bị định vị điện tử mini……”

Anh cho rằng đây có lẽ là trang bị cao cấp và bí mật nhất trên người Bùi Dật. Không phải là “khuyên tai” hay “micrô trong cổ họng” mà mọi người đều biết, cũng không phải là đồng hồ radar, mà là “xương” có kích thước bằng đầu móng chân ở trên mắt cá chân. Bên trong trống rỗng, được chế tạo và khảm rất chính xác đến mức người ngoài không thể phát hiện và sẽ không bị bọn bắt cóc lấy ra.

Trong hầm rượu ở ngoại ô La Mã, khi đó hai người trốn trong đó yêu đương vụng trộm. Chương tổng nắm lấy một chân người yêu mạnh mẽ vuốt ve, gặm đến vị trí mắt cá chân tinh xảo nhô lên Bùi Dật đã kêu một tiếng, “Đừng cắn chỗ đó”, cho nên không cẩn thận biết được cơ mật này.

Bị buộc phải nói ra, anh quá lo lắng.

“Còn mật khẩu thì sao?” Bọn họ dừng xe lại, ở trong hang cát tránh gió, Chu Bân không ngừng điều chỉnh thử thiết bị điện tử, “Anh có biết mật khẩu mở khóa tín hiệu không?”

Chỉ huy câm nín, quay mặt nhìn điều tra viên Nhiếp.

Nhiếp Nghiên buông tay: “Tôi không biết, hắn không thể nói cho tôi biết.”

Chu Bân xem ra cũng quen thuộc với tình huống của Đội trưởng Bùi, hẳn là đã lén đọc qua tư liệu, thuận tay nhập mấy loại tổ hợp sắp xếp ngày sinh nhật, ngày kỷ niệm: “Đều không đúng”

“20140925……” Chương Thiệu Trì đau đớn nắm lấy giữa mày.

Anh chỉ đoán, đoán người mà anh rất rất yêu thương sẽ làm gì, tinh tế đoán suy nghĩ lẫn nhau. Dãy số này là mật mã két sắt của anh, không phải chỉ có mình anh nhớ kỹ trong lòng chứ? Tiểu Bùi có nhớ không, hắn còn nhớ không? Hoặc là đã bị quên lãng sau bao nhiêu năm?……

Chu Bân vẻ mặt bối rối nhưng vẫn rất dí dỏm nhập vào dãy số.

Dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời đỏ, thiết bị điện tử theo dõi phát một tín hiệu cực kỳ yếu ớt cho thấy vị trí cách bọn họ cũng không xa.

“Tín hiệu quá yếu, có thể là bị chặn bởi cấu trúc nặng nề của tòa nhà, đi về phía tây, quay lại, khoảng 15 km …… Chúng ta hãy tìm kiếm ở đằng kia.” Chu Bân nói.

“Hai chiếc xe của chúng ta xếp hàng ngang, không được bỏ sót, tìm kiếm về phía tây!…… Nhanh lên!” Chương tổng bất ngờ đứng dậy, cầm súng, chỉ huy đội viên của mình lên xe.

……

Lãnh Kiêu dọn sạch rác rưởi ăn thừa trên bàn, đi vòng vòng trong ngôi nhà bê tông bỏ hoang này vài lần, thu dọn những món đồ cần mang theo, sau đó dọn sạch rác thải và dấu vết của cuộc sống.

Trên đường chạy trốn còn không quên vệ sinh sạch sẽ và bảo vệ môi trường.

Tất cả đồ đạc của Đội trưởng Lãnh, cũng có thể chứa đầy một ba lô du lịch lớn. Thì ra cái mặt nạ mỏ chim cùng với áo choàng đen kia, lúc bị bắt đã bị tịch thu một cách dã man, không còn. Nhưng mà Bùi Dật nhìn thấy trong ba lô của người này lại chuẩn bị một bộ mặt nạ cùng áo choàng đen khác.

“Lại có mẫu mới à?” Bùi Dật hỏi, “Anh đã lộ mặt rồi, vì sao nhất định còn muốn che mặt?”

“Tôi thấy vui.” Lãnh Kiêu thu dọn đồ đạc không ngẩng đầu lên.

“Anh lại không xấu, anh thật ra so với anh trai đẹp hơn rất nhiều.” Bùi Dật đánh giá, “Hai người hình dáng tương tự, nhưng tướng mạo của hắn quá hung dữ.”

“…… Anh im đi được không?” Lãnh Kiêu nhíu mày, bực bội.

Người này trông giống như một người tự kỷ tâm trạng luôn tồi tệ, rõ ràng có thể giống như con người nhưng lại luôn sống giống như cô hồn dã quỷ, tự ti từ trong xương cốt —— vì sao?

Lãnh Kiêu chuẩn bị rời đi, quay đầu lại hờ hững liếc nhìn tù binh: “Chẳng bao lâu người của anh sẽ tìm được nơi này, anh chờ người đến cứu đi!”

Lãnh Kiêu chính là miệng cứng lòng mềm, muốn tìm cớ tha cho Đội trưởng Bùi một mạng, tiếp tục cuộc sống chạy trốn của mình.

“Anh chờ đã!” Bùi Dật lớn tiếng nói, “Vị trí ẩn nấp của nhà máy ngầm, cấu trúc tòa nhà, trang bị vũ lực còn có danh sách con tin …… Trước khi rời đi, anh nói cho tôi biết.”

Đội trưởng Bùi ông yêu cầu quá nhiều phải không? Lãnh Kiêu trừng mắt một cái: “Có bản lĩnh tự mình tìm đi, không liên quan gì tới tôi.”

Bùi Dật: “Vậy anh cùng tôi chờ, chờ Chu Bân tới anh báo cáo với hắn.”

Lãnh Kiêu lại bị cái tên đó đâm vào dây thần kinh nhạy cảm: “Tại sao tôi phải đợi anh ta? Tôi không muốn gặp anh ta, anh nhớ thương như vậy thì tự mình chờ đi.”

“Vậy anh để lại con gấu bông kia đi?” Bùi Dật nhướng mày, “Đó là tôi gắp ra được từ trong máy gắp thú bông, hao phí rất nhiều sức để gắp ra, Tiểu Chu cho tôi, anh dựa vào cái gì mang đi?”

“Anh……” Lãnh Kiêu phiền đến trừng mắt nhìn Bùi Dật, đổi ý muốn giết người diệt khẩu.

Người tính tình quái gở không chịu nổi nhanh mồm dẻo miệng. Lời nói của Đội trưởng Bùi có tính dẫn dắt và công kích, thật khó nhằn, khiến những kẻ bắt cóc muốn bịt miệng hắn lại.

Không có ai trên thế giới này thực sự không có người để quan tâm. Ánh mắt lộn xộn vỡ vụn một lại hòa vào nhau, cũng có thể là một mảnh ấm áp mềm mại, ý chí sắt đá ngoan cố bên ngoài cũng đang bao bọc máu thịt yếu ớt bên trong.

Bùi Dật kỳ thật hiểu được, hắn rất khó giữ lại người trước mắt. Con đường đen tối này không thể được rửa sạch, kiếp này rất khó lại ‘quay đầu là bờ’. Huống chi Lãnh Kiêu quả thật đã ra tay giết cô gái vô tội Nina Besotto, còn một phát bắn chết nửa cái mạng của vương tử Trung Đông. Vương Tử Zayed bệnh tình nguy kịch còn đang được cấp cứu, tính mạng chỉ sợ khó giữ được.

Lãnh Kiêu cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng khó thoát khỏi phán quyết hình phạt cuối cùng.

Người như vậy, làm sao có thể quay đầu lại xin hàng đâu?

“Anh chờ đã, tôi… Tôi có chuyện muốn nói.” Bùi Dật mấy lần muốn nói lại thôi, chính là nhất thời xúc động, “Đội trưởng Lãnh, tôi đã xem qua toàn bộ tư liệu của anh, toàn bộ hồ sơ kiểm tra sức khỏe của anh từ khi anh vào làm việc tới nay, hồ sơ vô cùng tỉ mỉ, về tình trạng sức khỏe của anh……”

Trong không khí ngột ngạt, những lời này giống như một viên đạn sắc nhọn thiêu đốt, đánh trúng huyệt Thái Dương của đối thủ. Hoặc là đã không còn là “Đối thủ”, Bùi Dật có sự đồng cảm với người trước mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lãnh Kiêu hoảng sợ nhìn hắn, vai mang súng đột nhiên gục xuống, anh muốn nói cái gì, anh đã biết cái gì.

Hồ sơ của mỗi đặc vụ là tuyệt mật, yên lặng chôn trong thư mục hệ thống, được tầng tầng mật mã khóa chặt, sẽ không bị người ngoài mở ra.

“Hồ sơ khám sức khỏe của anh, rốt cục khiến tôi đoán được động cơ gây án ban đầu của anh cùng với vì sao mấy năm nay anh ‘lầm lì tự xử’, đến mức rụt rè thể hiện dù chỉ một chút tình cảm với người mình thích. Thậm chí anh không muốn gặp mặt hắn, đội viên cấp dưới lại chuyên môn lựa chọn người giống Chu thiếu gia nhất, vì sao?…… Bởi vì cơ thể của anh bị ‘khiếm khuyết’.” Bùi Dật nhẹ giọng nói ra sự thật mà hắn cũng cho là tương đối tàn khốc, hắn đột nhiên hối hận ngay khi nói ra khỏi miệng, nhưng không thu lại được.

“Là khiếm khuyết trên thân thể khiến anh từ nhỏ đã hèn mọn trốn sau lưng người khác, anh lún sâu vào một loại cảm xúc tự ti và tự chối bỏ bản thân. Hành vi bạo lực chỉ là trốn tránh biểu hiện cảm xúc, là hình thức che dấu xấu hổ trong lòng, anh đang nghi ngờ mình không xứng đáng với người mình thích ……”

“Anh đủ rồi!” Lãnh Kiêu sắp cắn rách môi dưới, một quyền đánh vào tường, xương bàn tay vỡ ra chảy máu.

Người này từng bước từng bước lui về phía sau, giống như con thỏ đang hoảng sợ trong sa mạc bị một con hồ ly giảo hoạt truy đuổi không có chỗ trốn, còn có thể trốn tránh ở đâu?…… Lãnh Kiêu ảm đạm cúi đầu, hối hận chuyện trút giận bắt cóc lần này, xoay người rời đi, rất muốn biến mất tại chỗ.

Rất nhiều tư liệu là trong hai ngày qua, vị “đội viên ngoài biên chế” thần bí thấy đầu không thấy đuôi của Đội A đã truyền cho Bùi Dật, để hắn có thể lần ra manh mối quan trọng trong thời gian ngắn, mới có thể kiên quyết như đinh đóng cột trong trận chiến.

“Sự thật này cuối cùng đã nhắc nhở tôi một chi tiết tại thời điểm xảy ra vụ án ở Napoli. Chúng tôi vẫn luôn cho rằng anh đã tấn công tiểu thư Besotto là để trả thù người bạn trai đặc vụ của cô ấy, nhưng anh chỉ là nhận sự ủy thác theo kế hoạch của kẻ phía sau màn. Anh bị người khác sai khiến, nhận tiền làm việc, không phải xuất phát từ ý nguyện của bản thân, vốn dĩ anh không muốn hại cô ấy. Chúng tôi đã điều tra hành tung của anh, phát hiện anh liên tục theo dõi Giuliano và tiểu thư Besotto trong hai tháng, kéo dài chậm chạp cũng không động thủ, nhưng đêm đó đột nhiên tấn công cô gái… Tại sao?”

“Tôi động thủ vào một ngày nào đó có quan hệ với anh sao!” Lãnh Kiêu dữ dội hét lên. Mái tóc dài phủ trên má lấm tấm mồ hôi, nước da trắng bệch sau đó lại đỏ lên.

“Tất nhiên không liên quan gì đến tôi, nhưng nó có liên quan đến nạn nhân.” Môi Bùi Dật cũng khẽ run, “Bởi vì đêm đó tiểu thư Besotto biểu diễn vở kịch tên《 Người tình đeo mặt nạ 》.Một người em trai xinh đẹp vô nhân tính, hết lần này đến lần khác dụ dỗ các quý phu nhân đến cửa cho anh trai mình vui vẻ, cậu em trai chỉ có thể núp sau lưng người anh trai cường tráng của mình để nhìn trộm tình yêu dâm đãng và tự thương hại bản thân. Khiếm khuyết của đàn ông làm cho hắn cực kỳ tự ti và méo mó, đây chính là tâm trạng và hoàn cảnh thực sự của anh lúc còn trẻ. Tiểu thư Besotto đã nổi danh với vai diễn một quý bà phóng đãng mà anh vô cùng thống hận con người cũng như câu chuyện này, giống như anh luôn tự ti xấu hổ không dám theo đuổi đối tượng mình thích…… Cốt truyện vở kịch quá chân thật, nhất định đã kích thích tới một khán giả như anh, làm anh cảm thấy nhục nhã không thể che giấu, vì vậy cuối cùng anh đã tấn công cô ấy.

“Cô gái tội nghiệp, cô ấy chỉ đang diễn xuất, còn anh trốn đằng sau mặt nạ lại nhập vai quá sâu. Lấy danh hiệu là ‘MASK’ cũng bởi vì mặt nạ là khuôn mặt của anh.”

Bùi Dật rốt cục nói xong câu chuyện kỳ tình mà hắn muốn kể, thở dài một hơi: “Tôi biết chuyện anh không muốn cho người ngoài biết, anh hiện tại rốt cục có đủ lý do giết ta diệt khẩu, nhưng trước khi anh nổ súng, xin hãy thực hiện giao dịch của chúng ta. Đội trưởng Lãnh, tôi tin tưởng vào sự chuyên nghiệp và uy tín của anh. Anh ra tình báo, tôi ra mạng, chúng ta trao đổi công bằng.”

“……”

Tay cầm súng của Lãnh Kiêu đang phát run, nhìn chằm chằm vẻ mặt trấn tĩnh thong dong của Bùi Dật lúc này, khó có thể tin.

Người đàn ông bật ra một tiếng hú trầm với đôi mắt đỏ rực, giống như một con thú hoang bị thương nặng đang lao vào vùng hoang vu oi bức ……

Khoảnh khắc chiếc mặt nạ bị xé nát hoàn toàn, cả khuôn mặt như bị xé thành nhiều mảnh. Bên ngoài truyền đến một trận đạn thép oanh kích, bắn vào mặt gỗ nổ vang, thật lâu, quanh quẩn tiếng khóc nức nở ……

Cuộc đời là một vở kịch, một khi đã bắt đầu thì khó có thể đoán trước được cái kết của vở kịch.

Đằng sau mặt nạ mê hoặc ẩn dấu một linh hồn đau khổ và vặn vẹo. Sân khấu hừng hực thiêu đốt ngọn lửa trên bầu trời đang ngân lên giai điệu opera đau thương nhất.

Vốn là anh em ruột thịt một mẹ sinh ra, cuối cùng lại dấn thân vào hai con đường khác nhau. Một người kiêu ngạo làm cướp, người còn lại cố gắng tìm về chính đạo. Tuy nhiên, dưới khuôn mặt đẹp trai che giấu sự khiếm khuyết của cơ thể và bệnh tật sinh lý. Những bí mật này đã được tiết lộ từ hồ sơ sức khỏe bị rò rỉ.

Lãnh Hộc rõ ràng là một tên cướp độc ác, mà Lãnh Kiêu rõ ràng đang đi chính đạo, lại bởi vì cái chết của những người tiền nhiệm mà lâm đường lạc lối.

Chân tướng có chút tàn nhẫn, vì trong tư tưởng của Lãnh Kiêu anh trai hắn chính là bộ phận đàn ông bị khiếm khuyết của hắn, là một mặt khác của hắn. Hắn báo thù cho anh trai mình, chỉ vì mấy năm nay đều sống dưới cái bóng của anh trai, đến khi anh trai bị giết, người bệnh này chịu đủ bối rối, giống như thân thể lại bị thiến lần nữa, bị tổn thương tinh thần……

Cho nên, là Chu Bân hay là ai, cũng không quan trọng. Vì đó chính là một ảo ảnh của thánh mẫu tràn ngập thiện ý trong thế giới tinh thần, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chạm vào.

Bùi Dật là một thợ săn mèo mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không thể đào ra toàn bộ chân tướng, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Dù sao tuổi trẻ khí thịnh, hắn cuối cùng nhất định không thể không nói ra tất cả.

Cho đến bây giờ, ở trong lòng hắn, các vụ án trong “Hành Động Pháo Hoa” ở La Mã và “Hành Động Linh Dương” ở Cairo, liên tiếp sáp nhập, mới xem như bước đầu khai phá. Bọn họ chỉ thiếu chút nữa là có thể xé ra tấm màn cuối cùng.

……

Trên cánh đồng hoang, có một gốc cây khô cành lá bất động trong không khí oi bức.

Hiện tượng khúc xạ hơi nước khiến tầm nhìn của con người thường bị mờ, nhòe nên không nhìn thấy. Phía sau bụi cây thiếu nước khô cạn, có mấy bóng dáng xám xịt bò về phía trước. Quân mai phục mặc trang phục ngụy trang cùng với áo choàng màu đất, liều mạng pha loãng cảm giác tồn tại, càng ngày càng gần.

Chương Thiệu Trì rốt cục có thể cởi khăn trùm đầu màu cam của phụ nữ, lộ ra kiểu tóc gọt thành rất ngắn, cùng da đầu nổi lên gân xanh. Chân tóc đẫm mồ hôi dính cát sỏi hoàng thổ.

Ánh mắt lo lắng, trên tay là một khẩu súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK